Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 726: CHỈ CẦN NHÌN HẮN MỘT LẦN

Trần Trường Sinh nói ra lời này cũng chứng minh hắn không đến đây tìm âu Dương, mà hắn biết Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ sẽ tới, cho nên hắn sớm chờ ở lối vào "âm Tào Địa Phủ".
Nếu như hắn đoán không sai thủ phạm khiến đại sư huynh luân lạc tới tình trạng như thế này chính là ba người Thánh nhân không làm nên trò trống gì bọn họ!
Đại sư huynh chịu những chuyện cực khổ kia, cũng là vì ba đứa không biết trời cao đất dày bọn hắn!
Nếu như không có bọn họ, Đại sư huynh có thể sống một cuộc sống mà không cần phải suy nghĩ trước sau!
Cho nên, Trần Trường Sinh đứng ở nơi này, chính là vì không cho hai người Lãnh Thanh Tùng kia tìm thấy âu Dương!
"Hôm nay, ta Trần Trường Sinh ở đây, dù là đánh đến thần hồn hủy diệt, thiên địa đồng quy, hai người các ngươi cũng đừng nghĩ tìm thấy Đại sư huynh!" Trần Trường Sinh kéo căng dây cung trong tay, đột ngột nhắm vào hai vị Chí Thánh.
Lúc mà Trần Trường Sinh giơ cung tiễn lên, trong lòng hai vị Chí Thánh run lên, hai người bọn họ có thể cảm nhận được khí tức kinh khủng phát ra từ mũi tên.
Đó là mũi tên được biến ra từ khí vận của Thánh nhân Trần Trường Sinh!
Mũi tên này bao gồm cả toàn bộ nguồn sức mạnh của Trung thiên thế giới và khí vận của Vu tộc!
Nếu hai mũi tên này bắn ra, Trần Trường Sinh sẽ trực tiếp rớt khỏi cảnh giới Thánh Nhân, đồng thời bị thiên địa phản phệ, trực tiếp tan biến trong trời đất!
Khi thấy Trần Trường Sinh giơ cung hướng về mình, Lãnh Thanh Tùng lập tức xuất kiếm ra nửa tấc, Phong Thần Bảo Thư trong tay Bạch Phi Vũ cũng tự động xoay chuyển.
Đè xuống kinh hãi trong lòng, hai vị Chí Thánh cũng không ngờ rằng, Trần Trường Sinh làm việc quyết tuyệt đến như vậy, chiêu đầu tiên lại là một chiêu đoạt mệnh!
Mà hai người giấy từ trong ống tay Trần Trường Sinh bay ra, chậm rãi thành hình, không ngờ lại là người giấy mang hình dáng Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ!
Cho dù hai vị Chí Thánh đang ở trước mặt, nhưng cảm nhận được huyết mạch tương liên truyền đến từ hai người giấy làm cho hai vị Chí Thánh cảm giác được một tia hoảng hốt!
Trần Trường Sinh vậy mà không biết từ khi nào, hạ thuật Đinh Đầu Thất Tiễn Thư cho hai người bọn họ!
Càng không nghĩ tới, đều đã đạt tới cảnh giới Thánh nhưng Trần Trường Sinh vẫn không có thoát khỏi thuộc tính bỉ ổi.
Giữ lại một lá bài chủ chốt bất cứ lúc nào cũng có thể đồng quy vu tận cùng hai vị Chí Thánh!
Đối mặt với dáng vẻ muốn đồng quy vu tận với bọn họ của Trần Trường Sinh, Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên làm như thế nào!
Lãnh Thanh Tùng tay cầm trường kiếm, vẻ mặt do dự một lúc lâu, lại nhìn qua Trần Trường Sinh giương cung về phía mình, cuối cùng thở dài một hơi, ném trường kiếm đại diện cho sức mạnh cùng quyền hành của mình xuống, từng bước một đi về phía Trần Trường Sinh.
"Đừng cho là ta không dám giết ngươi!" Trần Trường Sinh nhìn thấy Lãnh Thanh Tùng đi tới chỗ mình, quát khẽ.
Dây cung trong tay Trần Trường Sinh đang có ý định buông ra, Lãnh Thanh Tùng lại hướng về phía Trần Trường Sinh chậm rãi quỳ xuống.
Lãnh Thanh Tùng hai tay chống xuống, cúi đầu, quỳ gối trước mặt Trần Trường Sinh, trầm giọng mở miệng nói: "Cả đời này của ta, từ khi bắt đầu đã không có cách nào thoát khỏi cái chết, mệnh của ta vốn là huynh ấy cho, hôm nay đệ muốn thay huynh ấy lấy đi, ta sẽ không phản kháng, nhưng ta chỉ cầu xin đệ, xem như chúng ta cùng là huynh đệ đồng môn, để cho ta nhìn huynh ấy một lần cuối, chỉ cần nhìn một chút, sau đó không cần đệ động thủ, ta sẽ tự hủy diệt chính mình!"
Trăm vạn năm qua, đây là lần đầu tiên Lãnh Thanh Tùng nói nhiều câu đến như vậy.
Cũng là lần đầu tiên Lãnh Thanh Tùng dùng tư thế hèn mọn cầu xin Trần Trường Sinh có thể thỏa mãn yêu cầu của hắn một lần.
Khi những ký ức đã biến mất của Lãnh Thanh Tùng đột nhiên trở lại, Lãnh Thanh Tùng đã không có cách nào tha thứ cho chính bản thân mình.
Cho dù không có Trần Trường Sinh, Lãnh Thanh Tùng cũng không còn bất kỳ mặt mũi nào để sống tiếp.
Trước khi chết, hắn chỉ cầu được thấy người đó dù chỉ là một chút.
Huynh trưởng?
Mình không xứng gọi người đó là huynh trưởng!
Rõ ràng còn nói mình muốn trở thành thanh kiếm sắc bén nhất trong tay hắn, rõ ràng là vì hắn mà tu đạo.
Đến cuối cùng hắn vì thành toàn cho đạo của bản thân, tiêu tán giữa thiên địa.
Thậm chí bản thân mình còn quên mất toàn bộ ký ức về hắn.
Rồi trở thành vị Thánh nhân mạnh nhất thế giới này!
Thậm chí còn thay thế vị trí hắn, tự nhận là mình mới là Đại sư huynh của Tiểu Sơn phong kia.
Còn về việc để kế hoạch của hắn càng thành công thì bọn họ càng cần phải quên đi những chuyện mà hắn tự nguyện làm vì bọn họ.
Lãnh Thanh Tùng không muốn tiếp tục tranh luận những chuyện này, chỉ muốn đi xem hắn một chút.
Chỉ cần một chút thôi, một chút thôi là đủ rồi!
Lãnh Thanh Tùng cúi đầu, quỳ gối trước mặt Trần Trường Sinh, lẳng lặng chờ Trần Trường Sinh lên tiếng.
Vị thiên địa chí Thánh mạnh nhất này, bây giờ càng giống như một tử tù chờ đợi bị giết, chỉ vì thỉnh cầu sư đệ nhà mình cho hắn một cơ hội được nhìn thấy tà áo xanh kia.
"Bịch!"
Bạch Phi Vũ cũng quỳ gối xuống bên cạnh Lãnh Thanh Tùng, đồng thời giữ im lặng quỳ trước mặt Trần Trường Sinh.
Mặc dù không có mở miệng, nhưng Bạch Phi Vũ dùng hành động nói cho Trần Trường Sinh biết, hắn và Lãnh Thanh Tùng có suy nghĩ giống nhau.
Dùng hết tất cả những gì hắn có bây giờ kể cả mạng sống của chính hắn đổi lấy một cơ hội kia.
Hai vị Chí Thánh quỳ gối trước mặt Trần Trường Sinh, chỉ chờ Trần Trường Sinh đồng ý.
Mà Trần Trường Sinh, người đang chuẩn bị căng dây cung bắn tên chỉ lạnh lùng nhìn hai vị Thánh nhân trước mặt, không có dấu hiệu buông tay.
"Ta không có hứng thú đối với đồ vật của các ngươi thậm chí mạng sống của các ngươi. Về phần các ngươi muốn nhìn thấy hắn, ta vĩnh viễn không cho phép, hiện tại cút cho ta." Trần Trường Sinh lạnh như băng nhìn hai vị Chí Thánh đang quỳ gối trước mặt, nổi giận nói.
Ngay từ khi đạt tới cảnh giới Thánh thần, hai con người khốn nạn này không chịu thừa nhận những gì bọn họ đã quên.
Bọn họ ngạo mạn cho rằng, bọn họ đường đường là Thiên địa chí Thánh, trong khoảng không đất trời đối với bọn họ mà nói không có bất kỳ cái gì gọi là bí mật!
Mặc dù mình cũng là tên khốn, nhưng ít ra hắn ở trong dòng chảy thời gian lang thang trăm vạn năm, đi tìm thứ mà hắn đã đánh mất.
Hôm nay hắn cuối cùng cũng đã trở về, sau một trăm vạn năm hắn xuất hiện một lần nữa.
Mà hai vị Chí Thánh lại quỳ gối trước mặt mình nói với mình bọn họ sai rồi?
Trăm vạn năm đau đớn, cực khổ, hắn thay ba tên khốn bọn họ chịu cực xong rồi.
Hiện tại chỉ nói một câu xin lỗi, hắn có thể tha thứ ba người bọn họ sao?
Dựa vào cái gì?
Trăm vạn năm đau đớn chỉ cần một câu xin lỗi nhẹ nhàng như vậy là kết thúc?
Đều tại ba người dốt nát này, hắn mới phải chịu vô vàn cực khổ, chỉ có rời xa ba người bọn họ, người đó mới có thể sinh hoạt vô tư vô lo.
Chỉ nhìn hắn một lần?
Cho dù người đó nguyện ý, Trần Trường Sinh hắn cũng không nguyện ý!
Trần Trường Sinh lạnh lùng, trong đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy sát ý.
Đối với hai vị Chí Thánh trước mặt, Trần Trường Sinh hận không thể phanh thây bọn họ trăm mảnh!
Cũng hận không thể tự phanh thây mình thành trăm mảnh!
Trong lúc ba người họ đang giằng co, một luồng ánh sáng từ trong Hỗn Độn bay ra.
Một bộ áo xanh xuất hiện trong mắt Trần Trường Sinh, gương mặt tuyệt mỹ còn mang theo vẻ tái nhợt.
Hơi thở trên người chỉ là tu sĩ ở cảnh giới Phân Thần.
Mà người tới chính là đã Ðát Kỷ vừa mới thức tỉnh.
Mặc dù Hỗn Độn đã phát triển thành Ngũ Hành, nhưng còn lâu mới có thể để cho một tiểu tu sĩ cảnh giới Phân Thần tự do đi lại bên trong.
Nếu không phải từng đạt tới cảnh giới Bán Thánh thì bây giờ Đát Kỷ hoàn toàn không có khả năng bước chân vào Hỗn Độn.
Đát Kỷ nhìn Trần Trường Sinh trước mặt, cặp mắt hoa đào bên trong đầy hờ hững, giơ tay tát vào mặt Trần Trường Sinh.
"Bốp!"
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.
Trần Trường Sinh nhìn Đát Kỷ đột nhiên xuất hiện, chột dạ nhìn tiểu sư muội bây giờ mới ở cảnh giới Phân Thần, bờ môi giật giật, đắng chát mở miệng:
"Tiểu... Tiểu sư muội..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận