Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 57: Lão nhị nhà ta là hoàng tử?

Âu Dương hay lải nhải không muốn dính vào nhân quả, không ngờ rằng vừa tới nhân gian hắn đã lún sâu vào.
Mặc dù không nên đụng vào nhân quả, nhưng cũng không cần thiết phải sợ hãi.
Chí ít chỉ có Âu Dương Luyện Khí tầng chín là không sợ, ảnh hưởng cảnh giới tăng lên sao? Tức cười, muốn cũng không ảnh hưởng được.
Âu Dương bình thản đứng ở nơi đó lại làm tất cả hộ vệ lo lắng, bọn họ cảm ‌nhận được khí chất trên người Âu Dương tỏa ra còn áp bức hơn cả mấy trăm tên sơn tặc.
Dường như thiếu niên trước mắt chỉ cần nhấc tay một cái liền có thể giết chết tất cả ‌bọn họ.
Âu Dương bước lên phía trước, đám hộ vệ bị dọa sợ cùng nhau lui lại, thậm chí có người ngay cả vũ khí cũng cầm không vững.
“Tiên nhân đến nhân gian thì có thể tùy ý khi dễ những người phàm phu tục tử như chúng ta sao?” Giọng nói của một người già truyền đến từ trong xe ngựa.
Một người đàn ông lớn tuổi mặc trường bào màu vàng xám được một thanh niên dìu đỡ đi tới, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Âu Dương.
Hắn vậy mà nhìn ra được Âu Dương là người tu hành, không những vậy còn dám đứng đó dõng dạc thuyết giáo.
Âu Dương cười lạnh một tiếng, giơ tay lên chuẩn bị cho ông già ‌nói khoác không biết ngượng này một chút giáo huấn.
Vương Minh vội vàng đi tới, đứng chắn trước mặt hắn nói: “Âu Dương lão đại, Tạ đại nhân là vì giúp chúng ta mới chuẩn bị đến kinh thành!”
“Tại hạ Tạ Trọng Dương, thành chủ Phong Diệp thành!” Hắn chắp tay nói với Âu Dương.
Thanh niên dìu hắn toàn thân mặc trang phục sĩ tử, ánh mắt hiếu kì nhìn về phía hai người Âu Dương, hắn chỉ từng nghe người khác kể và đọc trong sách thấy nhắc đến những người gọi là tiên nhân, lần đầu tiên nhìn thấy tiên nhân đương nhiên có chút hiếu kỳ.
Âu Dương cũng không tự giới thiệu, chỉ nhìn về phía ông lão, sắc mặt hờ hững nhàn nhạt nói: “Thành chủ Phong Diệp thành? Sư phụ ta tại sao lại ước định với ngươi?”
Hắn cười khổ, giọng nói chua chát: “Tiên nhân bảo đảm Phong Diệp thành của ta mưa thuận gió hoà, đổi lại Phong Diệp thành sẽ bảo đảm an toàn của bọn họ.”
“Cho nên, Phong Diệp thành mười mấy năm qua mưa thuận gió hoà là do bản thân ngươi có đủ đức hạnh à?” Âu Dương tiến lên một bước, dùng uy lực của người tu hành áp chế hắn.
Thân thể ông lão bị nguyên khí trời đất cuồng bạo này làm cho run rẩy, suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất.
Thanh niên bên cạnh hắn lạnh lùng nhìn về phía Âu Dương, cao giọng nói: “Tử bất ngữ quái, lực, loạn, thần!” (Khổng Tử: Quân tử không dính quái lạ, bạo lực, phản loạn, thần linh.)
Một luồng chính khí màu trắng đục cuồn cuộn ngăn giữa hắn và Âu Dương, thay ông lão chặn lại nguyên khí trời đất cuồng bạo.
Âu Dương nhìn thoáng qua thanh niên bên cạnh hắn, nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi, vậy mà đọc sách nhiều tới nỗi đọc thành hạo nhiên chính khí mà Nho gia chính thống cũng chưa chắc có được?
Hệ thống của Âu Dương không nhìn được người phàm, không biết thiếu niên trước mắt có giao diện thuộc tính gì, cho dù hắn có hạo nhiên chính khí, nhưng trong mắt người tu hành hắn cùng lắm chỉ là nổi bật hơn người phàm khác, lúc trở tay chỉ có thể giết chết những kẻ mạnh hơn hắn chút thôi.
Tạ Trọng Dương bám tay thanh niên ổn định lại thân thể, ‌chắp tay nói với Âu Dương: “Việc này là do Phong Diệp thành của ta sai, nên lão hủ quyết định đến Hoàng thành tìm Ngô hoàng để có một lời giải thích hợp lý.”
Nghe Tạ Trọng Dương nói như vậy, thái độ của Âu Dương cũng hơi lắng xuống, hắn chau mày nhìn Tạ Trọng Dương: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Trọng Dương nhìn Lãnh Thanh Tùng bên cạnh Âu Dương, đưa tay hướng về phía xe ‌ngựa nói: “Có một số việc, mời tiên nhân vào trong xe nói chuyện.”
Dường như có ẩn tình gì đó rất lớn, Âu Dương nhìn thoáng qua Lãnh Thanh Tùng đang đứng bên cạnh hắn.
Lãnh Thanh Tùng hai tay ôm kiếm đứng ở nơi đó cố gắng nhẫn nhịn ý muốn giết người, kiếm ý toàn thân bất cứ lúc nào cũng muốn thoát ra ngoài.
Âu Dương vỗ vai Lãnh Thanh Tùng, ra hiệu cho lão nhị bình tĩnh một chút, lập tức phất tay áo về phía thân cây, Hồ Đồ Đồ từ trên cây nhảy xuống, trốn ở sau lưng Âu Dương, cẩn thận thò đầu ra nhìn mấy người trước mắt.
Những người này chính là người ở nhân gian mà ông nội từng nói sao?
Cảm giác bọn họ rất yếu, nhưng không hiểu sao lại khiến nàng có cảm giác chán ghét, nhất là người thanh niên mặc trang phục sĩ tử kia, trên người hắn truyền đến một loại cảm giác khiến cho nàng rất không thoải mái.
Chính khí của nhân tộc có sự áp chế tự nhiên đối với yêu quái.
Mấy người ngồi lên xe ngựa, Tạ Trọng Dương chần chừ nhìn Lãnh Thanh Tùng rồi chắp tay nói với Âu Dương: “Không biết hai vị tiên nhân đây bao nhiêu tuổi?”
Âu Dương chau mày, không biết lão già trước mắt có ý đồ gì, nhưng hắn vẫn mở miệng trả lời: “Ta mười bảy, hắn mười lăm!”
“Ta năm tuổi!” Hồ Đồ Đồ giơ bàn tay lên, dương dương đắc ý mở miệng nói.
Tạ Trọng Dương nghe Âu Dương nói xong, quay người nhìn Lãnh Thanh Tùng: “Vị tiên nhân này, không biết có phải ngài có một nửa miếng ngọc màu trắng hay không?”
Lãnh Thanh Tùng nghe Tạ Trọng Dương nói vậy thì hơi sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, Lãnh Thanh Tùng thấp giọng hỏi: “Bọn họ tìm tới Phong Diệp thành rồi à?”
Nhìn Lãnh Thanh Tùng hỏi một đằng trả lời một nẻo, Tạ Trọng Dương thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt hắn nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng dần trở nên cung kính.
Vừa rồi lúc đối mặt Âu Dương mặc dù lễ tiết chu đáo đối đãi với tiên nhân, nhưng lại không cung kính bằng lúc nhìn Lãnh Thanh Tùng như bây giờ.
Tạ Trọng Dương gật nhẹ đầu, có hơi khom người nói: “Mặc dù ngài từ nhỏ đã lưu lạc đến Phong Diệp thành, nhưng Hoàng thành bên kia vẫn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm ngài.”
“Tìm ta? Là muốn diệt cỏ tận gốc hay sao?” Lãnh Thanh Tùng cười lạnh một tiếng hỏi.
Tạ Trọng Dương lại lấy ra một nửa miếng ngọc màu trắng nói: “Tuổi tác Ngô hoàng đã cao, dưới gối lại không con, bây giờ ngài ấy chỉ muốn gặp mặt ngài một lần thôi.”
“Ha ha ha, dưới gối không con? Lúc hắn giết nhiều con trai của mình tại sao không nghĩ đến cảnh bây giờ dưới gối không con?” Lãnh Thanh Tùng phá lên cười, sau đó lập tức sầm mặt từ chối thẳng thừng Tạ Trọng Dương.
Âu Dương ngồi một bên nghe đến ngây người, lúc lão nhị nhà hắn ba tuổi đã lưu lạc đến Phong Diệp thành rồi được hắn nhặt về, hắn vẫn tưởng rằng lão nhị cũng là cô nhi giống hắn.
Không ngờ lão nhị lại có thân phận khó lường như vậy? Nghe khẩu khí giống như là hoàng thân quốc thích? ‌
Tạ Trọng Dương ‌điều chỉnh sắc mặt mở miệng nói: “Đại Đường mùa xuân năm thứ hai mươi bảy, Túc Vương mưu phản, liên lụy mấy vạn người, Túc Vương cùng toàn bộ gia quyến đều bị diệt trừ tận gốc. Đại Đường năm thứ bốn mươi, Ngô hoàng điều tra lại bản án cũ, vì Túc Vương mà sửa lại án sai, Ngô hoàng đã tự ban chiếu trừng phạt chính mình, mấy vạn oan hồn cuối cùng đã được giải oan.”
Nghe Tạ Trọng Dương chậm rãi kể lại từng câu từng chữ, vẻ mặt Lãnh Thanh Tùng đang từ đau xót trở nên hơi vui mừng, nhưng rất nhanh đã trở nên thất vọng mất mát, nói: “Đều đã chết cả rồi, cuối cùng được giải oan thì có ý nghĩa gì?”
Tạ Trọng Dương cúi đầu nói với Lãnh Thanh Tùng: “Hiện giờ Ngô hoàng dưới gối không con, đại nghiệp không ai tiếp quản, để mặc những người tu đạo hoành hành trong Hoàng thành. Ngô hoàng chỉ lo cầu thuật trường sinh bất tử, bỏ bê triều chính khiến cho gian thần nắm quyền, trên dưới triều đình đều mù mịt chướng khí.”
Lãnh Thanh Tùng cảm thấy rối bời, mở miệng nói: “Hắn tìm ta chỉ vì cầu trường sinh bất tử?”
“Dĩ nhiên không phải, điện hạ, ngài là huyết mạch duy nhất của Ngô hoàng. Nếu như ngài có thể quay về Hoàng thành, Ngô hoàng tất nhiên sẽ ‌không cần tìm cách để trường sinh bất tử nữa, sự lung lay của quốc gia cũng có thể được dẹp yên!” Tạ Trọng Dương nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng, trầm giọng nói.
Lãnh Thanh Tùng lắc đầu: “Ta đã không còn là người phàm, chuyện ở phàm trần không còn liên hệ gì đến ta. Vả lại năm đó là hắn gieo gió gặt bão, chủ động làm phản.”
Ánh mắt Tạ Trọng Dương trở nên sắc bén, nói lớn: “Muôn vạn lê dân bách tính cũng không so được với con đường tu đạo của điện hạ sao? Ngài là ‌con trai của Túc Vương, càng là hoàng đế tương lai của đại Đường chúng ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận