Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 473: Thỉnh giáo

Bạch Phi Vũ muốn sáng lập ra thần đạo nhưng hắn vẫn chưa có đầu mối.
Nói thần bắt nguồn từ vạn vật, thế nhưng trong vạn vật thì làm sao tìm được thần tồn tại thích hợp thì vẫn là một trong những câu hỏi khó.
Thứ hai chính là, thần đạo giống như là một thể hệ, trình độ của thể hệ này vô cùng phức tạp, chỉ có thể dựa vào bản thân lặp đi lặp lại xem xét kĩ lưỡng rồi xác nhận.
Đối với Bạch Phi Vũ hai đời chỉ tu luyện không trải qua cuộc sống sinh hoạt bình thường mà nói, loại chuyện này không khác gì bắt hắn không có kiến thức mà vẽ ra một bức Cyber chỉ được nhìn qua trong giây lát.
Thứ ba chính là, sau khi xác nhận Thần vị, thì phải làm sao để buộc chặt thần và mọi người vào cùng một chỗ, mà không phải trở thành thần xong liền tách biệt khỏi mọi người luôn.
Thứ tư...
Vô số ý nghĩ khiến Bạch Phi Vũ bối rối và nhức đầu, thậm chí Bạch Phi Vũ cảm giác còn khó khăn hơn kiếp trước hắn đặt chân lên Kiếm tiên.
Đạt được Kiếm tiên chi vị, cũng chỉ mang ý nghĩa là hắn đứng trên bờ vai người đi trước để tiến thêm một bước, nhưng một đời này hắn muốn đi con đường mà chưa ai nghĩ ra, chưa ai từng đặt chân đến.
Là người đầu tiên đi một con đường mà người khác chưa hề đi qua, sao mà không gian khổ chứ, mọi thứ hắn đều không biết và lạ lẫm, cái này khiến Bạch Phi Vũ không thể không chú ý cẩn thận từng li từng tí mỗi một bước chân.
Mặc dù khó khăn hiểm trở rất nhiều, nhưng Bạch Phi Vũ lại càng hào hứng dạt dào và tràn đầy vui vẻ.
Hắn đã từng chỉ vì phân biệt với hắn của kiếp trước nên hắn tận lực không tu luyện Thanh Liên kiếm đạo, nhưng hắn vẫn không tìm được đường đi cho mình, còn bây giờ khi tay hắn đã nắm giữ được đường đi của bản thân, thì Bạch Phi Vũ hắn tất nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Hắn có nhiều thời gian để chậm rãi nghiên cứu, cũng có nhiều thời gian để sáng tạo ra con đường này!
Quay người trở lại ngôi miếu cũ nát, Bạch Phi Vũ không thèm để ý chút nào mà ngồi trước cái bàn dơ dáy bẩn thỉu rồi lại lần nữa tô tô vẽ vẽ.
Không biết qua bao lâu, Bạch Phi Vũ đang ghé vào bàn nghỉ ngơi đột nhiên bừng tỉnh, trong viện truyền ra tiếng ồn ào khiến Bạch Phi Vũ thầm giật mình, sau khi nghe thấy là giọng nói của âu Dương thì tâm tình khẩn trương của Bạch Phi Vũ mới buông lỏng xuống.
Sờ lên tấm áo khoác màu xanh trên vai, Bạch Phi Vũ an tâm mỉm cười.
Đi ra khỏi viện hắn liền nhìn thấy âu Dương đang ngồi trên xe lăn hô to gọi nhỏ chỉ huy Tịnh Tử và Điêu Mao lôi kéo xe lăn đi đua xe.
"Mau, chạy về phía trước, đường rẽ kìa, đi về phía ấy!" âu Dương nắm lấy sợi dây đang cột trên người Tịnh Tử và Điêu Mao, chỉ huy hai con sủng vật chuyển hướng, bộ dáng nghiêm khắc giống như một huấn luyện viên.
Xe lăn được âu Dương sử dụng thành thạo, giống như là một con ngựa hoang mất cương đang phi nước đại trong sân.
Theo một vòng chuyển động xinh đẹp, xe lăn chuẩn xác không sai đứng trước mặt Bạch Phi Vũ, hai con sủng vật đã mệt đến mức nằm trên mặt đất há miệng lớn thở hổn hển.
âu Dương đang ngồi trên xe lăn thì cười ha ha vỗ xe lăn, nhìn Bạch Phi Vũ nói: "U, Bạch đại tài tử tỉnh rồi sao? Dành cả đêm viết chữ cũng không biết mệt!"
Bạch Phi Vũ nhìn âu Dương, mở miệng cười nói: "Chí ít chữ của ta còn có thể nhìn ra, đúng không? Đại sư huynh?"
U a, tiểu tử này đã học được chút bản lĩnh rồi? Cũng dám chế nhạo chữ viết của hắn xấu?
âu Dương nổi giận đùng đùng chuẩn bị đứng lên từ trên xe lăn, Bạch Phi Vũ lại lách mình đi đến sau lưng âu Dương, đẩy xe lăn, cẩn thận đẩy xe lăn vào trong ngôi miếu thờ thần núi.
Trong lúc nhất thời âu Dương không hiểu Bạch Phi Vũ muốn làm gì, nhìn về phía rơm rạ thấy con hồ ly nhỏ còn đang ngủ say, hắn hơi yên tâm một chút.
Một chồng giấy trắng thật dày đập vào mắt âu Dương.
"Đây là cái gì?" âu Dương nhức đầu nhìn đống giấy trắng còn dày hơn cục gạch, mỗi một trang đều lít nha lít nhít vô số chữ nhỏ.
Chữ viết cứng cáp hữu lực, nhưng âu Dương học hành dốt nát nhìn một chút cũng cảm thấy buồn ngủ.
Bạch Phi Vũ chuyển từ đằng sau lưng âu Dương ra đối mặt với hắn, ho khan một tiếng mở miệng nói: "Đây là những ngày này, ta có nghĩ qua về thần đạo, mời Đại sư huynh xem qua!"
âu Dương nhìn thoáng qua Bạch Phi Vũ, lại một mặt khổ đau nhìn bản thảo thật dày trong tay, khuôn mặt héo úa.
Đời trước hắn cảm thấy phiền nhất chính là đọc sách, đời này nhìn Trường Sinh vẽ tranh thì vẫn được, nhưng nhìn cái này còn không bằng giết hắn đi.
"Ngươi cứ dựa theo ý nghĩ của mình mà làm không cần hỏi ta!" âu Dương vừa định mở miệng từ chối.
Bạch Phi Vũ lại lắc đầu nói: "Ta vẫn còn nghi ngờ suy nghĩ của mình, còn mong Đại sư huynh dạy ta!"
Hoắc, tên nhóc thối này chiến thật à!
âu Dương nhìn vẻ mặt chăm chú của Bạch Phi Vũ đang khiêm tốn thỉnh giáo hắn, lập tức có loại tự giác của Đại sư huynh.
Thân là Đại sư huynh giải thích cho sư đệ mình là chuyện tất nhiên không cần bàn cãi.
Mặc dù tình huống bây giờ giống như là học bá đang hỏi học cặn bã 1+1 bằng mấy, học cặn bã thốt ra bằng 3.
Nhưng âu Dương cũng chăm chú xem.
Con đường Tiểu Bạch muốn đi cũng chính là cái mà người đời sau gọi là phong thần.
Phong thần của người đời sau làm sao phong được?
Hai bên cướp lẫn nhau, người chết gia nhập Phong Thần bảng.
Mà toàn bộ bảng Phong Thần trên hệ thống thần tiên cũng cực kì phức tạp.
Mặc dù kiếp trước hắn có xem qua các loại tiểu thuyết Hồng Hoang nhưng cũng không hiểu rõ lắm về thần tiên thể hệ.
Nhưng mặc dù hắn không rõ ràng, nhưng ở chỗ này hắn càng muốn thử.
Hôm đó bầu trời có rất nhiều khách khứa tới thăm, khiến hắn hao phí hết tất cả sức lực mới chiêu đãi tốt được.
âu Dương đối với mọi người nơi đây cũng biết một hai.
Cũng đã xác nhận trong lòng, đây là nơi thích hợp nhất để hoàn thiện phong thần chi đạo của tiểu Bạch.
Trách không được Yêu Tổ kia sẽ ra tay với tiểu Bạch, tiểu Bạch muốn đi con đường, chính là con đường như vị Yêu Tổ kia đang đi.
âu Dương giơ bản thảo nặng nề trong tay lên, ra vẻ cao thâm mở miệng nói: "Ta nói ngươi nghe, không có người nào hiểu rõ thần đạo hơn ta!"
Bạch Phi Vũ nhìn vẻ mặt cao thâm âu Dương, lần thứ nhất lộ ra vẻ mặt khiêm tốn chờ dạy dỗ, khom lưng về phía âu Dương nói: "Mời Đại sư huynh dạy ta!"
"Dạy thì thôi, ta cũng không nói ra được cái gì tốt cả, không bằng ra ngoài đi một chút đi, ở đây tên là Thanh quốc, hẳn là có quốc đô, chúng ta đi đến quốc đô nhìn xem, có khi ngươi có thể thu hoạch được gì đó!" âu Dương vỗ vỗ xe lăn mở miệng nói.
"Quốc đô? Sao phải đi quốc đô?" Bạch Phi Vũ nghi ngờ hỏi lại âu Dương.
âu Dương trợn trắng mắt mở miệng nói: "Ta nói ngươi, nơi này mỗi người đều là nhân tài, nói chuyện cũng đều nói ra được lời có ích, cũng rất hào phóng, lần trước gặp qua bọn họ một lần, ta đã giúp ngươi chuẩn bị tốt, đi nhanh đi!"
Vừa tới nơi này, trong miệng vị trung niên kia nói ra mười vạn tám ngàn vị tiên nhân, mặc dù nói hơi quá nhưng âu Dương đã có hiểu biết nên cũng rõ ràng, hôm đó khách tới, chỉ có nhiều chứ không có ít!
Vốn là muốn để Đại sư huynh giúp hắn giải thích một đầu mối mà Bạch Phi Vũ hắn không nghĩ ra, không biết vì sao Đại sư huynh lại muốn hắn đi đến quốc đô.
Nhưng nếu là lời mà Đại sư huynh nói, chắc hẳn nhất định là có nguyên nhân, Bạch Phi Vũ cũng không nói thêm gì nữa,đứng lên bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Không bao lâu sau, cánh cửa cũ nát của ngôi miếu thờ cúng thần núi bị mở ra.
âu Dương ngồi trên xe lăn ôm con hồ ly nhỏ vào trong ngực, Bạch Phi Vũ đẩy xe lăn, một chó một chim đi ở phía trước.
Ung dung đi xuống dưới chân núi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận