Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 122: Chí ít kiếm tu phải có một thanh kiếm chứ?

Bên ngoài Chú Kiếm thành đã trở nên ngay ngắn có trật tự, các kiếm tu theo thứ tự vào thành, mà bởi vì có Thái A ở đây, cho nên hai đệ tử thủ vệ cũng trở nên nho nhã lễ độ, tận chức tận trách.
Thẳng đến khi ba người Âu Dương đi tới cổng thành, hai vị đệ tử Kiếm tông lại ngăn Âu Dương lại.
"Sư huynh, chỉ có kiếm tu mới có thể vào thành!" Đệ tử Kiếm tông nho nhã lễ độ mở miệng nói.
"Như thế nào mới gọi là kiếm tu?" Âu Dương nghiêng đầu hỏi.
"Ít nhất cũng phải có một thanh kiếm chứ?" Đệ tử Kiếm tông liếc mắt nhìn Thái A đang đứng trên đỉnh tường thành mà nhẫn nại nói.
"Không phải ta có sao?" Âu Dương kéo con chó lạp xưởng bên hông mà nói.
Đệ tử Kiếm tông nhìn thoáng qua vẻ mặt không còn gì để lưu luyến của chó lạp xưởng Tịnh Tử bên hông Âu Dương, đầu đầy hắc tuyến đáp lại: "Sư huynh, ít ra kiếm tu cũng phải có thể tạo kiếm khí chứ?"
Âu Dương cười cười, rút chó lạp xưởng bên hông ra, chân khí truyền vào trong thân thể của chó lạp xưởng, chó lạp xưởng há miệng nôn ra.
Âu Dương giơ con chó lạp xưởng lên, chân khí phóng đại phát ra thành một làn sóng chân khí hình bán nguyệt xông thẳng lên bầu trời.
"Ai nói ta không thể tạo kiếm khí?" Âu Dương một tay cầm chó quơ đại hai chiêu, rồi lại lạnh lùng giắt con chó vào bên hông lần nữa.
Hai đệ tử Kiếm tông nhìn mặt chó ngốc trợn mắt của chó lạp xưởng bên hông Âu Dương, con chó này thật sự là một thanh kiếm?
Kiếm khí thật ra cũng chính là chân nguyên bám vào trên thanh kiếm, dùng kiếm pháp tỏa ra làn sóng chân khí.
Chỉ cần là tới kỳ Trúc Cơ, tu sĩ bình thường học đại mấy chiêu thức kiếm pháp là đều có thể xuất ra kiếm khí.
Bên trên kiếm khí không có kiếm ý, cho nên về cơ bản là chỉ cần biết mấy chiêu kiếm pháp thì đều có thể sử dụng kiếm khí, tu sĩ bình thường đều có thể tự xưng kiếm tu.
Cuối cùng, nhờ có con chí trong tay, Âu Dương cũng thành công dùng ra thuật pháp cấp cao mà kỳ Trúc Cơ mới có thể học được!
Âu Dương lần này có thể nói là được một lần cường hóa cấp sử thi!
Âu Dương xuân phong đắc ý dẫn theo hai người lững thững đi vào Chú Kiếm thành, để lại vị đệ tử Kiếm tông với vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
Trong Chú Kiếm thành sớm đã có tiếng người ồn ào, khắp nơi đều là kiếm tu phối kiếm mà đi.
Mà phòng ốc trong thành có thể tùy ý trú lại, mỗi gian phòng đều có thể nghe được tiếng gõ sắt leng keng.
“Chú Kiếm thành có chú kiếm sư giỏi nhất thiên hạ, kiếm chính là sinh mệnh của kiếm tu, mà chú kiếm sư chính là người cho kiếm tu sinh mệnh lần thứ hai! Đây cũng là lời Kiếm tông ta khắc trên bia đá truyền lại cho đời sau." Tống Mộ không biết lúc nào lại xuất hiện bên cạnh Âu Dương, mở miệng giới thiệu với Âu Dương.
Bạch Phi Vũ phía sau nghe được những lời này, nội tâm phập phồng một hồi, đủ loại dấu hiệu cho thấy người sáng lập ra Kiếm tông này chắc chắn có mối quan hệ rất lớn với mình, và cả Âu Trị Tử!
Âu Trị Tử vì mình lấy thân để đúc kiếm, chính mình lại ngã xuống ngay chỗ này, rốt cuộc là ai đã tu kiến cho mình một phần mộ ở trong thế giới con như vậy, còn mượn danh nghĩa của mình để sáng lập ra Kiếm tông này?
Hiện tại Bạch Phi Vũ hết sức muốn biết, vị tông chủ đầu tiên của Kiếm tông này rốt cuộc là ai?!!
Mà Âu Dương thì tò mò hỏi: "Chú kiếm sư chính là người cho kiếm tu sinh mệnh lần thứ hai, có phải kiếm tu nên gọi chú kiếm sư một tiếng cha hay không?"
Nghe được những lời này của Âu Dương, chẳng những là Tống Mộ bên cạnh, sắc mặt Bạch Phi Vũ phía sau cũng dừng lại.
Không hiểu tại sao lại có thêm một người cha, là ai gặp phải chuyện này thì cũng không vui.
Tống Mộ ho khan một tiếng, mạnh mẽ ổn định cảm xúc kích động muốn rút kiếm ra của chính mình, nói: "Lần này bí cảnh tiên nhân mở ra, Kiếm tông ta chỉ phái ba người, nếu bốn người sư huynh cùng đi, vậy tại hạ xin nói rõ trước!"
Âu Dương nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tống Mộ, không cần đoán cũng biết tiểu tử này chuẩn bị giả bộ.
Mặt Tống Mộ không chút thay đổi mà lạnh lùng nói: "Mặc dù đều là chín Thánh Địa lớn, nhưng người nhận được truyền thừa của tiên nhân chỉ có thể có một, một khi vào bí cảnh, chúng ta đây sẽ sử dụng hết thủ đoạn, Tống Mộ ở chỗ này nhận lỗi với các sư huynh trước."
Giống như một khi đã tiến vào bí cảnh, bốn người Âu Dương sẽ lập tức bị Tống Mộ một kiếm miểu sát đưa ra khỏi bí cảnh.
Nghe được Tống Mộ không lưu tình, hai người phía sau Âu Dương đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Tống Mộ, tiểu tử này dựa vào cái gì mà chảnh như vậy?
Tống Mộ đi đến trước mặt Bạch Phi Vũ, chắp tay nói: "Có nhiều đắc tội, sư huynh!"
Bạch Phi Vũ nhìn Tống Mộ gật gật đầu, sau đó dán chữ chết lên trán tiểu tử này.
Khi hắn vừa mới đi tới trước mặt Trần Trường Sinh, còn không đợi Tống Mộ mở miệng, Trần Trường Sinh đã cười ha hả chắp tay nói: "Mong rằng Tống sư huynh hạ thủ lưu tình."
Tống Mộ gật đầu nói: "Nhất định!"
Khi Tống Mộ xoay người, một sợi tóc từ đuôi tóc Tống Mộ rơi xuống, bay tới trong tay Trần Trường Sinh, Trần Trường Sinh hơi cầm rồi cất vào trong ống tay áo.
Không phải rất mạnh, nhưng rất chảnh!
Không thể không nói, trước khi ra tay còn vẫn rất lễ phép chào hỏi trước, nhưng chỉ một lần đã đắc tội với hai người trên Tiểu Sơn phong, Âu Dương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Sư phụ để cho ta và bọn họ hòa thuận chào hỏi, có lẽ cũng là sợ rằng ta ra tay quá nặng, làm thương tổn đến tình cảm giữa chín thánh địa lớn, ta sớm đã làm theo như vậy, giờ cũng không cần lưu thủ khi ở trong bí cảnh tiên nhân nữa!" Tống Mộ nghĩ thầm trong lòng.
Người tu đạo dùng toàn lực phấn đấu vì đạo của mình, làm sao có thể lưu thủ đây?
Xin lỗi các vị sư huynh Thanh Vân tông!
Tống Mộ khẽ nói xin lỗi ở trong lòng, nhưng biểu cảm lạnh lùng trên mặt vẫn không có thay đổi.
Âu Dương có chút không đành lòng, vừa định mở miệng khuyên hắn bớt tìm chỗ chết, đột nhiên luồng ánh sáng xanh trong Chú Kiếm thành đại thịnh, luồng ánh sáng xanh thông thiên kia trở nên giống như thực thể.
Giọng nói của Thái A vang lên: "Trong vòng một nén nhang tất cả kiếm tu đi về bí cảnh tiên nhân, có thể ngự kiếm để đến!"
Bắt đầu rồi!
Xem ra bên phía lão Nhị đã hoàn thành mở ra bí cảnh tiên nhân!
Tất cả kiếm tu của Chú Kiếm thành đồng thời lên kiếm, phóng lên trời, bay về phía trụ sáng xanh.
Tia sáng xẹt đầy trời bay về phía trụ sáng xanh, cả bầu trời giống như được vẽ thêm vô số dải lụa màu.
"Đi thôi, mặc dù không biết tình huống bên phía lão Nhị là gì, nhưng ít nhất trước khi lão Nhị đạt được truyền thừa, chúng ta phải tận lực ngăn toàn bộ những người này lại!" Âu Dương nói với hai người phía sau.
"Đại sư huynh, cần giết người không?" Trần Trường Sinh mở miệng hỏi.
Tuy rằng mấy người họ tu đạo mười mấy năm nhưng vẫn chưa từng giết người.
Cả Tiểu Sơn phong e rằng chỉ có Lãnh Thanh Tùng từng thấy máu.
Âu Dương cúi đầu suy tư một chút, mở miệng nói: "Không sao cả, nếu đã dám đi vào, vậy tất cả mọi người ôm quyết tâm giết và bị giết, hơn nữa bây giờ chúng ta là tán tu, có làm chuyện gì cũng không có liên quan đến Thanh Vân tông."
Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh liếc mắt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên đại sư huynh đặc biệt cho phép động thủ mà còn là với những tu sĩ không thù không oán này.
Trần Trường Sinh rút kiếm ra khỏi vỏ, chở ba người bay về phía trụ sáng xanh.
Vô số kiếm tu xông về phía trụ sáng xanh, trực tiếp đâm đầu vào trong trụ sáng xanh.
Ba người Âu Dương cũng đi theo vô số kiếm tu vọt vào trong trụ sáng.
Vừa tiến vào trụ sáng xanh, trước mắt ba người đã bị sáng xanh bao phủ, giây tiếp theo, trước mắt khôi phục vẻ sáng rõ, khi đó Âu Dương đứng ở trên một cây đại thụ, nhưng lại không có thân ảnh Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh ở bên cạnh.
Âu Dương còn chưa hoàn hồn, bên tai đã truyền tới một giọng nói quen thuộc.
Triệu Tiền Tôn vẻ mặt xúi quẩy đột nhiên xuất hiện bên cạnh Âu Dương mà buồn bực mở miệng nói: "Chết tiệt! Đây là nơi quỷ quái nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận