Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 754: Vẫn phải ly biệt

Ngày tháng trôi qua, người đến nhận nuôi hài tử trong cô nhi viện ngày càng nhiều mà hài tử trong viện cũng ngày càng ít đi.
Nam hài ngồi trên bậc thang mỉm cười nhìn tiểu gia hỏa từng sinh hoạt một chỗ cùng với mình từng người từng người rời đi.
âu Dạ ở bên cạnh không biết là do tiểu tử này không quen với việc chia ly hay là trong lòng có dự cảm gì đó.
Những ngày này phá lệ dính lấy nam hài, dù là không nhìn thấy nam hài trong một vài phút cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Sợ ca ca mình chỉ trong chớp mắt lập tức biến mất trước mặt mình.
Rốt cục, trong cô nhi viện chỉ còn sót nam hài và âu Dạ.
Ngày hôm ấy thời tiết rất xấu, gió tuyết đan xen, hai người cũng không thể đi ra ngoài, chỉ có thể ở trong phòng chơi đùa.
Vốn là nhiều người cùng chen chúc trong một căn phòng, bây giờ chỉ còn lại hai người lại cảm thấy có phần trống trải.
Một ngày chơi cho đến khuya, ngày hôm nay tiểu a di làm đồ ăn cũng rất phong phú.
âu Dạ ăn rất nhiều, thỉnh thoảng cũng gắp thức ăn bỏ vào trong chén của nam hài.
Chờ đến nên lúc chuẩn bị ngủ, âu Dạ giống như là cảm nhận được điều gì đó nằm trong chăn tỉnh tỉnh mê mê nhìn nam hài hỏi: "Ca, chúng ta sẽ không tách ra đúng chứ?"
Nam hài đang ngồi trên bàn đọc sách xoay người, cười hồi đáp: "Đúng a, chúng ta làm sao có thể tách ra chứ?"
"Ta không biết, nhưng ta cảm thấy rất khó chịu, tất cả mọi người đi, có phải chúng ta cũng sẽ rời đi không?" âu Dạ có chút lo lắng nhìn nam hài.
Giọng của âu Dạ có chút trầm thấp, thậm chí mang theo tiếng khóc nức nở.
Nam hài đặt quyển sách trên tay xuống, đi đến trước mặt âu Dạ, chăm chú nhìn âu Dạ nói: "Mọi người không phải rời đi, mà là đang đi tìm cuộc sống riêng của mỗi người, mà trong tương lai không xa, chúng ta sẽ lần nữa gặp lại nhau, khi đó mới là thời khắc hạnh phúc nhất!"
Nghe nam hài giảng đạo lý sâu xa, âu Dạ nhìn ca ca mình với ánh mắt sùng bài, những chân lý vĩ đại mà chỉ người lớn mới hiểu được, dường như anh trai cậu sinh ra đã biết!
Ca ca thật lợi hại!
âu Dạ cảm thấy cơn buồn ngủ như sóng vỗ dồn dập, tiểu hài tử bình thường ngủ rất nhanh, huống chi bữa tối hôm nay còn đặc biệt cho thêm một thứ gì đó.
âu Dạ mê man nằm trong ổ chăn ngủ thiếp đi, nam hài tỉ mỉ kéo chăn mền lại cho âu Dạ rồi tiếp tục quay lại bàn đọc sách.
Cho đến khi cửa phòng ngủ bị đẩy ra, nam nhân toàn thân áo trắng đi đến, giắt kiếm bên hông, ánh mắt mang theo có chút ngạo khí.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên thân người nam hài một lát, sau đó nhìn âu Dạ đang ngủ say nói: "Ta đưa hắn đi!"
"Ừm, ta biết rồi!" Cậu bé gật đầu, ra vẻ người lớn, từ trong tủ lấy ra một rương hành lý đưa cho người đàn ông.
Nam nhân áo trắng ôm lấy âu Dạ đang ngủ mê man cầm theo rương hành lý chuẩn bị rời đi.
Nam hài giống như nhớ ra cái gì đó, bảo nam nhân chờ một chút, vội vàng chạy đến căn phòng cách vách.
Quay lại với thanh củi trong tay. Thoạt nhìn, thanh củi này đã được đánh bóng cẩn thận và tinh tế hơn rất nhiều so với hình dáng ban đầu.
Tất cả gai ngược đều bị dũa đến bóng loáng, nhìn càng giống một thanh kiếm chân chính.
Nam hài đem thanh củi đưa cho nam nhân áo trắng: "Ngươi người mang cả thanh củi này đi cùng hắn rất thích thanh củi này."
Nam nhân áo trắng nghiêm túc nhận lấy thanh củi nam hài đưa cho, nói: "Đây là kiếm của hắn, kiếm của kiếm tu là mạng sống của hắn!"
Cái gì kiếm? Cái gì tu?
Người này đầu óc có bệnh hở? Lớn vậy rồi còn nói chuyện như trẻ trâu.
Nam hài không hiểu liếc nam nhân áo trắng một cái, lại nhìn chằm chằm âu Dạ đang ngủ trong ngực nam nhân, lập tức nói: "Ta chẳng cần biết ngươi là ai, cũng mặc kệ ngươi sẽ đưa hắn đến địa phương nào, mười năm sau ta sẽ đi tìm hắn, nếu như hắn sống không tốt, không sung sướng khi đó chính là lúc ta sẽ đòi ngươi cả vốn lẫn lãi."
Lời này nói ra từ trong miệng một nam hài năm tuổi có chút buồn cười, thậm chí có chút khôi hài.
Nam nhân áo trắng liếc nhìn nam hài trước mắt, có chút khinh thường nói: "Chỉ dựa vào ngươi?"
Kiếm ý xung quanh lập tức bao trùm lấy nam hài, khiến hô hấp của nam hài dần trở nên khó khăn.
Nhưng rrong mắt nam hài hiện lên một tia sáng kỳ lạ, tay nắm chặt nắm đấm, vẫn như cũ không nhượng bộ nói: "Chỉ dựa vào ta!"
Cho dù là tu sĩ cũng không thể cầm cự dưới một giây dưới kiếm ý của hắn, nhưng nam hài trước mặt lại có thể hoàn toàn chịu đựng được?
Thiên phú này thật sự rất kinh khủng!
Sắc mặt của nam nhân áo trắng thay đổi, khi nghe thấy ba tiếng hừ lạnh, trong lòng nam nhân áo trắng chợt nảy sinh một ý tưởng táo bạo.
Ai da, sẽ không phải đâu nhỉ?
Nhìn nam hài trước mặt, lại đối chiếu với người trong ký ức của mình một chút nam nhân áo trắng đột nhiên thấy lạnh hết sống lưng, mồ hôi cũng bắt đầu chảy xuống.
Nhưng hắn vẫn rất nghiêm túc nhìn nam hài nói: "Ta sẽ đem những gì ta học được đều đạy hết cho hắn, cũng sẽ để hắn kế thừa y bát của ta về điều này ngươi có thể yên tâm."
Nam hài nghe thấy những lời cam đoan của hắn mới nhẹ gật đầu để nam nhân áo trắng mang âu Dạ rời đi.
Chờ đến khi nam nhân áo trắng cầm theo hành lý ôm âu Dạ rời khỏi cô nhi viện, ánh mắt nam hài vẫn luôn nhìn theo hướng của hai người họ thật lâu.
Mà âu Dạ vốn đang nằm ngáy o o trên đầu vai của nam nhân áo trắng thì đột nhiên nhẹ giọng nói: "Sư phụ, ca ca ta quay trở lại phòng rồi sao?"
Nam nhân áo trắng nghe thấy lời nói của âu Dạ lập tức sửng sốt, kinh ngạc nhìn âu Dạ nói: "Ngươi không ngủ sao?"
Đây là đan dược do bản thân mình mang tới, tu sĩ dưới cảnh giới Hợp Thể kỳâuống vào tuyệt đối ngủ liền tù tì ba ngày ba đêm không dậy nổi!
Tiểu quỷ này vậy mà đã tỉnh!
Không đúng, hẳn là tiểu tử này căn bản cũng không có ngủ!
"Ngươi vẫn luôn tỉnh?" Nam nhân áo trắng hiếu kì quay đầu nhìn âu Dạ hỏi.
"Ừm. . ." âu Dạ trầm trả lời lại nam nhân áo trắng.
"Vậy tại sao không chào tạm biệt với ca ca ngươi, dù sao chuyến đi rồi sẽ rất lâu mới có thể gặp lại." Nam nhân áo trắng nhẹ giọng hỏi.
"Ca ca ta không muốn để cho ta biết, vậy ta giả vờ không biết, ca ca ta sẽ không hại ta nên ta sẽ nghe lời hắn!"Giọng âu Dạ buồn buồn mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng là lần đầu tiên chịu đựng không có rơi lệ.
Nam nhân áo trắng có chút cảm thán nói: "Hắn là một ca ca tốt, ngươi cũng là một đệ đệ tốt."
âu Dạ thì gắt gao cầm chặt thanh củi trong tay, nhìn về phía nam nhân áo trắng hỏi: "Sư phụ, ngươi sẽ dạy ta bản lĩnh lớn bằng trời sao?"
"Bản lĩnh lớn bằng trời lớn là lớn như thế nào?" Nam nhân áo trắng cười hỏi.
"So với trời còn lớn hơn!" âu Dạ chỉ chỉ bầu trời nói.
Nam nhân áo trắng có chút kiêu ngạo nói: "Sư phụ ngươi được xưng là kiếm đạo khôi thủ, Ngàn Vạn Tiên Vực chỉ đứng sau mỗi Thánh Nhân, thiên hạ đệ nhất kiếm chính là Tống Mộ ta!"
Hàng loạt cái tên khiến tiểu hài tử cảm thấy choáng cả đầu.
Nhưng nam nhân áo trắng lại cười lớn, cũng không cần âu Dạ trả lời, chạy như bay rồi phi thẳng lên bầu trời.
Hóa thành một đạo cầu vồng, trực tiếp biến mất ở trong thế giới này!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận