Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 685: Tất cả các ngươi đều phải chết!

Phía trên dòng thời gian, hai luồng uy áp cực kỳ mạnh mẽ đang chiến đấu quyết liệt.
Kiếm quang sáng chói gần như chiếu sáng toàn bộ dòng thời gian, kiếm khí tùy tiện tung hoành ngang dọc trong hư không.
Lãnh Thanh Tùng có sức mạnh vượt qua Lý Thái Bạch, lúc này không còn nương tay nữa.
Hắn là chuyển thế của Vô Cấu Kiếm Tâm điểm hóa, càng phù hợp với kiếm đạo hơn Lý Thái Bạch.
Và vượt qua cảnh giới Thái Thượng Vong Tình, khiến hắn càng thoát khỏi dòng thời gian dài.
Mà ở giữa kiếm quang vô tận, ánh sáng vàng của thần luật sác lệnh lưu chuyển trong đó.
Thần luật sắc lệnh này bao gồm vô số nhân quả, là Bạch Phi Vũ chuyển thế thần hồn của Lý Thái Bạch, lĩnh hàm thần đạo.
Vạn vật chúng sinh đều là do Bạch Phi Vũ sử dụng.
Nếu nói kiếm đạo của Lãnh Thanh Tùng thoát khỏi thiên địa, vậy thần luật sắc lệnh của Bạch Phi Vũ là sức mạnh của chúng sinh thiên địa!
Có thể phá vỡ kiếm khí của vạn vật dưới sự ngăn cản cả vô số ánh sáng vàng thần luật sắc lệnh, hoặc giảm bớt, hoặc trung hoà.
Trong nháy mắt, hai loại sức mạnh va chạm hàng ngàn, hàng vạn lần.
Nó giống như những pháo hoa rực rỡ nhất nở rộ trên dòng thời gian.
Hai bóng dáng một đen, một trắng đứng đối diện nhau.
Xung quanh hai người có vô số quy luật lưu chuyển, giữa khép mở giống như một thế giới nhỏ hình thành xung quanh hai người, lại ngay lập tức bị chôn vùi.
Bây giờ hai người đã đạt đến cảnh giới mở ra thế giới, cũng chính là sau khi ba thuỷ tổ khai thiên lại lần nữa có thể khai thiên lập địa!
Trong trận chiến này, cả hai đều không có giữ lại bất kỳ thứ gì, nhưng cũng không có sử dụng sát chiêu!
Đánh quả thực là không đầu không đuôi, thậm chí hai người đều không biết tại sao lại đánh thành như vậy.
Trước tiên giữa hai người dù thế nào cũng có nút chết không thể tháo ra - u Dương, tạm thời bỏ xuống.
Trong mắt Lãnh Thanh Tùng, Bạch Phi Vũ từ nhỏ đã yếu hơn hắn, suốt ngày đứng trên cây không màng chính sự, bây giờ lại có thể leo lên độ cao như vậy, nhất định là huy trưởng đã tốn tâm lực rất lớn để giúp tên phế vật này đạt được cảnh giới như vậy!
Xét về thâm niên, ta còn là nhị sư huynh, ta ra tay dạy dỗ ngươi, ngươi còn dám đánh trả lại ta?
Vì vậy Lãnh Thanh Tùng càng đánh càng tức giận, càng đánh càng thực sự bùng nổ!
Nhìn thấy Bạch Phi Vũ chán nản quỳ trong dòng thời gian, hắn càng không nén được cơn giận!
Huynh trưởng hắn tốn sức lực lớn bồi dưỡng ra một kẻ yếu đuối như vậy?
Đã đến cảnh giới như vậy, lại còn bị tâm ma quấy nhiễu?
Phế vật này làm sao đáng được huynh trưởng tiêu hao tâm thần như vậy?
Hôm nay hắn không chỉ phải dãy dỗ tiểu tử không biết lễ phép trước mắt này, còn phải đánh thức hắn dậy!
Huynh trưởng không còn, hắn là lớn nhất, hắn sẽ không khuyên bảo nhẹ nhàng như vậy, sự khuyên bảo của hắn chính là kiếm trong tay!
Mà trong mắt Bạch Phi Vũ, tiểu tử thối này từ nhỏ đã được u Trị Tử thiên vị, bây giờ lấy chân nguyên của u Trị Tử trải rác thiên địa làm giá thành thiên địa cực cao, vốn dĩ tính khí ngang ngược không có u Trị Tử áp chế càng không kiêng nể gì cả!
Hắn hai đời làm người lại bị một tiểu tử thối tu luyện kiếm đạo ở kiếp trước áp chế một nửa, làm sao có thể chịu đựng được?
Dựa vào kiếm đạo thoát khỏi thiên địa, liền tùy ý động tay vs đồng môn không coi ai ra gì!
Tính cách tuỳ hứng như vậy, sao có thể xứng đáng với thanh kiếm mạnh nhất thoát khỏi thiên địa!
Mặc dù kiếp này hắn bước vào sơn môn tương đối muộn, nhưng hai kiếp làm người thì hắn đã nhìn và nghe thấy nhiều hơn tiểu tử thối trước mặt này.
Bây giờ u Trị Tử không còn, hắn làm sao cũng phải cẩn thận giáo huấn Lãnh Thanh Tùng vô pháp vô thiên trước mặt!
Từ trước đến này Bạch Phi Vũ luôn ôn hoà cũng trở nên thực sự tức giận!
Hai người ôm mục tiêu giống nhau, đánh ra nộ khí chân chính của mình!
Vì vậy giữa hai người mới ồn ào đến tình trạng như vậy!
Nhưng đồng thời trong lòng hai người đều rất rõ ràng, u Dương hòa vào giữa thiên địa nơi này, hóa thành ba ngàn cơn gió, thiên địa này chính là u Dương.
Nếu đánh nhau trong dòng thời gian, e rằng sẽ làm tổn hại đến bản nguyên của thiên địa nơi này.
Vì vậy hai người mới không bàn mà cùng nhau đến hư không này.
Ngoài thiên địa là hỗn loạn, ngoài dòng thời gian là hư không.
Hư không này chỉ có người thoát khỏi thiên địa mới có thể nhìn thoáng qua bộ dáng thực sự của nó!
Cả hai người đều biết, u Dương vì hai người hao tâm tổn huyết làm, hai người đều cảm thấy hổ thẹn và oan ức với u Dương hơn.
Bản thân nhận được ân huệ lớn lao của huynh trưởng như vậy ( u Trị Tử), lại ở trên hư không tuỳ tiện bộc lộ tức giận, nếu để huynh trưởng ( u Trị Tử) biết chuyện, e rằng hắn sẽ rất đau lòng.
Nghĩ đến đây, hai người càng đánh càng chột dạ!
Bản lĩnh của bản thân đều là do huynh trưởng ( u Trị Tử) bồi dưỡng, làm sao hắn có mặt mũi chiến đấu trên dòng thời gian mà u Dương đã hòa vào?
Nhưng lần này hai người đánh nhau, nhất định phải phân chia thắng bại, cũng phải đánh ra cao thấp!
Như vậy đối phương mới tình nguyện đi theo phía sau ngươi tìm kiếm phương pháp giải cứu u Dương!
Lãnh Thanh Tùng cảm thấy Bạch Phi Vũ không thể dễ dàng bị hạ gục, cũng không muốn kéo hắn xuống.
Vẻ mặt Lãnh Thanh Tùng lạnh lùng rút trường kiếm trong tay ra, đứng trên đầu hắn.
Một tay vẫy nhẹ, bốn mươi chín hư ảnh trường kiếm xuất hiện trên đầu Lãnh Thanh Tùng.
Ngày xưa, Lý Thái Bạch rút ba mươi sáu thanh kiếm trong trận chiến để giết tiên. Ba mươi sáu tiên nhân đều bị chặt đầu xuống nhân gian.
Tạo ra thời đại như bây giờ!
Mà bây giờ, Lãnh Thanh Tùng hy sinh thanh kiếm mạnh nhất thiên địa, rút ra bốn mươi chin thanh kiếm!
Hlấy thiên địa làm kiếm chém toàn bộ thiên địa!
Không gian, thời gian và nhân gian đều bị chém đứt toàn bộ dưới chiêu này!
Lãnh Thanh Tùng biến ngón tay thành kiếm, cuối cùng biến nó thành trường kiếm để hoàn thành thanh kiếm của thiên đạo.
Bốn mươi chin thiên diễn, năm mươi thiên đại, năm mươi thanh phi kiếm trùng với đại Đạo!
Trong phút chốc, năm mươi thanh phi kiếm gần như biến thành quy luật và đạo lý giữa thiên địa.
Năm mươi thánh phi kiếm như thiên địa chí lý đâm thẳng vào Bạch Phi Vũ!
Thiên đạo chi kiếm!
Không thể ngăn cản!
Khi nhìn thấy chiêu này, khuôn mặt Bạch Phi luôn hờ hững lúc này liền trở nên nghiêm túc, trong lòng như sóng to gió lớn.
Mặc dù kiếp này hắn đã từ bỏ con đường tu kiếm, nhưng kiếp trước với tư cách là người đứng đầu kiếm đạo thì Bạch Phi Vũ làm sao có thể không hiểu được uy lực của chiêu kiếm trước mặt hắn!
Lãnh Thanh Tùng đã phát triển đến mức này!
Thật đáng sợ!
Đại hà chi kiếm của Lý Thái Bạch sinh ra từ kiếp trước, khiến Bạch Phi Vũ cảm thấy toàn thân run rẩy.
Vào lúc này, Bạch Phi Vũ cảm thấy bản thân giống như không chỉ chiến đấu với Lãnh Thanh Tùng mà còn chiến đấu với chính mình ở kiếp trước.
Trong tay hắn giữ phong thần bảo thư không gió mà bay, ba mươi sáu sắc phong thần bảo thư cùng nhau lật qua lại.
Ba mươi sáu sắc phong thần bảo thư hóa thành một luồng ánh sáng ngăn cản trước mặt Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ không ngừng nói, vô số thần luật sắc lệnh không ngừng bay ra khỏi miệng Bạch Phi Vũ.
Trong dòng thời gian, nguyện lực của trăm vạn chúng thần từ dòng thời gian dâng lên, lúc này vô số thần minh chi lực đã bị Bạch Phi Vũ lợi dụng đến hư không.
Chúng thần giữa thiên địa, ban đầu ngồi xổm trong thần miếu của mình đối mặt với tích thiện hành đức của chúng sinh, bây giờ đột nhiên cảm thấy cơ thể mình như bị kiệt sức.
Trong bóng tối, dường như có thể cảm nhận được Thần Chủ đang sử dụng sức mạnh của bọn họ để chiến đấu!
Lời nói của chúng sinh từ trong bảo thư bay ra và biến thành một chữ “thần” khổng lồ.
Ánh sáng rực rỡ như mặt trời đứng trên dòng sông dài thời gian.
Chữ “thần” khổng lồ tập hợp sức mạnh của tram vạn chúng sinh, gần như che phủ toàn bộ dòng thời gian!
Tất cả chúng sinh nói gì, làm gì, vạn vật tồn tại thì thiên địa tồn tại, lúc này thần đạo như trời, đủ loại biến hóa!
Khi năm mươi trường kiếm rơi xuống như mưa lớn trên chữ thần khổng lồ.
Leng keng!
m thanh kim loại giao nhau vang vọng trong hư không.
Bốn mươi chín thanh phi kiếm đầu tiên đều bị Bạch Phi Vũ chặn lại.
Chỉ có thanh phi kiếm thứ năm mươi này xuyên thẳng qua chữ thần khổng lồ và đâm thẳng vào cổ họng của Bạch Phi Vũ.
Dưới sự kinh ngạc và tức giận, Bạch Phi Vũ trở tay nắm chặt lượng thiên xích ở thắt lưng, hơi cúi đầu và vung nó ngăn lại.
Lượng thiên chi xích, quy tắc thiên địa.
Toàn bộ thế gian đều phải tuân theo quy tắc của thiên địa!
Vô số quy tắc thiên địa đang trấn áp thanh phi kiếm thứ năm mươi này, cảm nhận được sự ngăn cản của quy tắc, thanh phi kiếm thứ năm mươi dường như bị chặn lại.
Bạch ngọc thước rơi vào giữa thanh phi kiếm, như muốn triệt để trấn áp thanh phi kiếm này.
Tiếng khịt mũi lạnh lùng của Lãnh Thanh Tùng vang lên: “Quy tắc? Ta là quy tắc!”
Lời nói này vừa dứt, lượng thiên xích đã bị thanh phi kiếm lập tức nhấc lên và bay về phía Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ đã dùng mọi thủ đoạn vội vàng lùi lại hai bước, đút tay vào trong tay áo, thần quang trong mắt nhanh chóng lưu chuyển.
Sau khi mọi chiêu thức của hắn bị phá vỡ, Lãnh Thanh Tùng trước mặt chỉ tồn tại để chiến đấu, thực sự quá mạnh mẽ!
Thần quang hào hứng chuẩn bị thôi động thời gian dừng lại giữa hai người để thoát khỏi trường kiếm đâm đến của Lãnh Thanh Tùng.
Khi Bạch Phi Vũ muốn trốn thoát, thắng bại đã rõ ràng!
Mặc dù Bạch Phi Vũ không còn muốn thừa nhận, Lãnh Thanh Tùng trước mặt là vô cấu kiếm tâm, sớm đã vượt qua Lý Thái Bạch của kiếp trước, cũng đã vượt qua Bạch Phi Vũ của kiếp này!
Bạch Phi Vũ muốn tạm thời trốn thoát, nhưng làm sao thanh phi kiếm do Lãnh Thanh Tùng biến đổi có thể giống như Bạch Phi Vũ mong muốn, giữa mở và đóng, chỉ cách Bạch Phi Vũ ba bước!
Trường kiếm như ánh sáng rực rỡ, kiếm khí tập trung lại.
Trường kiếm trong tay Lãnh Thanh Tùng trở lại nguyên trạng là một thanh kiếm bình thường nhất, mà Bạch Phi Vũ trước mặt hắn cũng đã trở thành người bình thường nhất!
Vào lúc này tất cả thủ đoạn đều không thể dùng!
Bạch Phi Vũ bị ép không có lựa chọn nào khác, thần quan trong mắt lần nữa lưu chuyển, điên cuồng điều động thần lực mà hắn có thể thôi động, muốn thoát khỏi trói buộc của Lãnh Thanh Tùng chí cường chi đạo.
Nhưng trường kiếm đã chĩa vào cổ họng Bạch Phi Vũ.
“Ngươi thua rồi!” Lãnh Thanh Tùng mặc đồ đen, cầm trường kiếm chỉ vào cổ họng Bạch Phi Vũ, ánh mắt bình tĩnh nói.
Bạch Phi Vũ nhìn mũi kiếm chĩa vào cổ họng mình, có hơi mờ mịt, không cam lòng.
Kiếp trước, hắn là kiếm tiên đệ nhất thiên hạ, đánh bại tất cả kiếm tu thiên hạ, đánh vô số trận lớn nhỏ, nhưng bản thân chưa từng thất bại.
Ở kiếp này, nhờ sự tích lũy của kiếp trước, hắn có được những hiểu biết về kiến thức và đối đạo vượt xa những sinh linh bình thường.
Dẫn đến kiếp này dường như hắn rất ít chiến đấu, sau khi trở thành Thần chủ, mọi việc đều do thuộc hạ thần minh đi làm, bản thân tựa hồ đã quên mất chiến đấu như nào.
Vào lúc này có người chĩa trường kiếm vào cổ họng mình, Bạch Phi Vũ có ảo giác rằng mình đã già đi.
Đệ nhất kiếp tiên kiếp này không còn là hắn nữa mà là Lãnh Thanh Tụng trước mặt!
Mặc dù vậy, nếu cho hắn đủ thời gian, chờ hắn phong thần đến yêu tộc thậm chí là thần ma, thần đạo sẽ hoàn toàn hoàn thành.
Hôm nay hắn không thể thua được!
Thần luật sắc lệnh của hắn cũng sẽ không bị Lãnh Thanh Tùng phá vỡ dễ dàng như vậy.
Nhưng bây giờ, thua chính là thua!
Tìm bất kỳ lý do gì đều không có ý nghĩa.
Bạch Phi Vũ chán nản bỏ tay xuống, vuốt thẳng ống tay áo có hơi rách, gật đầu nói: “Quả nhiên kiếm đạo của nhị sư huynh thật xuất sắc, lần này là ta thua!”
Khi nói ra lời này, Bạch Phi Vũ thậm chí còn có hơi vui vẻ yên tâm.
Mặc dù hắn thua, nhưng thua bởi bản thân đã thăng hoa kiếp trước.
Thua không được tính là lỗ!
Hơn nữa, tiểu tử này tu luyện vẫn là Thanh Liên kiếm đạo của hắn kiếp trước sao?
Vì vậy Bạch Phi Vũ thua cũng rất thẳng thắn.
Lãnh Thanh Tùng thu hồi trường kiếm, nhìn Bạch Phi Vũ trước mặt với vẻ hài lòng.
Trận chiến này cũng đã chứng minh cho huynh trưởng, bây giờ hắn chính là đệ nhất giữa thiên địa!
Ở đâu còn có người có thể chiến đấu với hắn?
Lúc này ánh mắt Bạch Phi Vũ trong sáng, không còn như vừa mới nhìn thấy bị tâm ma quấy nhiễu, xem ra không cần thuyết phục cũng có thể thu phục được người.
Bây giờ quan trọng nhất là làm thế nào để huynh trưởng...
Lãnh Thanh Tùng vẫn chưa suy nghĩ xong, dòng thời gian dưới chân hắn dâng cao, âm thanh la hét bi thương và phẫn nộ vang lên từ dòng thời gian.
“Ở đâu? Ở đâu?...”
Một luồng sáng màu tím đen đột nhiên nhảy ra từ trong dòng thời gian, Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ kinh ngạc nhìn người đến.
Cảm giác áp bức mà người trước mặt mang lại cho hai người giống như một hung thú vô song từ nơi hoang dã đi ra!
Dường như trong giây tiếp theo sẽ bị phá hủy mọi thứ!
Trần Trường Sinh mặc áo choàng tím, nhìn Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ trước mặt với đôi mắt đỏ hoe.
Lãnh Thanh Tùng cau mày, vốn là muốn dùng giọng nói dịu dàng khuyên nhủ Trần Trường Sinh trước tiên thu lại uy áp trên người mình tránh làm tổn thương đến huynh trưởng biến thành dòng thời gian, cảm xúc không ổn định như vậy sợ sẽ làm hỏng việc lớn.
Nhưng lời nói vừa dứt, lại bị Lãnh Thanh Tùng lạnh giọng khiển trách: “Phế vật!”
“???” Bạch Phi Vũ bên cạnh ngạc nhiên liếc nhìn Lãnh Thanh Tùng, Trần Trường Sinh đã sắp nổi điên rồi, còn kích thứ hắn như vậy?
Đối mặt với sự khiển trách của Lãnh Thanh Tùng, Trần Trường Sinh đang nổi giận điên cuồng đột nhiên bình tĩnh lại.
Nhìn hai người trước mắt bây giờ đã trở thành chí cao, Trần Trường Sinh đột nhiên cảm thấy buồn cười.
“Hahaha!” Trần Trường Sinh cười điên cuồng, bọn họ làm sao còn dám dạy dỗ hắn chứ?
Kiếp này hắn muốn cứu thế giới, tất cả đều là phế vật tự đại kiêu ngạo như vậy?
Được rồi, chẳng trách có thể thoát khỏi dòng thời gian này, tồn tại lâu hơn thế giới này, đương nhiên có bản tính giống thế giới này!
Hai người trước mặt đang nằm trên người đại sư huynh hút máu, đạt được cảnh giới như bây giờ.
Còn đứng trước mặt hắn diễu võ dương oai, mở miệng khiến trách hắn?
Trần Trường Sinh cảm thấy hai người trước mắt đã thoát khỏi dòng thời gian này, giống như hai con khỉ mặc đạo bào, ở trước mặt hắn làm trò hề!
Nhưng vào lúc này, Trần Trường Sinh lại không hề sợ hãi, nếu hắn thoát khỏi dòng thời gian thì sao, chí cường chi kiếm của thiên đạo làm thế nào? Chí cường chi thuẫn của thiên địa làm sao?
Bây giờ hắn có mười hai thần ma chi lực, trong cơ thể có một sức mạnh khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên.
Sức mạnh này đủ sức đe dọa toàn bộ dòng thời gian dưới chân hắn!
Áo choàng màu tím bay vù vù, Trần Trường Sinh nhìn Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ trước mặt liền bình tĩnh lại.
Lúc này vô số oán hận và căm thù đã bị Trần Trường Sinh biến thành sự uy hiếp đáng sợ.
Đôi mắt đen như một hố nước sâu, Trần Trường Sinh thu lại dáng vẻ la hét điên cuồng vừa rồi, bình tĩnh nói:
“Hôm nay, ta đã không quan tâm đúng sai, bây giờ! Trả lại đại sư huynh cho ta! Nếu không, ta sẽ khiến thiên địa này đồng quy và toàn bộ các người đều phải chết!!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận