Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 485: Phong tận chúng thần

Khi tấm lệnh bài Tam Túc Kim Ô siết chặt trên tấm bản đồ sông núi và mạch nước nhân gian cuộn tròn.
Huyền Hoàng công đức chi khí vô tận từ trên trời giáng xuống nhân gian!
Trời đất mở hội mừng, nhật nguyệt ca hát!
Tướng to nhưng lại vô hình, tiếng to như sấm lại hầu vô thanh!
Vạn đóa Kim Liên từ dưới đất mọc lên, công đức hóa thành mưa vàng rơi xuống nhân gian.
Có đại tu sĩ ngộ được đại đạo thiên địa, khắp chốn mừng vui!
Thiên cơ đại hiển, tất cả tu sĩ thu được rất nhiều lợi ích vào thời khắc này.
Đối với tu sĩ cấp thấp trước đây không luận giải nổi những thuật pháp khó hiểu, giờ đây đột nhiên tỏ tường.
Đối với đại tu sĩ, đạo trước đây phức tạp khó hiểu, nhưng giờ đây lại đột nhiên lóe lên trước mắt.
Cơ duyên này chính là lời hồi đáp của thiên địa dành cho những người ngộ ra đại đạo của trời đất.
Giờ khắc này, vô số tu sĩ đồng thời nhìn về phía nhân gian của Yêu Tổ.
Cũng trong một khắc ấy, vô số tu sĩ cảm giác được điều gì, hướng về nhân gian của Yêu Tổ mà khom người cảm tạ.
Bên ngoài nhân gian, vô số thế lực như ong vỡ tổ, không ngừng thăm dò nhân gian của Yêu Tổ.
Họ muốn biết rốt cuộc kia là người phương nào? Ngộ được đại đạo nào?
Nhưng tất cả đều bị thân ảnh to lớn của Tam Túc Kim Ô chặn lại bên ngoài nhân gian.
Ngay cả thần thức của tu sĩ Độ Kiếp cũng không thể dò xét được tí gì.
Trần Trường Sinh đang trốn ở Tuyết Vực xa xăm đột nhiên quay đầu, cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia ở giữa thiên địa.
“Tiểu Bạch? Thiên địa đại đạo?”
Trần Trường Sinh sắc mặt biến hóa, tâm tình dao động, kiếp trước chưa từng xuất hiện người này, bây giờ lại là Tứ sư đệ nhà mình.
Dưới sự trợ giúp của Đại sư huynh mà ngộ được thiên địa đại đạo?
Quả nhiên thế giới này khác hoàn toàn kiếp trước!
Nghĩ tới đây, ma văn trên mặt Trần Trường Sinh dần dần hiện rõ, trong đôi mắt lộ ra ánh đỏ, gương mặt mê người lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Như thế càng hay, nhiều thêm một tầng bảo hộ! Tiểu Bạch, cái tên tiểu tử thúi nhà ngươi thật sự quá ăn may!”
Lãnh Thanh Tùng đã lao đến bờ biển Đông Hải cũng nhìn lại phương nam, cũng cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Nhưng ngược lại, Lãnh Thanh Tùng không khỏi lo lắng trong lòng.
Hắn thân là Nhị sư huynh chỉ đứng sau huynh trưởng, lại bị Tứ sư đệ vượt mặt!
Điều này khiến Lãnh Thanh Tùng vốn luôn tự phụ cảm thấy hơi bực bội.
Hắn mới là chiến lực mạnh nhất trên Tiểu Sơn phong, là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay huynh trưởng!
Lúc này Tứ sư đệ vậy mà lại tự phế tu vi, làm nũng với huynh trưởng để huynh trưởng giúp hắn thành đạo, thật đáng ghen tị… ghê tởm!
Lãnh Thanh Tùng hồi tưởng lúc hắn học đạo, không cần người khác dạy bảo, một đường đi thẳng đến hôm nay.
Thiên phú như vậy, hiển nhiên không cần đến sự dạy bảo của huynh trưởng!
Nghĩ tới đây, Lãnh Thanh Tùng đột nhiên sầu não, chỉ trách hắn tiến bộ quá nhanh!
Sau một hồi lo nghĩ vẩn vơ, Lãnh Thanh Tùng một lần nữa nhìn về nơi tận cùng phía đông.
Nơi đó dường như có thứ gì đang mời gọi hắn!
“Xem ra, cơ duyên của ta đang ở ngay trước mắt!” Lãnh Thanh Tùng buông xuống tạp niệm, lần nữa bay về nơi xa.
Vùng đất cực đông, có một cây cột đá khổng lồ vươn lên trời, thấp thoáng giữa biển trời
Bên trong đại điện Thanh Vân tông, Thanh Vân tông chủ - Động Hư Tử không vui không buồn ngồi trên bồ đoàn, trên mặt lộ ra nụ cười.
Hắn từng nhìn qua đạo của Bạch Phi Vũ, toan tính thiên địa, công tại thiên thu.
Nhưng đường đạo còn dài, nguy hiểm trùng điệp.
Bây giờ hắn ngộ đạo đắc đạo cũng tạo phúc lớn cho thiên địa chúng sinh!
Động Hư Tử cũng hơi khom người, hướng về nhân gian của Yêu Tổ mà hành lễ.
Mặc dù bối phận chênh lệch, nhưng vì chúng sinh thiên hạ, Bạch Phi Vũ có thể nhận cái lễ này của Động Hư Tử.
Người thắng làm thầy!
Bạch Phi Vũ ở trung tâm vòng xoáy, nhắm chặt hai mắt, cẩn thận lĩnh hội phong thần chi đạo.
Vô lượng công đức trên trời rơi xuống, khiến chân lý của thiên địa hiện ra trước mặt hắn.
Vô số pháp tắc đạo vận đang biến đổi bên trong hắn, những điều hắn nghi ngờ bấy lâu nay, giờ phút này cũng được giải đáp.
Đây là sự khen ngợi của thiên địa dành cho hắn, cũng là sự cảm tạ của chúng sinh dành cho hắn.
Vô lượng công đức chia thành năm phần.
(*) Đếm tổng cộng thấy mười phần mà tác giả ghi có năm phần.
Một phần rơi vào Lượng Thiên xích trong tay Bạch Phi Vũ, một phần rơi vào Phong Thần bảo thư hư ảo màu vàng kim, một phần rơi xuống ngàn vạn chúng thần linh vừa được phong thần.
Một phần lại xoay vòng trên đầu âu Dương, chậm chạp mãi chưa rơi xuống.
Có họ lại không có tên, không phải người thuộc thế giới này, công đức thiên địa làm sao có thể thuộc về âu Dương?
âu Dương cúi đầu rũ tóc như đang ngủ, còn Tịnh Tử bên cạnh lại liều mạng đẩy âu Dương.
Đây chính là công đức thiên địa đó! Thời đại tiên nhân này hầu như rất hiếm nhìn thấy công đức thiên địa!
Chủ nhân mà lấy được cái này, có lẽ sẽ không còn khó chịu như vậy nữa, còn có khả năng được thiên địa chấp nhận!
Tịnh Tử gấp gáp, thậm chí cắn một cái dưới cổ tay âu Dương.
Có lẽ là bị cơn đau lay tỉnh, tay phải âu Dương giật giật, run run rẩy rẩy giơ tay lên, khoát tay áo với phần công đức xoay quanh trên đầu.
Công đức thiên địa tựa hồ cũng đang chờ đợi âu Dương từ chối nó, trong nháy mắt âu Dương khoát tay, công đức bay vào nhập lại với sáu phần công đức còn sót lại.
Bảy phần công đức trút xuống người Bạch Phi Vũ, chậm rãi chìm vào thân thể Bạch Phi Vũ!
Khoảnh khắc công đức nhập thể, cảnh giới của Bạch Phi Vũ nháy mắt tăng lên.
Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Đại Thừa…
Khi cảnh giới của Bạch Phi Vũ tiến vào Đại Thừa tầng chín, Bạch Phi Vũ cưỡng ép dừng việc gia tăng cảnh giới.
Sau cảnh giới Đại Thừa chính là diễn giải đạo của chính mình, mà hắn đã hiểu rõ đạo của hắn rốt cuộc là nằm ở nơi nào.
Không cần lãng phí công đức thiên địa để diễn giải những điều đó nữa!
Mà bây giờ mới chỉ có một chốn nhân gian được phong thần, giữa thiên địa vẫn còn ba mươi lăm nhân gian nữa.
Phong thần nhân gian xong, lại vẫn còn tu hành giới chưa được phong.
Nhân gian tự có luân hồi, phong thần còn dễ dàng, thần hồn tu hành giới lại đi vào Cửu U.
Làm cách nào có thể phong thần đây?
Chuyện khiến hắn nhức đầu vẫn còn nằm ở phía sau, Bạch Phi Vũ không muốn lãng phí công đức thiên địa ở nơi này.
Đợi đến tất cả công đức đã được hấp thụ vào bên trong cơ thể, trong đan điền, trong Tử Phủ của Bạch Phi Vũ sáng lên từng đạo ánh vàng của công đức.
Hắn giơ tay chỉ vào Phong Thần bảo thư hư ảo, một quyển sách bìa xanh lam nham nhở từ vùng vực sâu bay tới.
Chính là quyển Phong Thần bảo thư lần trước hắn ra ngoài tu hành bị ba tên tiên nhân khí pháp thuật lấy đi!
Phong Thần bảo thư xuất hiện trước mặt hắn, Phong Thần bảo thư hư ảo tự động hợp thành một thể với quyển bảo thư kia.
Chân linh của ba tên tiên nhân phát ra tiếng gào thét không cam lòng!
Bọn hắn làm sao cũng không thể nghĩ đến, tên Lý Thái Bạch chuyển thế này làm thế nào lại tìm được bọn hắn nhanh như vậy!
Bạch Phi Vũ chỉ cười lạnh, sau đó kia quyển bản đồ sông núi và mạch nước nhân gian này cũng bay vào bên trong Phong Thần bảo thư.
Sau này có thời gian rồi xử lý ba tên phế vật các ngươi!
Bạch Phi Vũ thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng, sau khi cảm giác tất cả mọi việc đã xong hắn mới thu liễm tất cả tâm thần.
Đôi mắt vàng óng mở ra, thanh âm Bạch Phi Vũ vang vọng đất trời: “Bần đạo Bạch Phi Vũ, nguyện vì chúng sinh phong tận chúng thần thiên hạ!”
Lời thề vừa thốt ra, vạn vật đều im lặng.
Ngàn vạn chúng thần khắp bốn phía cung kính hướng về người mặc áo trắng kia mà hành lễ, không dám không theo người!
Mà Bạch Phi Vũ thì đứng ở trên đài cao, Lượng Thiên xích trong tay tỏa ra vô số ánh sáng.
Ánh sáng hóa thành từng khối hốt bản bằng bạch ngọc rơi vào trong tay chúng thần.
Chúng thần hai tay cầm hốt bản bạch ngọc, lần nữa cúi đầu hành lễ ba bái với Bạch Phi Vũ.
Mặt trời mọc ở phương đông, ánh sáng rực rỡ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận