Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 470: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được

Không gian nơi đây là sau khi hắn tiếp nhận toàn bộ Đại Linh sơn tự, ngẫu nhiên phát hiện ở trong Đại Hùng bảo điện.
Sau khi hắn đi vào không gian này, tìm hiểu không gian pháp tắc, thuận lợi từ Hợp Thể đạt đến cảnh giới Đại Thừa.
Đồng thời hắn cũng biết được, Phật môn bí cảnh này lại là do Đại Linh sơn tự, Đạt Ma tổ sư đời thứ nhất lưu lại!
Sau khi Tuệ Trí biết bí cảnh này tồn tại thì hắn mừng rỡ như điên, quả nhiên hắn là người chấn hưng duy nhất được tuyển chọn trong Phật môn!
Ngay cả bí cảnh Đạt Ma tổ sư đời thứ nhất lưu lại cũng đều là chuẩn bị cho hắn!
Vậy hắn chẳng phải là người chấn hưng Phật môn mà trời định đoạt sao?
Tuệ Trí cảm thấy hắn đã đoán đúng rồi, trong lòng vui vẻ, không nghĩ tới người tín nhiệm hắn ta nhất lại là Đạt Ma tổ sư, chủ trì đời thứ nhất sớm đã qua đời!
Con đường hắn đi không sai, bản thân hắn quả nhiên là phật!
Nhưng khi Tuệ Trí lòng tràn đầy vui mừng muốn một phát đột phá Độ Kiếp, hắn lại thấy được cảnh tượng mà hắn chưa bao giờ từng thấy, cũng là cảnh tượng lật đổ tất cả cố gắng đời này của hắn!
Nếu con đường hắn đi thành công tốt đẹp như vậy, thì ít nhiều độ dài trên con đường của hắn sẽ bị cắt bớt đi.
Khi hắn độ kiếp đột phá Đại Thừa, căn cứ vào trời đất để nhìn đường đi của chính hắn, nhưng Tuệ Trí lại phát hiện ra hắn vốn dĩ không có đường.
Hay nói cách khác, hắn sẽ triệt để kéo Phật môn hiện giờ xuống vực sâu!
Điều này đối với Tuệ Trí mà nói dường như khiến trái tim nhiệt huyết của hắn vỡ vụn không còn một mảnh.
Khi Tuệ Trí điên cuồng muốn kéo dài con đường của hắn, hắn cũng phát hiện ra con đường ngộ tính của hắn đã đi đến cuối cùng!
Nhưng bây giờ Tuệ Trí cũng không còn cách nào dừng lại được nữa, bởi vì hôm nay hắn đã không đơn thuần chỉ là một cá thể, mà còn là đại biểu cho toàn bộ Đại Linh sơn tự.
Toàn bộ Đại Linh sơn tự như là một cái xe ngựa đã bị mất khống chế, những vật dụng trên xe chấn động rớt xuống phía vách núi vô cùng nhanh.
Phật môn không có sai, sai chỉ có chính hắn.
Nhưng sai lầm không cách nào đền bù được, hắn cũng nên vì chính hắn mà tìm cho bản thân một câu trả lời thỏa đáng!
Điều trước mắt đột nhiên xuất hiện khiến cho Trần Trường Sinh dâng lên hi vọng, một hi vọng để giải quyết hoàn cảnh khó khăn lúc đó!
Trần Trường Sinh nhìn Tuệ Trí trước mặt, đại hoà thượng mặc Áo Phật quang màu vàng, trong mắt tràn đầy từ bi.
Điều này khiến Trần Trường Sinh hứng thú, người này là tà phật dẫn đầu Phật môn đâm sau lưng toàn bộ giới tu hành, vì sao bây giờ lại ra vẻ tràn đầy từ bi như vậy?
"Vạn sai đều là do ta, tất cả tội nghiệt ta đều nhận!" Trên mặt Tuệ Trí càng thêm đau khổ, nhẹ tụng một tiếng phật hiệu, bộ dạng phục tùng không nói gì nữa.
Giờ khắc này, Trần Trường Sinh có chút đồng cảm với Tuệ Trí đang ở trước mắt hắn, hắn giống như Tuệ Trí, trên thân đều gánh vác sứ mệnh nặng nề.
Mà Tuệ Trí gần như cầu khẩn, muốn lấy cái chết làm rõ ý chí của mình, điều này cũng giống như hắn khi hắn biết không thể thay đổi được kết cục cuối cùng của mình.
Đây cũng chính là lý do vì sao đời sau Tổ Uyên và Tuệ Trí có thể liên thủ sao?
Đều phải gánh vác sứ mệnh nặng nề, cũng là loại sứ mệnh này đã ép bọn họ phải liên thủ lại với nhau sao?
Trần Trường Sinh nhìn Tuệ Trí trước mắt, thật lâu sau mới mở miệng nói chuyện: "Ngươi muốn như thế nào?"
"Ma đạo đại chiến, Phật môn muốn liên thủ với ma tộc!" Khuôn mặt Tuệ Trí đầy đau khổ và giãy dụa, làm ra quyết định vi phạm tổ tông như vậy, trong lòng của hắn cũng vô cùng kháng cự.
Nhưng không liên thủ với ma tộc, chờ đợi Phật môn chính là sự tiêu vong, đây là điều mà Tuệ Trí càng không thể tiếp nhận!
Chỉ có ở trong loạn thế, Phật môn mới có một cơ hội sống sót bé nhỏ!
Cho dù trong tương lai phải cược cả tính mạng của hắn thì hắn cũng sẽ không hối tiếc!
Trần Trường Sinh lắc đầu mở miệng nói: "Đây không phải điều kiện, liên thủ với ma tộc, là điều kiện ma tộc cho Phật môn, vậy Phật môn có thể nỗ lực cái gì?"
Mặc dù không biết Tuệ Trí trước mắt, thậm chí là Phật môn phải đối mặt với khốn cảnh là gì mà Tuệ Trí gấp rút muốn liên thủ với ma tộc như vậy.
Chỉ sợ là Phật môn muốn ở trong loạn thế để thu hoạch lợi ích gì đó.
Nhưng đổi lại thì hắn có chỗ tốt gì?
Hắn trở thành Tổ Uyên chính là muốn hóa thân, sau đó kết thúc đại kiếp của hắn, chứ không phải thuận theo đại kiếp, để kiếp trước tái diễn!
Tuệ Trí chắp tay trước ngực, trên mặt càng thêm đau khổ.
Thuyền gỗ lái ra khỏi hồ sen, một đài hoa sen màu đen to lớn sừng sững ở trước mặt.
"Hoa sen đen ở chỗ này, hiện tại vật trở về với chủ, về sau Phật môn lấy Ma giới làm đầu!" Tuệ Trí hơi khom người về phía Trần Trường Sinh, tư thái cực thấp.
Vì Phật môn, vì đường đi của hắn, mặt mũi là cái gì, thể diện ở trước mặt Tuệ Trí cũng không quan trọng như vậy.
Trần Trường Sinh nhìn đài hoa sen đen phía xa, hơi đưa tay, đoá hoa sen to lớn ở xa hóa thành một đường ánh sáng rơi vào trong tay, sau đó biến mất trong lòng bàn tay.
"Điều kiện này ta cũng không chấp nhận, không phải Phật môn lấy Ma giới làm đầu, mà là lấy ta làm đầu!" Vẻ mặt Trần Trường Sinh lãnh đạm nhìn về phía Tuệ Trí.
Bây giờ hai người đã không có tư cách đàm phán, hòa thượng trước mặt cúi người như vậy, vậy đã nói rõ, Tuệ Trí đã tự đặt hắn lên trên thớt.
Tùy ý để Trần Trường Sinh lấy hay bỏ đi, vậy Trần Trường Sinh cũng không ngại chém lên trên đó một đao!
Tuệ Trí ngẩng đầu nhìn Trần Trường Sinh trước mắt, ánh mắt phức tạp mở miệng nói: "Xem ra điện hạ cũng có âm mưu quá lớn!"
Người thông minh xưa nay không cần nói nhiều lời.
Tuệ Trí chỉ vẻn vẹn từ trong giọng nói của Trần Trường Sinh đã đoán được, bên trong Ma giới cũng không phải bền chắc như thép, Trần Trường Sinh trước mặt này là muốn Phật môn thần phục hắn chứ không phải Ma giới, đó chính là muốn tích lũy lực lượng của mình!
Trần Trường Sinh không chút phật lòng, giơ tay lên nói với Tuệ Trí: "Vỗ tay lập lời thề đi!"
Tuệ Trí đưa tay, vỗ tay với Trần Trường Sinh ba lần.
Bên trên Nguyên Anh nhiều hơn một chiếc chìa khóa nhỏ xíu, giữa hai người nhiều thêm một tia liên hệ như có như không.
Trần Trường Sinh cảm nhận một chút về con đường của Tuệ Trí, không khỏi kinh ngạc nhìn thoáng qua Tuệ Trí trước mặt.
Tiểu tử này không hổ là Ma Phật hậu thế, cái phương pháp này là thứ người có thể nghĩ ra được sao?
Cũng không muốn ở lâu thêm nữa, Trần Trường Sinh đứng lên, nói với Tuệ Trí: "Đã như vậy, ngày mọi chuyện đạt thành, chính là ngày Phật môn hưng thịnh!"
Tuệ Trí cúi đầu khom lưng với Trần Trường Sinh để biểu thị sự cảm ơn.
Trần Trường Sinh lóe người lên, rời khỏi không gian hoa sen.
Trước khi rời đi, Trần Trường Sinh liếc mắt nhìn chằm chằm Tuệ Trí, trong lòng cười lạnh một tiếng: "Phật môn hưng thịnh? Chờ đến ngày ấy, ôm ma tộc cùng chết đi!"
Đợi đến khi Trần Trường Sinh biến mất khỏi không gian hoa sen, Tuệ Trí ngồi thẳng lên, nhìn về phía Trần Trường Sinh biến mất, trên mặt thay đổi thành bộ dạng quỷ dữ:
"Ma tộc Thánh tử ư? Chờ đến ngày ấy, Ma giới, giới tu hành đều là chất dinh dưỡng cho Phật môn ta được hưng thịnh!"
Hai người lập lời thề, nhưng cả hai người đều không để ở trong lòng.
Chỉ nhìn thấy đồ vật mà mình theo đuổi đang thành công hiện ra trước mặt.
Cùng lắm thì bồi thường cho đối phương một cái mạng thôi.
Vì đồ vật mình theo đuổi, thứ không đáng giá nhất chính là cái mạng này!
Cố chấp và điên cuồng như vậy mới có thể có kỳ tích và thành công!
Tuệ Trí cười ha ha, toàn bộ hồ sen đột nhiên dấy lên ánh lửa hừng hực.
Vốn là lá sen xanh biếc rất nhanh đã nhao nhao khô héo đi.
Vô số hoa sen màu đen ở trong nước hồ mở rộng ra, toàn bộ ao hoa sen màu đen tràn đầy vẻ yêu diễm quỷ dị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận