Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 215: Ta đạp đầu tiên nhân, tay không mở đỉnh đầu!

Trần Trường Sinh nhìn cái đầu trước mắt, không buồn không vui, hắn cầm kiếm mà đứng giống như thần nhân chuẩn bị phán quyết sự sống chết của một vị tiên.
Hôm nay một lần nữa bại lộ một lá bài tẩy của chính mình, nhưng đối mặt tiên nhân, xem như là lá bài tẩy có ra hết thì hôm nay ta cũng muốn tiên nhân phải quỳ gối trước mặt của mình!
Trận pháp tối cao này vẫn luôn là thủ pháp giữ mạng của chính mình ở kiếp trước. Vừa rồi khi mình đốn ngộ, giống như đã nắm bắt được một điểm rất quan trọng.
Sau khi chuyện lần này kết thúc, mình nên đi thu hồi lá bài tẩy lớn nhất của mình rồi!
Nếu như điều này thật sự có thể thực hiện, như vậy mình sẽ đứng hoàn toàn ở thế bất bại!
Tay Trần Trường Sinh nắm vỏ kiếm thật chặt để ngăn chặn sự xao động trong lòng của mình.
Mộ Vân Ca nhìn Trần Trường Sinh giống như thần nhân. Nàng suy nghĩ một chút mà không khỏi cảm thấy khó hiểu, loại thủ pháp bày trận này mình thoạt nhìn hết sức quen thuộc, vừa rồi cũng không nhớ tới là đã gặp qua ở nơi nào.
Nhưng bây giờ nhớ lại, Mộ Vân Ca vẫn có thể nhìn ra thủ pháp bày trận vừa rồi của Trần Trường Sinh gần giống nhau như đúc với Vạn Pháp Tông - một trong chín đại thánh địa!
Loại đại trận tuyệt thế này cho dù là ở Vạn Pháp Tông thì trưởng lão cung phụng một người cũng không cách nào bố trí thành thạo, thiếu niên trước mắt này rốt cuộc là có lai lịch gì?
Xem như là có quan hệ sâu xa với Vạn Pháp Tông đi nữa thì thủ pháp một tay bày trận này hoàn toàn không thể là một tên thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi có thể làm được!
Tu hành trận pháp chính là dựa vào việc diễn luyện hàng trăm hàng ngàn lần, hơn nữa còn phải có một kho tàng kiến thức về trận pháp khổng lồ nữa.
Để thành lập được một đại trận tuyệt thế chẳng những muốn thuộc nằm lòng việc sắp xếp trận pháp mà quan trọng hơn là còn phải cần có thiên thời địa lợi nhân hòa.
Chứa nhiều nhân tố phức tạp như vậy, nhưng Trần Trường Sinh vậy mà tiện tay là có thể bày ra trận pháp như thế?
Thế giới này hiện tại đã điên cuồng đến mức này sao?
Mà tuy tiên nhân còn sót lại một cái đầu kia ngạc nhiên với thủ pháp thông thiên của Trần Trường Sinh, nhưng loại đại trận gắng gượng cũng được tính là vô địch ở trong thế giới người thường này vẫn còn không đủ nhìn khi ở trước mặt của tiên nhân.
Tuy bây giờ chân linh của chính mình đã bị chém rơi ra khỏi đạo, nhưng tiên nhân dù sao vẫn là tiên nhân. Đã từng là người đại diện cho đạo, hắn có vô số cách để có thể xoay chuyển cục diện ở trước mắt!
Cái đầu lơ lửng trên không trung cẩn thận đánh giá Trần Trường Sinh ở trước mắt, thủ pháp bày trận của tiểu tử này làm cho hắn nhớ tới một người bạn cũ, vì thế không khỏi lộ ra một tia thân thiết với Trần Trường Sinh.
"Tiểu tử, ta cho phép ngươi trở thành kẻ đày tớ của tiên, chỉ cần ngươi có thể giúp ta tìm được cơ thể thích hợp nhất, ta sẽ truyền cho ngươi diệu pháp tối cao!"
Cái đầu nhìn Trần Trường Sinh ở trước mặt tỏ ra không hề sợ hãi nói.
Tuy rằng chân linh bị cưỡng ép kéo ra từ trong cơ thể của nữ nhân kia, nhưng vị tiên nhân này hình như vẫn còn có tiền vốn để kiêu ngạo.
Vẻ mặt của Trần Trường Sinh không buồn không vui, nhưng trong lòng cũng rất rõ ràng, chính mình mạnh mẽ kêu gọi chân linh của tiên nhân trở về bản thể, nhưng cái đầu ở trước mặt này rõ ràng ngay trước mắt mình, nhưng mình không có cách nào để giam cầm nó.
Thật giống như nhìn thấy nó rõ ràng, nhưng lại giống như không tồn tại vậy.
Trong nháy mắt khi mình kêu gọi chân linh của tiên nhân, cái đầu trước mắt này thật ra đã không ở trong đại trận mà mình bày ra rồi, đến nỗi không ở trước mặt của mình nữa.
Đây là thủ đoạn của tiên nhân sao?
Cho nên mới có thể vô hạn đoạt xá cơ thể của sinh linh?
Trần Trường Sinh nhìn cái đầu càn rỡ ở trước mắt, trong đáy mắt dâng lên một tia buồn đau.
Đối mặt với tiên nhân có vẻ thân là sinh linh không có bất cứ cách nào!
Đây đã không phải là chênh lệch về mức độ sức mạnh, mà sự khác biệt trên chiều không gian.
"Trường Sinh, ngươi nói lời thâm tình với một cái đầu làm cái gì? Đánh hắn đi!" Giọng nói của âu Dương đúng lúc truyền đến từ phía sau.
Trần Trường Sinh vốn cảm thấy vô lực chợt tìm được cửa đột phá, vẻ mặt buồn bã ban đầu lại hồi phục như thường.
Nói về thủ đoạn, Trần Trường Sinh ta không có cách nào, nhưng có người có cách!
Trần Trường Sinh nghiêng đầu nhìn về phía sau, cười nói với âu Dương:
"Đại sư huynh, đến lượt ngươi rồi!"
âu Dương xách theo con chó mà trở nên sửng sốt, nhưng hắn lập tức hiểu được ý của Trần Trường Sinh, ý của Trần Trường Sinh là đã tới lúc chính mình nên lên sân khấu!
Hắn bước từng bước một đi tới trước mặt cái đầu kia, nhe răng cười vươn tay ấn vào trên cái đầu nói:
"Đày tớ của tiên? Ngươi làm cái bô ta đều ghét bỏ nữa là!"
“Ngạo mạn!”
Cái đầu trợn tròn mắt, khí huyền ảo chảy xuôi trong hai mắt chợt bốc lên sức mạnh không giống với chân nguyên và tạo ra sương trắng lấp lánh lập tức bao phủ âu Dương.
âu Dương chỉ cảm giác một luồng khí lạnh lẽo xông vào trong cơ thể của mình, ý thức của mình chợt mơ hồ một chút, nhưng lập tức đã hồi phục lại bình thường.
Hắn cảm giác trong đan điền hình như có thêm thứ gì đó, lúc này toàn bộ đan điền trở nên sóng cuộn biển gầm.
Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt đó, âu Dương lại hồi phục lại như thường.
Hắn không hiểu ra sao nhìn về cái đầu ở phía trước mặt, lão tiểu tử này đang làm cái gì vậy?
Vừa rồi là nó ở trong cơ thể mình làm bậy?
Mà cái đầu vốn trợn tròn mắt lập tức trở nên hoảng sợ, nó sợ hãi nhìn âu Dương quát:
"Tiểu tử ngươi rốt cuộc là ai? Hắn là ai? Ngươi là ai!"
Cũng không trách cái đầu lại nói năng lộn xộn như vậy, vì vừa rồi hắn đã trải qua một màn mà chính mình không thể tưởng tượng nổi từ sau khi trở thành tiên nhân tới nay!
Vừa rồi mình muốn cướp đoạt cơ thể của âu Dương ở trước mắt đây, nhưng thật không ngờ trong cơ thể của tiểu tử này lại cất giấu một vị tiên nhân khác!
Là tiên nhân! Chắc chắn không sai, bởi vì mình bị đánh!
Trong nháy mắt đó, mình vọt vào thức hải của âu Dương và muốn hoàn toàn nuốt chửng ý thức của âu Dương ở trước mắt.
Nhưng mới vừa vọt đến trong thức hải, chính mình đã bị một luồng sức mạnh to lớn ném ngã trên mặt đất, theo đó chính là một trận đánh đau đớn.
Đối phương một bên đánh một bên còn hùng hùng hổ hổ nói:
"Nơi này đã đủ chật chội rồi, cái loại trình độ này của ngươi mà cũng dám chen vào?"
Chân linh ngay cả đối phương là ai đều nhìn thấy không rõ lắm mà chỉ nhìn thấy lờ mờ một bộ đạo bào màu xám thì đã bị đối phương ném thẳng ra thức hải!
Chính mình bị đánh một trận và ném ra thức hải, cuống quít chạy trốn sau đó ngược lại là muốn phá hủy đan điền của âu Dương.
Nhưng vừa đến đan điền của âu Dương, đã nhìn thấy chân nguyên rộng mênh mông bát ngát, toàn bộ đan điền giống như là một biển chân nguyên vậy!
Mà vùng biển rộng này thế nhưng giống như là cũng sống lại vậy. Trong nháy mắt khi chính mình tiến vào đan điền, biển chân nguyên mênh mông kia thiếu chút nữa triệt để nuốt chửng chính mình!
Cuối cùng mình chỉ có thể một lần nữa chật vật chạy về trong đầu của mình.
Đây là lần đoạt xá chật vật nhất sau khi mình trở thành tiên nhân!
Nhìn cái đầu đang chất vấn chính mình, âu Dương cười lạnh một tiếng nói:
"Là ai? Ta là phụ thân của ngươi! Đồ chó còn dám âm ta?"
Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng đồ chó ở trước mắt này chắc chắn đã làm gì đó đối với mình!
Mặc kệ đó là chuyện gì, đánh rồi nói sau!
âu Dương một quyền nện vào trên cái đầu.
Cái đầu vận lên khí tiên linh tích góp từng tí một muốn ngăn cản một quyền này của âu Dương.
Mặc kệ có bao nhiêu kỳ quái thì như trước sức mạnh được dùng vẫn là chân nguyên mà sinh linh sử dụng.
Khí tiên linh nhưng là chỉ có tiên nhân mới…
Phốc!
Nắm tay của âu Dương xuyên qua một lớp sương mù lấp lánh vừa dâng lên mà không hề có chút trở ngại nào đánh thẳng vào trên gò má của cái đầu.
Cái đầu xoay tròn một vòng bay ra ngoài, choáng đầu hoa mắt quay không biết bao nhiêu vòng, hắn vừa định hòa làm một thể với cơ thể của mình.
Nhưng lại bị một chân giẫm mạnh lên.
âu Dương giơ nắm đấm lên, một chân giẫm xuống đầu tiên nhân, một quyền đập nát đỉnh đầu của đối phương!
“Ta đạp đầu tiên nhân, tay không mở đỉnh đầu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận