Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 263: Con ơi

Trong mắt Tuệ Trí, phía trước mặt chính là Phật quang lấp lánh năm màu.
Giữa tầng mây có hằng hà vô số miếu thờ lầu các, tháp Phật, bia Phật lấp ló giữa những tầng mây khí mịt mù. Cũng có vô số La Hán, Bồ Tát đang ngồi hoặc đang đứng, người thì cúi đầu tụng kinh, người thì ngẩng đầu nâng hoa.
Nơi trước mặt tựa như vùng đất Phật quốc vô thượng, phật âm cũng uyển chuyển vang vào tai!
Nơi này như chính là Tây Phương Cực Lạc, nơi ở của Phật vậy!
Vẻ si mê tràn ngập trong đôi mắt của Tuệ Trí, hắn chờ không nổi muốn tiến vào nơi sâu nhất của tầng mây để lắng nghe diệu âm về Phật pháp vô thượng!
Một tầng mây ngũ sắc bay từ phía xa mà tới, hạ xuống chân Tuệ Trí tựa như đang tiếp đón Tuệ Trí tới Phật quốc!
Lầu các ẩn mình trong mây, Phật Đà La Hán, Bồ Tát Tôn giả đều chuyển mắt nhìn về phía Tuệ Trí. Các đại năng vô thượng đang mong đợi Tuệ Trí tới để bàn luận về các kiệt tác Phật học!
“A Di Đà Phật! Phật đang ở đây!”
Vẻ mặt của Tuệ Trí vô cùng cuồng nhiệt như thể đã tìm được Phật!
Từ ba tuổi mình đã vào cửa Phật, từ năm tuổi bắt đầu đọc rất nhiều kinh Phật, mười tuổi đã có thể bàn luận với chủ trì ở Đại Linh sơn tự, mười lăm tuổi đã có thể hiểu được chú giải trong kinh Phật. Khắp Đại Linh sơn tự không ai có thể sánh với mình!
Người như Tuệ Trí được gọi là đứa con của Phật chuyển thế, nhận mười hai chấm giới ba, đứng bên phải cùng hàng với chủ trì Đại Linh sơn tự.
Mới tu vi Nguyên Anh đã thắng tất cả Phật tu ở Đại Linh sơn tự!
Sau khi Tuệ Trí sáng lập ra kỷ lục đó, hắn cảm cảm thấy mình đã tu hành hết tất cả Phật học trên thế gian này.
Còn điều mình cần phải làm đó chính là sáng tạo ra Phật pháp còn mạnh hơn Phật pháp đã có hiện giờ!
Nhưng mình đã thất bại, chết trong tay chính mình, rồi đi tới nơi gọi là Cửu U này!
Giờ Tuệ Trí đã biết mình, mình tới đây là để tới Phật quốc vô thượng để học tập Phật pháp, mình phải dung hợp và hiểu hết tất cả Phật pháp trên đời này thì mới có thể thành công được!
Dưới cái nhìn chăm chú của rất nhiều Phật Đà Bồ Tát, Tuệ Trí như bị ma nhập giơ chân lên đám mây trắng kia.
Đột nhiên có một lực mạnh mẽ kéo cổ áo Tuệ Trí lại, âu Dương ngờ vực kéo cổ hắn Tuệ Trí rồi nói: “Hòa thượng nhà ngươi làm gì đấy?”
âu Dương nhìn Tuệ Trí cứ như phát điên nhìn chằm chằm vào tầng mây đằng xa, nâng tay kéo một đám mây từ trong tầng mây xuống rồi định đạp lên áng mây bay thẳng vào tầng mây rộng lớn.
Ồ, mới mẻ thật đó!
Tới nơi rồi thì muốn bỏ lão tử à?
Con lừa ngốc này đúng là cặn bã mà!
Ta mà để cho ngươi đi sao?
âu Dương bước lên kéo cổ áo phía sau của Tuệ Trí, kéo hắn lại.
Tuệ Trí bị hắn kéo cổ áo, quay lại, mặt mũi ấm áp nói: “Sư huynh có nguyện cùng ta đi tới Phật quốc vô thượng kia không?”
Nói xong thì chỉ vào tầng mây trống rỗng phía xa, như thể ở đó có Phật quốc vô thượng thật vậy.
âu Dương nhìn nơi xa xôi không có gì kia, lại nhìn Tuệ Trí đang làm ra những hành động điên rồ thì lập tức hiểu rõ.
Chỉ sợ tên tiểu tử này đã bị thứ gì đó mê hoặc rồi!
Bị mê hoặc thì phải làm thế nào?
Cái âu Dương am hiểu nhất chính là làm mấy tên nghịch tử bị mê hoặc thức tỉnh.
Về chuyện này thì lão Nhị nhà mình chính là người có quyền lên tiếng nhất!
âu Dương không nghĩ ngợi nhiều, lật tay tát một cái vào mặt Tuệ Trí.
Một cái bạt tai chứa chân nguyên đập lên mặt khiến mặt Tuệ Trí sưng lên.
Tuệ Trí ban đầu đang làm ra những hành động điên rồ đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều!
Tiên cảnh ở Phật quốc trong mắt Tuệ Trí bắt đầu mờ đi, ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của các Phật Đà Bồ Tát bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Người có Phật tâm sáng sủa từ thuở thiếu thời như Tuệ Trí bỗng giật mình, vội vàng niệm Thanh Tâm chú: “Thứ có hình dạng, được sinh ra từ thứ không có hình dạng. Thứ không có khả năng sinh ra thứ có hình dạng, thứ có hình dạng trở về không, được gọi là sinh, được gọi là chết. Số lượng hữu hạn, thay đổi liên tục. Những thứ có hình dạng có thể biến đổi thành những thứ khác, được gọi là hóa, được gọi là ảo.”
Tiếng tát bôm bốp và tiếng tụng kinh Phật khiến tâm Tuệ Trí dần bình tĩnh lại.
Khi Tuệ Trí mở mắt ra lần nữa thì chỉ thấy bàn tay đang giơ lên của âu Dương đang chuẩn bị hạ xuống. Lúc này mới giật mình nhận ra mặt mình đã nóng bừng.
Tuệ Trí vội vàng mở miệng nói: “Sư huynh! Ta đã tỉnh lại rồi!”
“Bốp!”
âu Dương dừng lại không kịp, tát thẳng một bạt tai vào mặt Tuệ Trí.
Vị tăng nhân vốn dĩ mi thanh mục tú lại bị âu Dương đánh tới mức mặt mũi bầm dập, mà phật tâm của Tuệ Trí vừa tỉnh táo lại đã bị một cái tát của âu Dương đánh nổ đom đóm.
âu Dương vội rụt tay lại, ngượng ngùng nhìn Tuệ Trí bị mình đánh sưng mặt sưng mày.
Tuệ Trí mặt mày sưng vù chắp tay trước ngực, nói với âu Dương: “Đa tạ sư huynh đã trừ ma chướng giúp ta!”
âu Dương thả cổ áo của Tuệ Trí ra, cố tỏ vẻ hào phóng: “Ngươi khách sáo với ta làm gì!”
Tuệ trì nhìn tầng mây ở phía xa, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi: “Hình như tầng mây kia có thể quấy nhiễu điều người ta khát vọng nhất trong lòng, thứ khát cầu nhất, khó lấy được nhất, người có đạo tâm càng sáng thì lại càng dễ bị quấy nhiễu! Thực sự rất đáng sợ!”
Đa phần người tu đạo rất chấp nhất với đạo của bản thân, càng chấp nhất với đạo của chính mình thì càng dễ bị tầng mây mù này quấy nhiễu. Thế nhưng nếu không chấp nhất với đạo của bản thân thì tu thành đại tu hành giả thế nào được?
Tầng mây này chính là kết cục đã được định trước!
“Ồ, ý của ngươi là lão tử không bị ảnh hưởng là do không có lòng cầu đạo?” âu Dương cau mày, lại cảm giác Tuệ Trí này đang vô tình cố ý chửi mình.
âu Dương không nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, vì dù sao hắn cũng không nhìn thấy gì, không giống Tuệ Trí vừa dạo qua Quỷ Môn quan một lượt!
Tuệ Trí xoay người lại, nghiêm túc nhìn về phía âu Dương rồi nói: “Sư huynh, vùng Cửu U này, hay là nơi Cực Lạc vô thượng này e chỉ là một trò bịp suốt ngàn năm, à không, hàng vạn năm rồi!”
âu Dương bất ngờ không phản ứng kịp, ngạc nhiên hỏi: “Trò bịp bợm? Ý ngươi là gì?”
Tuệ Trí nói: “Sự thật có lẽ đang ở phía sau tầng mây này, sư huynh có cách nào xóa tan tầng mây trước mặt này không?”
âu Dương xoa cằm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu ý ngươi là xua tan tảng mây mù gọi là Tâm này đi thì thực ra không có cách nào cả, nhưng ta có một cách khác!”
Nói xong âu Dương đặt hai tay trước ngực, luồng chân nguyên nhàn nhạt tỏa ra khỏi người hắn rồi dừng lại ở giữa hai tay. Một quả cầu chân nguyên được áp súc lại từ từ xuất hiện.
Sau khi quả cầu chân nguyên được áp sức tới mức cực hạn của âu Dương thì hắn dùng một tay giơ quả cầu chân nguyên lên ném vào bầu trời.
Quả cầu chân nguyên nhanh chóng bay tới vị trí cao nhất trên bầu trời, sau đó bùng nổ.
Nhưng nó không tạo ra bất kỳ lực sát thương nào, cũng không nhấc lên nổi một cơn gió. Chỉ có những chấm nhỏ chân nguyên rơi vào tảng mây.
Hành động của âu Dương khiến Tuệ Trí hơi khó hiểu, định mở miệng hỏi thì âu Dương đã thần bí đặt ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Không bao lâu sau, một khuôn mặt người to lớn bắt đầu ngưng tụ trên tầng mây rộng lớn.
âu Dương ưỡn thẳng lưng, tự tin nói: “Con ơi?”
Mặt người xuất hiện trên tầng mây chậm rãi nói:
“Con đây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận