Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 233: Luận đạo

Khó khăn lắm mới giải quyết được đám cô nãi nãi mới lên Thanh Vân phong này, Động Hư Tử cảm giác như mình sắp mất nửa cái mạng rồi.
Cũng chẳng biết là mình tạo nghiệt gì, cũng đã tới tuổi này rồi mà mỗi ngày còn bị đám nghịch tử này làm cho tức giận.
Đi tới chủ điện, Động Hư Tử vừa định thắp nến đại điện thì lại phát hiện có một thiếu niên kiếm tu mặc y phục màu trắng đang ngồi ngay ngắn trước đại điện.
"Xong rồi, lại tới nữa rồi!" Trong lòng Động Hư Tử thầm than thở, đi tới trước thiếu niên kiếm tu, không chút bận tâm hình tượng mà ngồi ở trước mặt thiếu niên kia.
"Đêm hôm khuya khoắt không ở trong phòng mình tiềm tu, lại chạy tới chỗ ta làm gì?" Động Hư Tử nhìn thiếu niên kiếm tu trước mắt.
Thiếu niên kiếm tu áo trắng là Bạch Phi Vũ vừa từ Bồng Lai tiên sơn trở về.
Bạch Phi Vũ nhắm mắt dưỡng thần nghe được giọng nói của Động Hư Tử, mới từ từ mở mắt ra, hơi khom người hành lễ với Động Hư Tử rồi nói: "Đệ tử có một chuyện không rõ, đến xin thỉnh giáo chưởng giáo."
Động Hư Tử nhìn Bạch Phi Vũ trước mắt, trên mặt không giấu được ý thưởng thức, cả Tiểu Sơn phong này cũng chỉ có Bạch Phi Vũ trước mắt có biểu hiện bình thường nhất.
Không giống Lãnh Thanh Tùng luôn bộc lộ tài năng, cũng không giống Trần Trường Sinh thần quỷ khó lường, lại càng không giống âu Dương thẳng thắn lại vội vàng.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Phi Vũ trước mắt, Động Hư Tử đã biết người này cũng không phải vật trong ao.
Cảm giác cao quý bẩm sinh trên người kia, tuy rằng thường xuyên mang theo ý cười nhưng thực ra lại có cảm giác xa cách, thần bí cổ xưa tới mức cho dù là Động Hư Tử cũng cảm thấy thấp thỏm.
Mà còn biết làm việc trầm ổn, tư chất kinh diễm, cũng không kém xa cảm giác thần bí có lịch sử lắng đọng trên người hắn làm cho Động Hư Tử hơi nghi ngờ.
Làm sao mà một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi lại có thể có nhiều bí mật trên người như vậy.
Trừ phi là giống như lúc hắn đã nói khi ngả bài với âu Dương: Bạch Phi Vũ là một người sinh ra đã biết!
Mà loại cảm giác thời đại cổ xưa này tự nhiên lại làm cho Động Hư Tử liên tưởng đến có lẽ Bạch Phi Vũ là vị đại năng Thượng Cổ nào đó chuyển thế.
Mặc dù là một vị đại năng Thượng Cổ chuyển thế nhưng Động Hư Tử cũng không có cảm giác được có sự nguy hiểm nào.
Chết trong tay cái mà mình gọi là đại năng Thượng Cổ chuyển thế cũng có được mấy người đâu, lại nói chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.
Nhưng Bạch Phi Vũ trước mắt lại có thể cho mình một loại cảm giác nguy cơ.
Điểm ấy lại làm cho Động Hư Tử có chút lưu tâm, mặc dù loại cảm giác nguy cơ này không phải nhằm vào mình, thậm chí cũng không phải nhằm vào Thanh Vân tông.
Nhưng sáu giác quan mạnh mẽ của đại tu sĩ vẫn là có thể dễ dàng phân biệt rõ khí chất không rõ ràng trên người của Bạch Phi Vũ trước mắt.
"Ồ? Chuyện gì có thể làm khó ngươi được vậy? Ta nhớ rõ từ sau khi lên núi ngoại trừ lật xem qua luyện khí pháp môn của Thanh Vân tông ra thì ngươi cũng không có tu luyện những thuật pháp, bí tịch khác mà nhỉ?" Động Hư Tử nghi hoặc nhìn Bạch Phi Vũ trước mắt.
Bạch Phi Vũ ngồi ngay ngắn trước cửa lớn lấy cây Lượng Thiên xích kia ra từ trong ngực, ánh mắt có chút nghi hoặc hỏi: "Lần này đệ tử đến đây chính là muốn luận đạo với chưởng giáo."
"Khụ" Động Hư Tử ho khan một tiếng, thiếu chút nữa bị lời nói của Bạch Phi Vũ làm cho nghẹn chết.
Một Nguyên Anh nho nhỏ, không đúng, từ khi nào mà tiểu tử này đã đột phá đến Xuất Khiếu đại viên mãn rồi thế?
Nhưng coi như là Xuất Khiếu đại viên mãn thì ở trong mắt Độ Kiếp tầng chín như Động Hư Tử chẳng qua cũng chỉ lớn hơn con kiến hôi một chút mà thôi.
Một tiểu tu sĩ đến một cọng lông cũng không có lại dám mở miệng cuồng ngôn muốn luận đạo với mình?
Động Hư Tử thấy Bạch Phi Vũ trước mắt không giống như giả dối chút nào, thật lâu sau mới lên tiếng nói: "Ngươi có biết luận đạo là gì không?"
Bạch Phi Vũ gật gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên đỉnh đầu mình.
Khánh Vân ba thước từ từ ngưng tụ trên đỉnh đầu Bạch Phi Vũ. Trong lúc Khánh Vân đang quay cuồng, một quyển bảo thư như ẩn như hiện.
Tu sĩ đến Hợp Thể, bện đạo vận của bản thân thành pháp tắc, nhưng có thể lộ ra một phạm vi thiên địa nhỏ ba thước ở trên đỉnh đầu.
Đây chính là Khánh Vân trên đầu, tam hoa tụ đỉnh, ba thước này là nơi có tồn tại thần minh!
"Đây là Khánh Vân ba thước có thể mở ra của Hợp Thể?" Động Hư Tử ngây người chốc lát nhưng cũng lập tức tiếp nhận được việc Bạch Phi Vũ đã ngưng tụ được Khánh Vân đại biểu cho pháp tắc ở trên đỉnh đầu!
Đám quái vật nhỏ trên Tiểu Sơn phong này có làm ra chuyện gì cũng không thể làm cho Động Hư Tử cảm thấy ngạc nhiên.
Nếu thật sự là người sinh ra đã biết, không làm ra chút chuyện khác với người thường thì mới làm cho Động Hư Tử cảm thấy kỳ quái.
"Được đấy tiểu tử, vậy mà trong Xuất Khiếu có thể ngưng tụ ra Khánh Vân ba thước!" Động Hư Tử không keo kiệt chút nào mà lẩm bẩm khen ngợi.
Bạch Phi Vũ nhìn Động Hư Tử, im lặng chứ không lên tiếng, lần này mình đến đây cũng không phải vì muốn khoe khoang.
Động Hư Tử thấy Bạch Phi Vũ không kiêu ngạo không nóng nảy thì lại càng thêm tán thưởng, có điều nếu Bạch Phi Vũ trước mắt đã có chuẩn bị mà đến thì tất nhiên Động Hư Tử cũng sẽ không bo bo giữ mình.
Hắn nâng phất trần trong ngực lên, hai người đột nhiên lơ lửng trên không trung, đại môn chủ điện từ từ đóng lại, một tòa trận pháp hình tròn bao trùm lấy chủ điện.
Phất trần lại run rẩy, gió mát thổi qua.
Hai người rơi vào trên hai bồ đoàn ngồi đối diện nhau, một án gỗ màu tím hiện trước mặt hai người.
Động Hư Tử vỗ nhẹ ót, đỉnh đầu ba thước, Khánh Vân quay cuồng, một con tiên hạc do huyền hoàng chi khí huyễn hóa quay cuồng trong Khánh Vân.
Đạo vận lưu chuyển giữa hai người, pháp tắc hai bên bắt đầu giao hòa hội tụ.
Ánh mắt của Bạch Phi Vũ khép hờ, cảm ngộ đạo của Động Hư Tử.
Ánh mắt Động Hư Tử cũng khép hờ, muốn nhìn xem rốt cuộc đạo của tiểu tử trước mắt này có hình dáng như thế nào?
Không bao lâu sau, hai người đồng thời mở mắt ra.
Ánh mắt Bạch Phi Vũ nhìn về phía Động Hư Tử đã thay đổi, ánh mắt sáng quắc nhìn Động Hư Tử hỏi: "Chưởng giáo hành đại đạo như vậy, thật đúng là ẩn chứa ý trời!"
Hắn cảm ngộ ra, đạo Động Hư Tử tu chính là đạo thuần khiết nhất, cơ sở của mỗi một bước luôn vững chắc dị thường.
Dường như Động Hư Tử chỉ cách hợp đạo một ngưỡng cửa, hơn nữa căn cơ vô cùng kiên cố.
Nếu như cổng trời không bị tự tay mình chặt đứt thì dường như Động Hư Tử có thể lập tức phi thăng thành tiên!
Ở Thượng Cổ, Động Hư Tử trước mắt đã có thể tính là tiên nhân rồi!
Động Hư Tử đối diện với vẻ mặt ngốc trệ của Bạch Phi Vũ, từ trong ngộ đạo vừa rồi, hắn mơ hồ thấy được đạo mà Bạch Phi Vũ muốn đi.
Không thể nói sau này con đường này không có người đi nhưng tuyệt đối trước kia là chưa có!
Lật trời cũng coi như là chuyện nhỏ rồi, vậy mà tiểu tử này còn muốn cưỡi đè Thiên Đạo xuống thân!
Động Hư Tử cố nén sự khiếp sợ trong lòng, từ từ ra một hơi nói: "Thật là trâu bò…"
Có thể làm cho Động Hư Tử không kìm lòng được mà mắng lời thô tục thì có thể tưởng tượng được con đường Bạch Phi Vũ muốn đi lớn mật cỡ nào.
Đại nghịch bất đạo cỡ nào!
Vốn tưởng rằng Bạch Phi Vũ trầm ổn nhất, làm việc đáng tin cậy nhất, vậy mà lại tu cái đạo ly kinh phản đạo nhất, là đạo mà không ai dám nghĩ tới!
"Ngươi có biết đạo này khó khăn cỡ nào không?" Động Hư Tử nhịn không được mà hỏi.
Bạch Phi Vũ gật gật đầu, lập tức hỏi ngược lại: "Có khó khăn hơn chuyện Kiếm tiên Thượng Cổ Lý Thái Bạch trảm tiên không?"
"Hắn trảm tiên có khó hay không thì ta không biết, nhưng cái gọi là thần đạo này của ngươi, ngay cả ta chỉ nghĩ thoáng qua cũng cảm thấy đạo tâm bất ổn!" Động Hư Tử thở dài một hơi.
Bạch Phi Vũ không phủ nhận mà gật đầu, nhẹ nhàng đặt Lượng Thiên xích trong tay lên trên án gỗ nói:
"Ta có thể chắc chắn đây là lần đầu tiên chưởng giáo nhìn thấy đạo của ta, vậy rốt cuộc cây thước này có vấn đề gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận