Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 710: Phá ván cờ

“Hình Giả, ngươi nói chờ sau khi chúng ta công đức viên mãn, ngươi muốn Phật vị gì?” Đường Tam Táng ngồi trên một đỉnh núi, nhìn hiện trường thi công khí thế ngất trời phía dưới, hỏi Tôn Hình Giả tụng kinh chán đến chết bên cạnh.
Tôn Hình Giả ngồi xếp bằng phía sau Đường Tam Táng, mặc áo cà sa, từ bi nói: “A Di Đà Phật, trong lòng có Phật, cầngìP Phật hiệu, sư phụ ngài bị biểu tượng che mắt!”
Đường Tam Táng quay đầu lại nhìn, ba đệ tử đều là bộ dáng trách trời thương dân, ngồi ở phía sau hắn.
Sau khi hắn chộp mấy vạn trâu ngựa từ Sư Đà Lĩnh tới xây thánh địa Phật môn thì ba đệ tử nếu có rảnh rỗi thì cùng nhau làm việc với đám trâu ngựa trên công trường, lúc nghỉ ngơi sẽ giảng kinh luận đạo giáo hóa các yêu quái.
Thời gian như vậy trôi qua một năm, lúc trước hắn mang tới ba đại yêu tu được ba đệ tử cảm hóa, tự nguyện quy y Phật môn, trở thành tọa kị của ba đệ tử mà mấy vạn tiểu yêu cũng vào Phật môn.
Mà thánh địa Phật môn khổng lồ được mấy vạn nhân viên mới của Phật môn xây dựng cũng lộ ra hình thức ban đầu.
Hắn nhớ tới mình từ phương đông truyền giáo đến bây giờ đã trôi qua ba năm, Đường Tam Táng cảm thán nhớ tới những chuyện suốt quãng đường.
Chờ đến khi thánh địa Phật môn được xây dựng xong thì cũng là lúc mấy người được công đức viên mãn.
Đường Tam Táng nghĩ tới chuyện đó rồi nhìn ba đệ tử cười khẽ một tiếng, từ từ nói: “Nếu không có Phật vị, vậy thế lực phía sau các ngươi có thể đồng ý sao?”
Ba đệ tử giật mình, sợ hãi, ngay sau đó nhắm mắt im lặng niệm 《Tĩnh Tâm Chú》.
Đường Tam Táng lười biếng nhìn thoáng qua không trung, trào phúng nói: “Thôi đi, còn giả vờ gì nữa, chỉ là một vở kịch thôi, đã diễn tới bây giờ, dù bọn họ muốn thay đổi người, cũng đã không kịp rồi, các ngươi có cái gì để sợ?”
“Sư phụ, ngài không nên hỏi như nhiều vậy!” Tôn Hình Giả đau khổ nói.
“Ta hỏi có vấn đề gì sao? Ta chỉ đang trình bày một sự thật thôi!” Đường Tam Táng thuận miệng trả lời.
“Chuyện tới bây giờ, xin sư phụ làm bộ không biết, hoàn thành chuyến Tây Du lần này là được!” Tru Bát Giới gắt gao nắm Phật châu trong tay, nói nhỏ.
Đường Tam Táng nghe Tru Bát Giới nói, nhướng mày, cười lạnh nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
“Dưới Thánh Nhân toàn con kiến, dù thực lực của sư phụ rất mạnh, cũng không bằng Thánh Nhân.” Sát Vụ Tẫn nhắm mắt nhẹ giọng nói, nhưng đã làm tốt chuẩn bị xé rách mặt.
“Ha ha ha! Thánh Nhân bất nhân, vạn vật đều là chó, các ngươi đúng là những con chó ngoan của Thánh Nhân.” Đường Tam Táng châm chọc.
Ba đệ tử luôn nghe lời ở phía sau đồng thời mở mắt ra, sắc mặt khó coi nhìn Đường Tam Táng trước mắt, xé chân dung bị Phật pháp ngụy trang xuống, lộ ra máu tanh và tàn bạo che giấu đã lâu.
Đường Tam Táng thong thả ung dung đứng lên, vỗ áo tăng trên người, nhìn ba tên đệ tử muốn tạo phản, khinh thường nói: “Các ngươi biết vì sao ta có thể xưng vô địch ở nhân gian này không?”
Trong lòng sư huynh đệ ba người chấn động, vừa định có động tác, lại bị Đường Tam Táng nhẹ giọng ra lệnh: “Định!”
Hắn vừa dứt lời, cả nhân gian giống như bị ngừng thời gian.
Đường Tam Táng ngẩng đầu nhìn không trung, hai mắt hờ hững nói: “Đã tới mức này rồi, còn không xuất hiện gặp nhau sao?”
Trên không trung xanh thẳm ngưng tụ ra một Thiên Phạt Chi Nhãn khổng lồ, một tu sĩ mặc trường bào đỏ như máu đi ra từ trong đó.
Người tới mắt sáng, lại có tà tính, nhìn Đường Tam Táng đầu trọc, nhịn không được cười: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta đúng là không dám tin, Ma Tôn Trọng Minh đã từng dám chém tiên, sẽ làm hòa thượng!”
“Thôi đi, tiểu tử ngươi bớt đùa ta, ta nên gọi ngươi là gì? Lâm Phong? Lăng Phong? Hoặc là Tạ Tân Tri?” Đường Tam Táng nhìn người tới, giống như nhìn bạn cũ, hỏi.
Người này đúng là Thiên Đạo ở nhân gian này, Tạ Tân Tri!
Tạ Tân Tri nhìn Đường Tam Táng, vui vẻ nói: “Ngươi thích gọi là gì cũng được, hoặc gọi ta là Trọng Minh cũng được.”
“Bớt đùa, những lời này cũng không phải dễ dàng nói ra, nếu để người bên ngoài biết, chắc chắn sẽ loạn!” Đường Tam Táng hơi bất mãn trừng mắt nói với Tạ Tân Tri.
“Sao vậy? Quyền bính của nhân gian này ở trong tay ngươi và ta, ngươi và ta vốn là một, sao người ngoài lại biết?” Tạ Tân Tri không thèm để ý trả lời.
“Ha ha ha, cũng đúng, nhưng cẩn thận một chút cũng không sai.” Đường Tam Táng lười biếng nằm trên mặt đất, nhìn Thiên Phạt Chi Nhãn trên không trung, trên mặt lộ ra châm chọc.
Lúc trước Bạch Phi Vũ hợp Thiên Đạo nhân gian, biến thành Tam Thập Tam Thiên, Thiên Đạo ở nhân gian này vốn không phải do chân linh của tiên biến thành nên không bị Bạch Phi Vũ khống chế, giữ lại đến nay.
Lần này kịch bản Tây Du đặt ở nhân gian này, chỉ sợ Bạch Phi Vũ cũng muốn thu nạp nhân gian này quy về Tam Thập Tam Thiên.
Nhưng bây giờ lại giúp cho biến số trong Tây Du, Đường Tam Táng.
Người ứng kiếp nên Kim Thiền chuyển thế thành Tam Tạng đại sư, mà bây giờ lại biến thành Ma Tôn tiền nhiệm, Trọng Minh.
Ba vị Thánh chuẩn bị Tây Du là nhường ra một bộ phận quyền bính của thế giới để tạo ra một vị Thánh Nhân.
Nhưng ba vị Thánh lại không ngờ mình sẽ tạo ra một kẻ địch cho bản thân nên vị Thánh Nhân này cũng cần thiết bị bọn họ cản trở.
Tính toán hết mọi thứ nhưng lại không ngờ trong đó xuất hiện một biến số mà bọn họ chuẩn bị không kịp.
“Một đám tiểu tử choai choai, thủ đoạn bày ra cũng quá kém! Nhưng má thế giới này cũng đủ kì quái!” Đường Tam Táng đột nhiên cười nói.
Nhớ tới lần đầu tiên khi hắn còn là Trọng Minh thấy Động Hư Tử thu đệ tử đầu tiên thì trong lòng rất kinh ngạc đến mức không biết nên hình dung tâm trạng của mình thế nào.
Hắn thấy được một oan hồn chưa bao giờ xuất hiện?
Thật đúng là chuyện thú vị.
Làm thiên kiêu chân chính đi ra từ chúng sinh trên thế giới này, Trọng Minh cũng hiểu rõ kế hoạch của mình và Động Hư Tử sẽ thất bại.
Mà cũng bắt đầu từ khi đó, hắn đã đặt một quân cờ ở nhân gian này để thay thế hắn trở thành Thiên Đạo ở đây, đó là Tạ Tân Tri, hắn chỉ là một sinh linh Nhân tộc nho nhỏ, nếu không có mình trợ giúp thì sao lại dễ dàng nắm giữ nhân gian này?
Ba vị Thánh tính kế, bây giờ tất cả đều thuộc về hắn. Mà những gì hắn phải làm là giữ lại những đồ vật không nên mất đi.
Ánh mắt Đường Tam Táng lập loè nhìn không trung của nhân gian, giống như thấy được mặt trời, mặt trăng ở ngoài thế giới, nhìn đám khỉ ốm bị định tại chỗ, nhẹ giọng nói: "Người chơi cờ chỉ có thể là người đứng xem, mà người nắm giữ ván cờ vẫn là quân cờ, sư phụ, ta vẫn luôn nhớ rõ những lời này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận