Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 340: Khuyên bảo

Trong tiểu thuyết Hồng Hoang lưu truyền ở kiếp trước của mình.
Sau khi Bàn Cổ khai thiên phân hóa vạn vật, ba tộc cường đại nhất chính là Long, Phượng, Kỳ Lân.
Long tộc do Tổ long dẫn dắt, tổng lĩnh Thủy tộc bốn biển.
Phượng tộc do Nguyên phượng dẫn dắt, tổng lĩnh chim muông đẻ trứng.
Kỳ Lân do Thủy kỳ lân dẫn dắt, tổng lĩnh thú vật đẻ con.
Ba tộc thống trị toàn bộ mặt đất Hồng Hoang, tiếng tăm truyền khắp toàn bộ Hồng Hoang, cho dù là tiên thiên thần linh sinh mượn danh Bàn Cổ đều phải tránh mũi nhọn này.
Nhưng sau khi thế lực của ba tộc đạt tới đỉnh phong, sự xung đột giữa ba tộc cũng ngày càng nhiều, cuối cùng Hồng Hoang nghênh đón trận kiếp nạn lớn đầu tiên, đại kiếp long phượng!
Trong đại kiếp, tiếng kêu than dậy khắp trời đất toàn bộ thế giới Hồng Hoang, thương vong vô số, ba tộc lấy phương thức không có thể diện nhất để rời khỏi sân khấu Hồng Hoang, nhân cơ hội để cho đám tiên thiên thần linh ẩn nấp trong bóng tối kia khống chế thiên địa!
Đây chính là câu chuyện âu Dương nhìn thấy trong vô số tiểu thuyết Hồng Hoang lưu truyền ở kiếp trước.
Thời đại Tuyên Cổ mà cáo Tây Tạng nói đến gần như chính là phiên bản đại kiếp long phượng.
Tiên nhân khống chế trời cao, còn thiên hạ thì có ba tộc Long Phượng Kỳ Lân khống chế.
Nhưng sau đại chiến của ba tộc, sau khi ba tộc suy yếu, tiên nhân lại khống chế thiên địa một lần nữa!
âu Dương nghe đại kiếp long phượng phiên bản huyền huyễn này mà tim đập thình thịch, rốt cuộc Cửu Vĩ thiên hồ được tộc trưởng ba tộc tạo nên là thứ đồ chơi gì?
Đến cuối cùng có bao nhiêu bàn tay đang thúc đẩy không ngừng, trợ giúp Lý Thái Bạch trảm tiên?
Rõ ràng mình cũng từng có một đoạn thời gian đi theo bên người Lý Thái Bạch, nhưng lại không phát hiện ra có bàn tay nào đang thúc đẩy ở phía sau.
Không đúng!
Trong lòng âu Dương căng thẳng, trong nháy mắt đã hiểu ra một chuyện.
Bàn tay lớn nhất thúc đẩy Lý Thái Bạch trảm tiên chính là mình!
Mà thứ khiến mình đi trợ giúp Lý Thái Bạch trảm tiên, cũng như sửa chữa tuyến thời gian lại là cái hệ thống trên người mình kia!
Những bàn tay thúc đẩy phía sau Lý Thái Bạch, nhất định có mối liên hệ tất yếu với cái hệ thống trên người mình!
âu Dương suy nghĩ cẩn thận lại tất cả những thứ này, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cáo Tây Tạng: “Nếu đã như vậy, vì sao phải giấu diếm thân phận của Đồ Đồ?”
“Chuyện phải giấu diếm không phải là thân phận linh hồ của Đồ Đồ, mà là thân phận huyết mạch Cửu Vĩ thiên hồ của Đồ Đồ! Đây là việc cực kỳ quan trọng, nếu như thân phận huyết mạch Cửu Vĩ thiên hồ của Đồ Đồ bị bại lộ ra ngoài, không chỉ có Yêu tộc, Nhân tộc, thậm chí Ma tộc, tiên nhân đều muốn ra tay với Đồ Đồ!” Trên gương mặt đờ đẫn của cáo Tây Tạng lần đầu tiên lộ ra vẻ nghiêm túc.
âu Dương nhẹ gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía hai nghịch tử nhẹ giọng: “Đồ Đồ là đệ tử nhỏ nhất của Tiểu Sơn phong, các ngươi đều là sư huynh của nàng, phải làm như thế nào, hẳn là các ngươi đã hiểu rõ?”
Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng ở bên cạnh chăm chú nghe điều chỉnh sắc mặt, sau khi liếc nhau, hơi cúi người: “Đại sư huynh (huynh trưởng) yên tâm, chúng ta hiểu rõ!”
âu Dương ho khan một tiếng, nghiêm túc gật đầu: “Các ngươi đều là thiên chi kiêu tử, không giống một phế vật như ta đây, Đồ Đồ vốn lười nhác, tư chất kém, cho nên sư huynh các ngươi nên quan tâm là đúng, nhưng!”
âu Dương chuyển đề tài, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai nghịch tử trước mắt: “Nhưng, bất kể là vì tốt cho nàng cũng được, vì chính mình cũng được, không nên tính toán ở trên người Đồ Đồ! Dù sao nàng cũng là sư muội nhỏ nhất của chúng ta!”
Thân phận của Hồ Đồ Đồ đã nhạy cảm như vậy, nếu như đợi một thời gian nữa thật sự đạt được thân thể Cửu Vĩ thiên hồ, sự tình trọng đại, mấy nghịch tử trước mắt này nói không chừng sẽ đánh chủ ý lên trên người Hồ Đồ Đồ.
âu Dương cũng không phải lo lắng mấy tên nghịch tử sẽ hạ độc thủ gì đó với Hồ Đồ Đồ, mà khuyên bảo ba người, không nên làm ra chuyện khiến Hồ Đồ Đồ đau lòng mà thôi.
Dù sao mấy tên nghịch tử này đều sẽ là người đạt được một sự nghiệp to lớn trong tương lai, mà cũng chỉ mấy người này có thể đạt được sự nghiệp to lớn, đối với mấy người này mà nói, dù đi tới đỉnh thế giới lớn cỡ nào thì cũng có vẻ hơi chật chội.
Cho dù là âu Dương thì cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, một thời khắc nào đó trong tương lai, mấy người họ nhất định sẽ có thời điểm xung đột vì lợi ích.
Đến lúc đó, đối phương tính kế lẫn nhau mà không nương tay mới là điều âu Dương không muốn nhìn thấy nhất!
Tam Thanh trong tiểu thuyết của Hồng Hoang ở kiếp trước đều do nguyên thần Bàn Cổ biến thành, cùng nguồn gốc, có mối quan hệ mật thiết như vậy nhưng cuối cùng kết cục còn không phải là một cuộc phân chia huyên náo và ra tay trấn áp nhau sao?
Lúc âu Dương nhắc nhở hai nghịch tử, toàn bộ khí thế đều được kéo lên cao ngất, hai nghịch tử có thể cảm nhận được một cảm giác uy áp từ trên người đại sư huynh (huynh trưởng) khiến bọn họ cảm thấy có chút áp lực.
Không hổ là đại sư huynh (huynh trưởng), cho dùlà mình của hiện tại thì vẫn cảm nhận được áp lực khi ở trước mặt âu Dương!
Trong ánh mắt của hai nghịch tử khi nhìn âu Dương lại thêm hiểu rõ và mừng rỡ, đại sư huynh (huynh trưởng) càng cường đại, thì càng không bị thương tổn một cách dễ dàng!
Về phần những gì đại sư huynh (huynh trưởng) nói vừa rồi, cũng chỉ là bảo chúng ta bảo vệ đồng môn mà thôi, cũng là vì bảo vệ ta!
Nhìn hai nghịch tử lộ ra vui sướng trong mắt, âu Dương có chút không hiểu gì, rõ ràng mình đang mở miệng giáo huấn hai người họ, vậy mà hai người họ lại lộ ra vẻ mặt cao hứng.
Có phải hai người này uống nhầm thuốc không?
Hay là mình nói chưa được rõ ràng?
âu Dương vừa muốn tiếp tục bổ sung thêm, để hai nghịch tử này không hiểu lầm, rằng mình không khen ngợi hai người bọn họ.
Cửa lớn tiểu viện lại bị một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đẩy ra, một cái đầu lông xù cẩn thận từng li từng tí từ ngoài cửa thò đầu ra.
Hồ Đồ Đồ có chút khẩn trương nhìn về phía âu Dương, lắp bắp: “Đại... Đại sư huynh, ngươi... đã trở lại rồi!”
Giọng nói lắp bắp lại lễ phép, hoàn toàn khác với thái độ của Hồ Đồ Đồ khi nhìn thấy âu Dương thường ngày.
âu Dương nhìn Hồ Đồ Đồ cẩn thận từng li từng tí vừa bực mình vừa buồn cười, giơ tay tách hai nghịch tử ra, ngồi xổm xuống, vươn hai tay về phía Hồ Đồ Đồ: “Đồ Đồ lại đây!”
Hồ Đồ Đồ nhìn âu Dương giang hai tay ra ý bảo mình tới đây, ở trong lòng mình mình rất muốn nhào vào trong lòng đại sư huynh làm nũng, nhưng hiện tại mình thật sự có thể sao?
Mình chính là hồ ly?
Nếu để cho đại sư huynh biết mình vẫn luôn lừa gạt hắn thì sau này đại sư huynh có để ý đến mình nữa hay không?
Đây mới là chuyện Hồ Đồ Đồ vẫn lo lắng!
Hồ Đồ Đồ lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, từng bước một xê dịch đến trước mặt âu Dương, dè dặt hỏi: “Đại sư huynh, ta nghe chưởng giáo sư bá nói ngài đã trở lại, cho nên đã trở về sớm để thăm ngài, không phải ta trốn học không cố gắng học tập!”
Giọng nói nho nhỏ mang theo sự run rẩy, sợ âu Dương sẽ bởi vì mình lừa gạt âu Dương sau đó lại giận cá chém thớt chuyện mình không chăm chỉ học tập, rồi đuổi mình ra khỏi Tiểu Sơn phong!
Mình thật sự thích nơi này, thích Tiểu Sơn phong, thích các sư huynh trên Tiểu Sơn phong, mình thật sự không muốn rời khỏi nơi này!
Đôi mắt to của Hồ Đồ Đồ rưng rưng nước mắt làm âu Dương nhìn mà đau lòng.
âu Dương vươn tay, ôm chặt lấy Hồ Đồ Đồ, thân thể Hồ Đồ Đồ hơi cứng ngắc lại, ngay sau đó ngã vào trong lòng âu Dương, vẫn dè dặt: “Đại sư huynh, nếu như Đồ Đồ lừa ngươi, ngươi sẽ không tức giận Đồ Đồ chứ?”
Cho tới bây giờ Đồ Đồ vẫn còn đang thăm dò phản ứng của âu Dương.
âu Dương làm ra vẻ mặt nghiêm túc, túm Hồ Đồ Đồ lên, đánh hai cái tát vào mông của Hồ Đồ Đồ, sau đó nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Hồ Đồ Đồ: “Nếu như là Đồ Đồ, cho dù là lừa gạt đại sư huynh một ngàn lần, một vạn lần thì đại sư huynh cũng sẽ tha thứ cho Đồ Đồ!”
Sự lo lắng đề phòng của mấy ngày nay hóa thành từng tiếng khóc nức nở vang lên trong tiểu viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận