Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 108: Không sao, ta bị trượt chân

Mỗi người một bản?
Dám xem bút tích của tiên nhân Lý Thái Bạch là một bức vẽ sao?
Thân là tông chủ Kiếm tông nhưng chỉ có một ít bảo vật được cất kỹ, bảo vật nhường này còn bị hắn giấu đến hắn cũng không dám dùng, chỉ dám lén lút nhìn trộm khi không có người ở bên cạnh.
Tên nhóc này mở miệng ra là mỗi người một bản?
Nếu thực sự có nhiều như vậy, chẳng phải hắn đã sớm thành tiên rồi sao?
Nhưng Âu Dương sẽ không nghe ông già trước mặt nói nhảm, vừa đi lên vừa bắt đầu lục soát cả người, thân là tông chủ Kiếm tông, một trong chín đại thánh địa mà không có dấu diếm gì? Quỷ cũng không tin!
Nếu đêm qua Lãnh Thanh Tùng không nói mảnh giấy này rất quan trọng với hắn, Âu Dương cũng không mất công cố gắng bắt ông già này.
Trơ mắt nhìn Âu Dương đang mò mẫm tìm đồ trên người mình, lúc này Thái A mới hiểu ra tại sao lúc hắn đến, Động Hư Tử lại đặc biệt căn dặn hắn phải lễ phép với tên nhóc Luyện Khí kỳ này một chút.
Tên nhóc này có gì đó rất kỳ lạ, làm sao hắn dám! Sao lại dám bắt nạt tông chủ Kiếm tông thuộc chín đại thánh địa!
Chẳng lẽ hắn không sợ gây tranh chấp giữa hai đại thánh địa sao?
“Ngươi muốn chết sao nhóc? Nhân lúc ta còn chưa tức giận! Mau thả ta xuống!” Thái A trách móc hét lớn với Âu Dương.
Âu Dương tìm một lúc lâu, nhưng lại không thấy gì ngoài tập tranh ngày hôm qua ở trong túi áo trong mặc sát người của Thái A.
Lúc hắn ném đi, tập tranh này vẫn còn mới tinh, qua một đêm, nó đã trở nên nhăn nhó.
Ông già lụ khụ cổ lậu này vậy mà còn sung thế sao.
Âu Dương có chút chán ghét nhét tập tranh trở lại trong ngực của Thái A, thấy Thái A sắp nổi giận thì cười xấu xa phủi phủi tay.
Mười con rối của Trần Trường Sinh từ bốn phương tám hướng đi ra, trên tay mỗi con đều cầm một viên Ký Lục thạch.
360 độ không góc chết mà chụp lại toàn bộ quá trình Thái A bị trói vào cây.
“Sau một giây, mọi tấm ảnh được chụp trong những viên Ký Lục thạch này đều được sao lưu sang chỗ khác, tông chủ Kiếm tông?” Âu Dương chỉ vào viên Ký Lục thạch trong tay của những con rối ở phía sau lưng, thấp giọng cười xấu xa mà nói với Thái A.
“Tông chủ Kiếm tông không muốn hình ảnh mình bị trói lên cây truyền đến toàn bộ giới tu hành chứ?” Âu Dương uy hiếp.
Chết tiệt! Thằng nhóc này còn tàn nhẫn hơn cả Hồ Vân!
Sắc mặt của Thái A chuyển từ tức giận sang kinh ngạc và cuối cùng là xấu hổ giận dữ, sau đó là dáng vẻ lấy lòng nhìn Âu Dương nói: “Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, tiểu ca, nếu cần ta làm gì thì ta nhất định giải quyết!”
“Nhắc đến, chẳng phải có một loại công pháp có thể truyền tu vi cả đời cho người khác sao? Vậy ngươi truyền tu vi toàn thân cho ta?” Âu Dương tò mò nói ra.
Thái A tức giận nói: “Vậy khác nào ta sẽ chết chứ?”
“Chuyện đó liên quan cái rắm gì đến ta?”
“Đổi chuyện khác đi!”
“Ngươi có mấy tờ bút ký tiên nhân?”
“Ngươi cho rằng đó là củ cải trắng sao mà có được mấy cái, lần này đi ra ngoài ta chỉ cầm theo một bản.”
“Mẹ nó, cái gì cũng không được, vậy không phải ta trói suông ngươi rồi sao?”
“Mẹ nó, làm như ta cho ngươi trói ta!”
“Vậy thì không được, ta không thể thả ngươi ra mà không lấy gì được!”
Thái A gãi đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là ta viết cho ngươi một giấy nợ, cùng lắm thì đợi đến lúc về Kiếm tông ta sẽ trả lại?”
Âu Dương nghe xong lập tức giận tái người, chết tiệt, chỉ có mình hắn dùng cách này để ăn quỵt người ta, hắn đã viết qua nhiều phiếu nợ như vậy, nhưng có bao giờ trả chưa?
Ông già này thế mà lại muốn dùng cách này chơi lại mình sao?
Đột nhiên Âu Dương nhìn thấy thanh trường kiếm trên thắt lưng của Thái A.
Vỏ kiếm màu xanh da trời pha với màu xanh lá cây, chuôi kiếm màu xanh nhạt, thoạt nhìn rất có giá trị.
Âu Dương tháo thanh trường kiếm trên thắt lưng của Thái A xuống, ném cho Lãnh Thanh Tùng ở phía sau, mỉm cười với Thái A mà nói: “Vậy thì dùng thanh kiếm này gán nợ đi?”
Nhìn thấy Âu Dương cởi thanh trường kiếm bên thắt lưng của mình xuống, Thái A cười lạnh nói: “Tên nhóc, chỉ có tông chủ tiền nhiệm của Kiếm tông ta mới có thể rút thanh kiếm này ra được.”
Vụt!
Lãnh Thanh Tùng tò mò rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang lạnh lẽo chảy trên trường kiếm, cả trường kiếm đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Mẹ kiếp! Đây chính là thanh kiếm chỉ có tông chủ Kiếm tông mới có thể rút ra, đồng thời cũng là tín vật chưởng giáo của tông chủ Kiếm tông, hơn nữa còn là thanh Đạo khí thượng phẩm!
Chỉ cần không phải chính hắn rút trường kiếm ra, tất cả những người rút kiếm sẽ lập tức bị lực hút vô tận ở trong trường kiếm hút sạch chân nguyên.
Nhưng Lãnh Thanh Tùng rút ra được, hơn nữa lại không xảy ra chuyện gì cả!
Chết tiệt! Hắn còn chưa chết mà thanh kiếm này đã nhận Lãnh Thanh Tùng là chủ sao?
Nhưng sau khi nghĩ lại, nói cách khác thì Lãnh Thanh Tùng cực kỳ phù hợp với Đạo giáo kiếm phái mà Kiếm tông hắn truyền lại, đơn giản là trời sinh ra vì Kiếm tông!
“Ha ha ha, ta nói tên nhóc ngươi rất có duyên với Kiếm tông của ta, đến Kiếm tông, ta đảm bảo ngươi sẽ trở thành tông chủ!” Vẻ mặt Thái A kinh ngạc nhìn Lãnh Thanh Tùng rút trường kiếm ra, ngay cả khi bị trói vào cây, hắn cũng không quên thọc gậy bánh xe!
Lãnh Thanh Tùng cong môi, không chút hứng thú đến sự gạ gẫm của Thái A, hắn thản nhiên tra trường kiếm vào vỏ, ném cho Bạch Phi Vũ.
Cũng là một kiếm tu, Bạch Phi Vũ bắt được thanh kiếm, đối với một kiếm tu thì khi nhìn thấy một thanh kiếm tốt cũng tò mò giống như một công tử đi dạo thanh lâu nhìn thấy một mĩ nữ vậy, hắn muốn rút thanh kiếm ra và cắm lại vào trong vỏ kiếm.
“Vụt!”
Bạch Phi Vũ cũng không chút khó khăn mà rút thanh kiếm ra.
Tròng mắt kinh ngạc của Thái A suýt nữa trợn lồi ra ngoài, trước giờ chưa từng có ai có thể rút được thanh kiếm này ra ở trước mặt hắn ta, không ngờ đến hôm nay lại gặp phải hai người!
Bạch Phi Vũ ngắm nhìn một lúc, đúng là một thanh kiếm tốt, nhưng Bạch Phi Vũ cũng tra kiếm vào vỏ kiếm và ném qua cho Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh bắt lấy trường kiếm, nhìn thấy Nhị sư huynh và Tứ sư huynh đều rút kiếm dễ dàng như vậy, nên hắn cũng muốn tự mình thử, nhưng cảm thấy có chút khó khăn, thôi thì khỏi rút ra. Hơn nữa hắn cũng không phải kiếm tu, cũng không có hứng thú với thanh kiếm này, nên không cần phải rút ra.
Trần Trường Sinh ném thanh kiếm đi như vứt rác, ném lên trên bậc đá!
Thái A bị trói trên cây cũng thở phào một hơi, nếu như Trần Trường Sinh lại rút thanh kiếm ra, thì tín vật chưởng giáo Kiếm tông của hắn thật sự là đồ bỏ đi!
Thái A hít một hơi thật sâu, nhìn Âu Dương nói: “Kiếm tông ta có một Vấn Kiếm trì, nếu không phải là đệ tử nội môn ta thì không được phép vào xem. Ta có thể đồng ý với ngươi để cho hai vị sư đệ này đi vào Vấn Kiếm trì xem, đạt được bất kỳ lợi ích gì đều là của bọn họ, bọn họ có thể tùy ý lấy đi, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản!”
Nhìn thấy Thái A nói nghiêm túc như vậy, Âu Dương nửa tin nửa ngờ lấy giấy bút ra viết một tờ giấy nợ rồi nhét bút vào trong miệng của Thái A.
Thái A nhục nhã, dùng miệng ký tên mình vào tờ giấy nợ.
Âu Dương hài lòng cầm lấy tờ giấy nợ, cẩn thận nhìn xem chữ viết của kiếm tu có xấu như lão tổ vậy không, quả nhiên chữ này còn không đẹp bằng chó viết.
Hài lòng nhét tờ giấy nợ vào trong ngực, Âu Dương quay đầu nhìn Thái A bị trói ở trên cây, vẻ mặt giả bộ kinh ngạc mà nói: “Này, cơn gió nào thổi ngài tới đây vậy Thái A tông chủ, ngài đang làm gì trên cây thế?”
Thái A nghiến răng cười nói với Âu Dương: “Không sao, ta bị trượt chân!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận