Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 686: Đại sư huynh

Nhìn Trần Trường Sinh bình tĩnh trước mặt, trong lòng Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ đều đập mạnh.
Từ uy áp trên người của Trần Trường Sinh trước mặt truyền đến khiến bây giờ hai người đều cảm thấy sợ hãi.
Loại sợ hãi này không phải là vì cảnh giới của Trần Trường Sinh đáng sợ!
Mà Trần Trường Sinh giống như đột nhiên xuất hiện biến số!
Giống như một con thú dữ nơi hoang dã, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu đến chết!
Mà trong cơ thể Trần Trường Sinh, hai người đều cảm nhận được nguy hiểm chí mạng!
Nếu nói sức mạnh của hai người thoát khỏi thiên địa, vậy sự nguy hiểm chí mạng trong cơ thể Trần Trường Sinh đã vượt quá sức mạnh của bản thân!
Nhưng thứ bản nguyên nhất!
Ngay cả Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ cũng không cách nào nhìn rõ!
Sát khí cuồn cuộn mang theo sự thù hận, Trần Trường Sinh rơi thẳng xuống trước mặt hai người, hai tay thọc vào trong tay áo, nhìn hai người trước mặt, hỏi từng câu từng chữ: “Đại sư huynh ở nơi nào? Nói! Hoặc là! Chết!”
Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ thẳng thắn nhìn nhau, trong lòng cả hai đều biết rõ nếu Trần Trường Sinh trước mặt sử dụng sự nguy hiểm chí mạng trong thân thể của mình ở dưới cảnh giới thoát khỏi dòng thời gian, e sợ rằng toàn bộ dòng thời gian sẽ bị diệt vong trong tay Trần Trường Sinh!
Lúc này Trần Trường Sinh vừa mới tập hợp mười hai ma thần chi lực, đang bị mười hai ma thần ảnh hưởng tâm trí.
Trước hết phải trấn áp Trần Trường Sinh lại, sau khi để hắn bình tĩnh lại rồi mới nói chuyện khác!
Hai người nhìn nhau, liền biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
Gần như cùng lúc đó, Lãnh Thanh Tùng cầm kiếm lao về phía Trần Trường Sinh, trước mặt Bạch Phi Vũ đột nhiên xuất hiện phong thần bảo thư.
“Hahaha, còn dám ra tay với ta?” Vẻ mặt bình tĩnh của Trần Trường Sinh trở nên điên cuồng, nụ cười càng điên cuồng hơn.
Trần Trường Sinh vung tay ra khỏi tay áo, mười hai ma thần chi lực tụ tập thành một cây roi dài lập tức quất Lãnh Thanh Tùng bay đi.
Mười hai ma thần có thể so sánh với ba thuỷ tổ, bây giờ đã tụ tập lại thành một thể, thậm chí còn có tất cả đặc tính của tiên ma yêu nhân.
Bây giờ Trần Trường Sinh càng giống như tập hợp thiên địa, lúc này hắn bị mười hai ma thần ảnh hưởng tâm trí, từ đó kích thích bản tính hung ác của Trần Trường Sinh!
Lãnh Thanh Tùng bị mười hai ma thần chi lực quất bay ra, ổn định thân thể trên hư không nhìn Trần Trường Sinh với vẻ mặt nghiêm túc.
Nếu giết chết Trần Trường Sinh thì uy hiếp chí mạng trong cơ thể Trần Trường Sinh nhất định sẽ thoát khỏi cơ thể.
Cũng không thể tiếp tục chọc giận Trần Trường Sinh, nếu như Trần Trường Sinh bị ép đến đường cùng, hắn liền giải trừ phong ấn trên người, cũng sẽ khiến sự uy hiếp chí mạng giết chết toàn bộ dòng thời gian!
Sự uy hiếp chí mạng đó ngay cả Lãnh Thanh Tùng đã thoát khỏi thiên đạo cũng không biết phải giải thích như thế nào!
Con chuột nhỏ luôn ẩn náu trong tiểu sơn phong này lấy đâu ra sức mạnh như vậy?
Sức mạnh này chắc chắn không phải do huynh trưởng cho hắn!
Nếu nói sức mạnh của huynh trưởng đại diện cho sức sống vô tận, thì sức mạnh trong cơ thể Trần Trường Sinh trước mặt hắn hoàn toàn trái ngược với sức mạnh của huynh trưởng!
Sự uy hiếp chí mạng này chứa đựng sự chết chóc vô tận!
Bạch Phi Vũ đi đến bên cạnh Lãnh Thanh Tùng, sát cánh với Lãnh Thanh Tùng, Bạch Phi Vũ giống như nhìn ra được sự khác thường trên người Trần Trường Sinh liền nhẹ giọng nói: “Nhị sư huynh, bây giờ chỉ có hai cách, hoặc là ngươi có thể trấn áp Tam sư huynh ngay lập tức, hoặc là ngươi có thể giết Tam sư huynh rồi lập tức trấn áp sức mạnh trong cơ thể hắn!”
Lãnh Thanh Tùng liếc nhìn Bạch Phi Vũ, tiểu tử này tới dạy dỗ hắn sao? Làm thế nào hắn không biết chuyện này chứ?
Sợ hãi sự uy hiếp chí mạng trên người Trần Trường Sinh, bây giờ hai người lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn họ không chắc chắn ngay lập tức có thể trấn áp mười hai ma thần chi lực của Trần Trường Sinh, càng không có cách nào đi trấn áp sự uy hiếp chí mạng trong cơ thể Trần Trường Sinh.
Hình như là vì sự sợ hãi của hai người mà giữa ba người liền rơi vào giằng co, điều này khiến Trần Trường Sinh có hơi bất mãn.
Trần Trường Sinh giơ ngón tay về phía Lãnh Thanh Tùng, vẻ mặt điên cuồng nói: “Siha...hehehe...đến đây! Giết ta đi! Thiên hạ đệ nhất tiên! Thần đạo chi chủ! Hahaha, nhanh giết ta! Giết ta đi!”
Mười hai hư ảnh của ma thần xuất hiện phía sau Trần Trường Sinh, Trần Trường Sinh mang theo mười hai vị ma thần, bây giờ giống như ma quỷ trèo ra từ trong địa ngục.
Đôi mắt đẫm máu và nước mắt, mỗi bước đi đều vô cùng bi thảm, như thể dòng thời gian dưới chân đang bắt đầu vặn xoắn dưới sự thúc ép từng bước của Trần Trường Sinh.
Trong ba người, sự ra đi của u Dương là đòn chí mạng nhất đối với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh đã trải qua đau khổ hơn nhiều so với hai người trước mặt.
Sau khi trải qua đại nạn tận thế trong tương lai, tự tay giết chết đại sư huynh luôn luôn bên nhau của mình…
Sống lại một đời, liều mạng muốn thay đổi vận mệnh, nhưng cuối cùng đại sư huynh vẫn là vì hắn mà tan biến giữa thiên địa.
Đây là một đòn tấn công vào tinh thần của Trần Trường Sinh, không kém gì việc lập tức phá hủy thứ gọi là lý trí trong đầu Trần Trường Sinh!
Đối với thiên địa này, ta chính là đại kiếp nạn.
Đối với thiên địa này, đại sư huynh của hắn không thể tan vào thiên địa.
Thiên địa này hà khắc với với sư huynh đệ hắn như vậy?
Sao trời cao có thể ác liệt với chúng ta thế?
Hắn muốn cứu thiên địa này, hắn chỉ muốn cứu người hắn yêu quý nhất.
Cho dù phải chết, cho dù phải chịu vô số thần hồn chi khổ, Trần Trường Sinh hắn đều sẽ không cau mày.
Nhưng thiên địa chính là không thể dung nạp hai người sư huynh đệ hắn?
Ta là đại kiếp nạn, đại sư huynh là hữu tính vô danh.
Hai người bị thiên địa chán ghét nhất lại đang liều mạng cứu thiên địa này?
Đây chẳng phải là trò đùa lớn nhất sao?
Thật nực cười!
Nếu bản thân đã làm đến bước này mà thiên địa vẫn chưa hài lòng!
Vậy thiên địa này không cần cũng được!
Trần Trường Sinh chắp hai tay lại, hư ảnh của mười hai ma thần trên lưng hóa thành mười hai ngọn gió tà ác lao về phía Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ.
Vốn dĩ Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ Vẫn đang sợ hãi sự uy hiếp chí mạng trong cơ thể Trần Trường Sinh, không ngờ rằng Trần Trường Sinh sẽ dẫn đầu tấn công.
Bọn họ vội vàng nghênh chiến, dưới sức mạnh của mười hai ma thần, hai người có hơi luống cuống.
Thực lực hai người cách biệt bị mười hai cơn gió tà ác cuốn vào, nhất thời không thể lập tức trốn thoát.
Còn Trần Trường Sinh cúi đầu điên cuồng nhìn xuống dòng thời gian dưới chân mình, cười bi thương.
Cứu thiên địa?
Cứu bá tánh?
Thiên địa này chán ghét hai huynh đệ hắn!
Bá tánh mong chơ hai huynh đệ hắn chết!
Bây giờ sư huynh không còn nữa, chẳng phải là lúc gặp đại kiếp nạn hắn sao?
Vậy Trần Trường Sinh ta sẽ không chờ thiên địa ra tay với ta, hôm nay ta cùng thiên địa chết đi!
Trần Trường Sinh điên cuồng nhất đã làm điều điên rồ nhất, sức mạnh “tử” còn sót lại trong cơ thể Trần Trường Sinh đột nhiên bùng nổ!
Đây là sự tồn tại vượt qua sức mạnh, cũng là điểm cuối cùng của một thế giới!
“Tử” chi lực hoàn toàn trái ngược với “sinh” chi lực ở trên người u Dương!
Khi “tử” buông xuống trên dòng thời gian thì dòng thời gian đó đương nhiên sẽ chết.
Đây là diễn biến cuối cùng của điểm cuối!
Đại kiếp nạn đáng lẽ phải xảy ra vào tận thế nhưng bây giờ lại giống như nghiệp chướng, phối hợp ở trên người Trần Trường Sinh!
“Dừng lại!”
“Dừng lại, tam sư huynh!”
Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ vừa đẩy lùi mười hai ma thần, vừa lao về phía Trần Trường Sinh.
Mà lúc này xung quanh Trần Trường Sinh cuộn trào mãnh liệt tử khí vô tận, lập tức hất hai người bọn họ ra xa.
Trần Trường Sinh thờ ơ nhìn hai người bị hắn hất ra ngoài, hai sư huynh đệ hắn đã sớm chiều bên nhau.
Trong ký ức kiếp trước, trên tiểu sơn phong vốn chỉ có hắn và đại sư huynh.
Kiếp này trên tiểu sơn phong có nhiều người như vậy, bản thân vốn cho răng sẽ náo nhiệt hơn kiếp trước.
Không ngờ tất cả những náo nhiệt này lại trở thành lời nhắc nhở lớn nhất của đại sư huynh hắn!
Những người này lại trở thành những con đỉa nằm trên người đại sư huynh để hút máu, chính vì bọn họ mà đại sư huynh mới trở thành dáng vẻ như ngày hôm nay!
Nếu trên tiểu sơn phong, hắn biết sẽ trở thành như bây giờ.
Lúc đó hắn sẽ tự tay bào chế những phế vật này thành người khố!
Vì bọn họ mà đại sư huynh đã trả giá nhiều như vậy, cuối cùng cũng vì Lãnh Thanh Tùng tự cho mình là siêu phàm mà phân tán chân nguyên khắp thiên địa.
Đại sư huy đối với bất kỳ một người nào trong số bọn họ đều không có do dự, nhưng bây giờ bọn họ lại nhắm mắt làm ngơ trước sự biến mất của đại sư huynh!
Nhưng bọn họ là đồng môn, cũng là sự tồn tại mà đại sư huynh dốc hết tâm huyết bồi dưỡng.
Trần Trường Sinh không thể giết hai người này!
Hôm nay Trần Trường Sinh ta sẽ không giết các ngươi, đợi dòng thời gian chết đi, chỉ còn lại các ngươi trong hư không này, từ từ sám hối cho đến chết đi!
Trần Trường Sinh quay người lại, giống như nhảy xuống vách núi, trong lòng nở nụ cười bi thảm, thầm nói: “Đại sư huynh, ngươi một mình quá cô đơn, ta sẽ đi cùng ngươi!”
Nhìn dòng thời gian lao nhanh, ánh mắt Trần Trường Sinh thờ ơ, rơi về phía dòng thời gian.
Tố Uyên bị Ma Tổ ký sinh, mà Tiên chủ “chết” lại ký sinh trong Ma Tổ.
Bây giờ, Trần Trường Sinh đương nhiên mang trong mình sức mạnh “tử”.
Sau khi mất đi lý trí, trái lại càng nhìn rõ bản nguyên hơn.
Trần Trường Sinh cuốn theo tử khí, quyết định lấy thân hóa thành “tử” để đổi lấy sự diệt vong của dòng thời gian này!
Chỉ cần Trần Trường Sinh có thể rơi vào trong dòng thời gian, thì đó cũng là lúc dòng thời gian này sẽ biến mất!
Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ thật vất vả thoát khỏi hư ảnh của mười hai ma thần, không chút do dự lao về phía dòng thời gian!
Nếu như để Trần Trường Sinh thực sự gặp phải dòng thời gian, thì lúc đó thiên địa sẽ thực sự bị hủy diệt!
Nhưng tốc độ của hai người làm sao cũng không thể đuổi kịp Trần Trường Sinh, mười hai ma thần chi lực phía sau càng giống như ma quỷ, bám lấy hai người bọn họ.
Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ chỉ có thể trơ mắt lo lắng nhìn Trần Trường Sinh rơi xuống dòng thời gian!
Kết thúc rồi! Mọi chuyện đã kết thúc rồi!
Tên điên này!
Giây phút Trần Trường Sinh sắp tiếp xúc với dòng thời gian, một cơn gió nhẹ thổi qua dòng thời gian.
Gió hóa thành đôi bàn tay, nhẹ nhàng nâng lên Trần Trường Sinh, ở trên dòng thời gian ngăn cản Trần Trường Sinh rơi vào dòng thời gian.
Trần Trường Sinh im lặng thờ ơ đột nhiên ngẩng đầu lên, dưới sự ngạc nhiên và tức giận muốn chống lại.
Một giọng nói quen thuộc và hoạt bát vang lên: “Ôi chao, quên lấy đi sức mạnh của tiểu gia hỏa này! Suýt chút nữa để ngươi phá hỏng một chuyện lớn!”
Sức mạnh trong cơ thể Trần Trường Sinh tượng trưng cho “tử” bị một cơn gió tràn đầy “sinh” thổi bay đi.
Trần Trường Sinh không có “tử” chi lực liền rơi thẳng vào dòng thời gian.
Lặng yên không một tiếng động!
Trần Trường Sinh vốn muốn phản kháng, khi giọng nói vang lên thân thể liền cứng lại ở trong đó.
m thanh của những đợt sóng dồn dập của dòng thời gian tràn ngập trong tâm trí ta, tuyến thời gian của vô số sinh linh trước mặt tạo thành một khung cảnh thiên địa tuyệt đẹp.
Giọng nói vừa quen thuộc vừa hoạt bát vừa rồi lập tức khiến Trần Trường Sinh rơm rơm nước mắt.
“Ôi chao, thế này không phải rất đẹp sao, suốt ngày đeo mặt nạ làm gì?”
“Trường Sinh, nấu nhanh lên! Ta sắp chết đói rồi!”
“Nhanh lên! Trường Sinh!”
“Làm tốt lắm, Trường Sinh!”
Lời cuối cùng đọng lại bên tai Trần Trường Sinh, biến thành lời an ủi nhẹ nhàng và tiếng thở dài yếu ớt của u Dương.
Trần Trường Sinh đột nhiên giật mình đứng dậy giống như một con chó hoang bị đánh vào hai chân sau.
Liều mạng dập đầu cầu xin về phía xung quanh:
“Đại sư huynh? Là ngươi sao? Đại sư huynh!”
“Là ngươi sao? Đại Sư huynh!”
“Làm ơn, làm ơn, đưa ta đi đi, ta không muốn một mình trên thế giới này!”
“Bọn họ đều đang bắt nạt chúng ta, chúng ta đi! Chúng ta đến một nơi không thuộc về thế giới này!”
……
Tiếng sóng trong dòng thời gian nhấn chìm lời cầu xin của Trần Trường Sinh, mặc kệ Trần Trường Sinh cầu xin thế nào cũng không có câu trả lời của u Dương.
Trần Trường Sinh đột nhiên đứng dậy, lại nằm thẳng trong dòng thời gian.
Tất cả những ký ức đẹp đẽ trước kia và những hình ảnh liên quan đến bộ quần áo màu xanh không ngừng hiện ra trong đầu của Trần Trường Sinh, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy đau như dao cứa vào tim.
Trần Trường Sinh giơ tay che mắt, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Tại sao chứ? Ta chỉ có ngươi! Hai kiếp luân hồi đều phải bỏ rơi ta sao?”
Đây là thiên địa mà u Dương phân tán, Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ sẽ không cho phép người nào hủy diệt thiên địa này, bọn họ vốn là tức giận Trần Trường Sinh muốn giết chết toàn bộ dòng thời gian.
Khi nhìn thấy Trần Trường Sinh nằm ở dòng thời gian khóc lớn, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng lần nữa lại trở nên buồn bã.
Lãnh Thanh Tùng muốn đổ lỗi cho Thiên địa cũng không có ý nghĩa gì.
Huynh trưởng ở trong thiên địa này, chẳng lẽ đi đổ lỗi cho huynh trưởng sao?
Hai kiếp làm người Bạch Phi Vũ đều nợ u Trị Tử một món nợ lớn như vậy, ngoài việc việc chăm sóc thật tốt thiên địa này.
Bạch Phi Vũ cũng không biết phải làm sao.
Chưa kể, bây giờ Trần Trường Sinh đang khóc lóc hối hận trong dòng thời gian.
Ba thiên kiêu vô song, vào lúc này, đã trở thành ba con chó bại trận.
Một chú chó Doberman kiêu ngạo, một chú chó Border Collie tự cho mình thông minh.
Một chú chó Ngao Tây Tạng nằm giữa dòng thời gian khóc lóc.
Rõ ràng bọn họ là ba thiên kiêu mạnh nhất từ ​​xưa đến nay, nhưng ngay cả đại sư huynh của mình cũng không thể cứu được.
Thậm chí...
Gió mát đã ngừng thổi, dòng thời gian vẫn bắt đầu nhẹ nhàng chảy.
Tiếng đồng hồ trong trẻo vang lên bên tai ba người bọn họ.
Dưới vẻ mặt giật mình còn chưa kịp phản ứng, ba người đã cảm thấy ký ức về u Dương trong đầu mình đang nhanh chóng biến mất, ký ức không ngừng được sửa chữa và phục hồi.
Vị trí ban đầu của u Dương đã được thay thế bởi Sư phụ Hồ Vân.
Tuyến thời gian của Ngạo Thiên thay đổi bắt đầu xóa đi mọi dấu vết của u Dương.
Trong nháy mắt dòng thời gian đã cuốn trôi đi điều quan trọng nhất trong lòng ba người.
Bây giờ ba người đã thoát khỏi dòng thời gian, biểu cảm trên mặt bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Vẻ mặt của Lãnh Thanh Tùng ngày càng trở nên thờ ơ.
Vẻ mặt của Bạch Phi Vũ trở nên cao quý hơn.
Vốn dĩ Trần Trường Sinh đang khóc lóc thảm thiết trong dòng thời gian liền thu lại nỗi buồn đứng dậy, khẽ cau mày vuốt ve tay áo, sự uy nghiêm của vu tộc cung chủ tỏa ra từ trên người hắn.
Trong vòng thời gian khép kín, ba người nhìn nhau, lúc này bọn họ như nhận ra rằng đại kiếp nạn đã kết thúc.
Trong ký ức của mình, ba người đã hiệp lực cũng nhâu vượt qua kiếp nạn!
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ khẽ cúi đầu hành lễ với Lãnh Thanh Tùng giống như thiên nhân hợp nhất, bình tĩnh nói:
“Đại sư huynh!”
Lãnh Thanh Tùng khẽ gật đầu, không vui cũng không buồn.
Cái gọi là:
u Dương
Tại thời điểm này
Đã hoàn toàn biến mất vào thời điểm bây giờ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận