Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 750: Cản đường

Lãnh Thanh Tùng nhìn xem hai tên tiểu tử đi vào trong phòng, chăm chú nhìn chằm hằm tòa nhà trước mặt thật lâu.
Thẳng đến chân trời nổi lên ánh bình minh, Lãnh Thanh Tùng mới chậm rãi ngồi thẳng dậy.
Mang theo nét mặt thoải mái, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi nơi này.
Bây giờ duyên phận chưa tới, còn không phải là lúc cùng huynh trưởng chuyển sinh nhận nhau.
Mà trước lúc đó hắn thực sự có một ít việc cần phải đi làm.
E rằng hai vị sư đệ kia của hắn khi biết tin đã gấp gáp bay đến.
Cúi đầu khẽ cười một tiếng, khuôn mặt vốn hờ hững lạnh lùng nhiều thêm một chút sự ấm áp của mùa xuân.
Trời dần dần sáng lên, con đường nhỏ qunah co cũng dần dần rõ ràng.
Hắn giống như đang đi ngược dòng thời gian, mỗi bước hắn đi, dung mạo của Lãnh Thanh Tùng càng trẻ ra.
Lúc đi được bước thứ năm mươi, Lãnh Thanh Tùng đã trở thành bộ dáng của một thiếu niên.
Trong ngực có một thanh trường kiếm màu trắng, cho dù y phục trên người có chút rách nát nhưng vẫn không thể che giấu được lưỡi kiếm tuyệt thế phát ra từ Lãnh Thanh Tùng.
Vị Chí Thánh thiên địa này dùng hai kiếm mở Thiên Môn Thánh Nhân, một lần nữa trở về!
Trên khuôn mặt luôn lạnh lùng của Lãnh Thanh Tùng hiện lên một nụ cười nhẹ, hắn nhìn về phía xa xa Phong Thành, bước chân nhẹ nhàng, cũng không có quay đầu lại đi nhìn cô nhi viện sau lưng.
Mà lúc thấy hai thân ảnh một đen một trắng thất tha thất thểu xông về phía mình, nụ cười trên mặt của Lãnh Thanh Tùng có chút cứng đờ.
Người tới chính là Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ.
Hai người khuôn mặt dữ tợn, không chịu nhường nhau, quần áo nho nhã quý khí trên thân lộn xộn không chịu nổi, hai người đồng thời thấy được Lãnh Thanh Tùng giống như là sư tử đang nổi giận bay tới Lãnh Thanh Tùng mà đánh!
"Lãnh Thanh Tùng!"
"Đồ chó!"
Hai người hoàn toàn không có những cái gì gọi là siêu nhiên, đức độ khi còn là Thánh, ngược lại giống như tên du côn vô lại đánh nhau lúc điên.
Lãnh Thanh Tùng nhìn hai người đang thất thố kia, trong lòng cũng hiểu rõ tại sao bọn họ lại trở thành như vậy, thản nhiên đem bạch xà bảo kiếm treo ở sau lưng, tay không tấc sắt đi đến chỗ hai người.
Ở trong thế giới này, thực lực ba người bị áp chế đến cảnh giới tiên thiên võ giả, nhưng dù sao cũng là Thánh Nhân, mặc dù cảnh giới chỉ có như thế, nhưng lại có thể phát huy ra toàn bộ thực lực của cảnh giới này.
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ dùng tốc độ cao nhất vọt tới, thậm chí trong không khí còn mang theo tiếng xé gió!
Lúc ba người va chạm, Lãnh Thanh Tùng không có chút phòng bị nào giang hai cánh tay, một bên một cánh tay ghìm chặt cổ hai người, trực tiếp đem hai người bổ nhào, lực lượng khổng lồ trực tiếp khiến ba người lăn đến ruộng khoai lang bên cạnh.
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ còn muốn giãy dụa, lại phát hiện trên mặt Lãnh Thanh Tùng mang theo ý cười, tự lầm bầm nói: "Cảm ơn các ngươi đã làm sư đệ của ta, cũng cảm ơn các ngươi chưa từng có từ bỏ giây phút nào đi tìm hắn!"
Lần đầu tiên nghe thấy Lãnh Thanh Tùng nói lời cảm tạ, là lời cảm ơn chân thành này phát ra từ miệng Lãnh Thanh Tùng khiến hai người vốn đang chật vật như cứng đờ.
Hình như từ khi ba người gặp nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy nhị sư huynh này nói lời cảm ơn?
Uống lộn thuốc?
Tinh thần rối loạn rồi?
Nhưng mặc kệ như thế nào đi nữa, cũng không phải là lý do để tên chó chết này giấu diếm Đại sư huynh (âu Trị Tử)!
Đừng nghĩ có thể lấp liếm cho qua!
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ bộc phát tất cả lực lượng trong thân thể ra, muốn tránh thoát sự trói buộc của Lãnh Thanh Tùng.
Nhưng hai người lại kinh ngạc phát hiện, rõ ràng đều là cảnh giới tiên thiên võ giả, Lãnh Thanh Tùng lại có thể gắt gao kiềm chế hai người!
Làm sao có thể?
Ba người đều là Thánh Nhân, bây giờ đều là tiên thiên võ giả, dù xem như Lãnh Thanh Tùng thực lực cao hơn hai người một tuyến, nhưng ở bây giờ ở cảnh giới tiên thiên võ giả, thực lực ba người thực lực đã đến gần vô hạn.
Vì sao Lãnh Thanh Tùng vẫn có thể áp chế hai người bọn họ?
Mà kẻ si phế vật đột nhiên nói khùng nói điên cái gì với bọn họ?
Trần Trường Sinh chịu đựng tức giận nói: "Trong hồ lô của ngươi rốt cuộc muốn bán thuốc gì?"
Cảm nhận được lực lượng của hai người bắt đầu buông lỏng, Lãnh Thanh Tùng buông tay đang ghìm chặt cổ hai người ra, xoay người nằm giữa bọn họ.
Mặc dù bây giờ mình vẫn là tiên thiên võ giả, nhưng hai sư đệ này của hắn lại không biết, hắn từ nhân gian mà đến, so với bọn họ nhiều hơn chút quyền pháp võ giả.
Muốn tạm thời áp chế hai người, Lãnh Thanh Tùng tự tin có thể làm được.
Ba người cùng nằm một chỗ trên mặt đất, Lãnh Thanh Tùng một mặt ý cười nhìn bầu trời càng thêm trong xanh nói: "Ta chẳng qua là cảm thấy, toàn bôn mọi chuyện thật sự quá tốt đẹp! Đẹp đến mức để cho ta cảm thấy có chút không chân thực!"
Giống như cùng cảm thán với Lãnh Thanh Tùng, hai người đều im lặng, không biết qua đêm đã xảy ra chuyện gì. Lãnh Thanh Tùng đến rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, nhưng hai người có thể cảm nhận được, dường như suy nghĩ của hắn đã thay đổi đi nhiều.
Xem ra hắn thật tìm được Đại sư huynh (âu Trị Tử), bằng không thì làm sao có thể như này!
Chỉ có Đại sư huynh (âu Trị Tử) mới có thể có tác dụng như vậy!
Bọn họ cần một câu trả lời, mà Lãnh Thanh Tùng cũng không có tiếp tục thừa nước đục thả câu, ngồi thẳng lên nhìn về phía cô nhi viện nói: "Các ngươi có phải muốn đi tìm hắn hay không?"
Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Ở chỗ này nói nhảm nhiều như vậy là muốn làm gì?
Hai người Trần, Bạch từ dưới đất bò dậy, nhìn Lãnh Thanh Tùng trước mặt, quăng qua ánh mắt chất vấn để Lãnh Thanh Tùng gãi đầu một cái: "Ta có thể mang các ngươi đi xem hắn, nhưng các ngươi phải đáp ứng ta, không thể đi quấy rầy hắn!"
Nghe thấy Lãnh Thanh Tùng nói vậy, hai người đương nhiên không vui, thậm chí còn tức giận hơn!
Tiểu tử ngươi trộm sau lưng chúng ta đi tới gặp hắn, bây giờ lại yêu cầu chúng ta không thể quấy nhiễu hắn??
Lãnh Thanh Tùng đứng lên, vỗ vỗ quần áo trên người, nhìn hai sư đệ mang dáng vẻ người mà nội tâm chó này, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt nói: "Ta đúng thật là ngăn không được hai người các ngươi, nhưng ta có thể ngăn lại một trong hai người, các ngươi ai muốn là người bị ta ngăn cản kia?"
Nghe thấy Lãnh Thanh Tùng hời hợtâuy hiếp, hai người vốn còn muốn cùng áp chế Lãnh Thanh Tùng nhưng lúc nghe đến Lãnh Thanh Tùng nói chỉ cản một người.
Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh theo bản năng nhìn về phía đối phương, song phương nhìn là biết cả hai đều không có chút lòng tin nào với nhau, dù sao bán đứng lẫn nhau không phải lần một lần hai.
Mẹ nó!
Tên điên này đã ăn cái quái gì mà khôn ra dữ?
Vậy mà lại dùng kế sách một hòn đá ném hai con chim?
Hiện tại Lãnh Thanh Tùng cầm trong tay một bộ cung tên, mặc dù chỉ có một mũi tên, nhưng lại để hai người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Hai người liếc nhau thêm lần nữa, vẫn là không có chút đáng tin nào.
Trần Trường Sinh có chút nôn nóng nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Đại sư huynh có phải ở đây không? Ngươi muốn từ chúng ta đạt được mục đích gì?"
Lãnh Thanh Tùng từ chối cho ý kiến, nhẹ gật đầu, cười nói ra: "Đáp án chính là suy nghĩ trong lòng ngươi, nhưng ta ngăn lại các ngươi là muốn cho ngươi quan sát một chút rồi mới đưa ra quyết định!"
Mặc dù không biết trong hồ lô Lãnh Thanh Tùng muốn bán cái gì, nhưng bây giờ thứ Lãnh Thanh Tùng cầm trong tay kia bất cứ lúc nào cũng có thể bắn rơi một người nên bấy giờ hắn lại là người chiếm thế chủ động.
Cuối cùng Lãnh Thanh Tùng dẫn hai người đến một bụi cỏ khô, thậm chí còn chỉ đạo hai người đang tức giận kia phải trốn thật kỹ để không bị phát hiện.
Hai người kìm nén cơn tức giận, kiên nhẫn ngồi xổm trên bãi cỏ, nhìn chằm chằm vào cô nhi viện trước mặt mà họ chưa từng thấy trước đây.
Cuối thu có sương, mặt trời dần mọc ở phía đông.
Ba vị Thánh Nhân, hai vị lão đại một tay che trời ở Phong Thành.
Bây giờ ngồi xổm ở bụi cỏ đối diện cửa cô nhi viện cùng với một vị tên ăn mày lẳng lặng chờ cô nhi viện trước mặt thức dậy.
Hình ảnh buồn cười không thể tả được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận