Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 167: Tiêu Phong xuống núi

Tiêu Phong gấp gáp bước đi, rất nhanh hắn đã đi xuống con đường núi của Tiểu Sơn phong và đi thẳng đến bên ngoài Thanh Vân tông.
Với tính khí kiêu ngạo và ngang bướng, hắn sẽ không mặt dày mày dạn đi cầu xin người khác và sự thương hại lại càng giống như là sỉ nhục đối với hắn.
Trong lòng của Tiêu Phong tràn đầy buồn bực, không nhịn được mà cao giọng gầm thét, trong tiếng gầm mơ hồ còn kèm theo tiếng rồng ngâm. Lúc này, cả người của hắn chợt dâng lên khí huyết cuồn cuộn, bên trong cơ thể là sức mạnh màu vàng đang chảy xuôi giữa các cơ bắp.
Cơn giận làm cho Thần thú ngũ phương dần hiện lên ở phía sau của hắn và ảo ảnh Thanh Long càng giống như là sống lại bơi từ sau lưng của Tiêu Phong lên đến đầu vai.
Tiếp đó là một tiếng rồng ngâm cao vút vang lên, Tiêu Phong ngửa mặt lên trời thét dài làm cho gió tuyết chấn động quay cuồng tạo ra một cơn lốc bằng tuyết cuốn lên bao phủ khắp người của Tiêu Phong.
Khi cơn lốc tan đi, tại chỗ lúc đầu mà Tiêu Phong đứng chợt xuất hiện một con quái vật đầu rồng thân người!
Đây chính là thành quả rèn luyện mấy ngày nay của Tiêu Phong. Hắn đã có thể dung hợp bước đầu cùng với Thanh Long, hơn nữa nhờ có sự trợ giúp của sức mạnh huyết mạch Thanh Long nên hắn đã biến thành đầu rồng thân người!
Một cái đuôi rồng xuất hiện sau lưng, Tiêu Phong mạnh mẽ xoay người quất đuôi rồng sau lưng xuống đập thẳng vào trên tảng đá bên cạnh làm cho tảng đá lập tức bị nứt ra và để lại một dấu vết thật sâu ở trên đó.
Dưới hình thái này, sức mạnh và sự nhanh nhẹn của mình đều cao hơn trước gấp mười lần, hơn nữa trong miệng còn có thể phun ra long tức!
Người có thiên phú cao dựa vào thực lực, còn người có thiên phú thấp như mình thì chỉ có thể dựa vào biến dị!
Tiêu Phong nắm chặt hai nắm đấm lại, cảm nhận được sức mạnh tràn ngập trong cơ thể, hai mắt đã biến thành cặp mắt rồng của hắn hiện lên vẻ dứt khoát.
Cuộc đời này, Tiêu Phong ta chắc chắn phải đi đến điểm cao nhất của thế giới này để cho mọi người phải nhìn ta với cặp mắt khác xưa!
Tiêu Phong trút hết sự buồn bực lên trên con đường núi, hắn không ngừng đánh vào tảng đá trước mặt làm cho cả vách núi nhẹ rung chuyển.
Long uy tràn ra làm quấy loạn tuyết bay đầy trời kèm với ảo ảnh Thanh Long như ẩn như hiện trong nắm đấm và bàn tay đã làm cho mỗi một đòn hắn đánh ra đều có tiếng rồng ngâm!
Tiêu Phong một lần nữa biến trở lại hình người sau một phen trút hết mọi buồn bực, rồi hắn ngã xuống trong tuyết lớn và ngửa mặt nhìn những bông tuyết bay lả tả trên bầu trời.
Có lẽ đây chính là số phận của mình, chính mình hình như từ lúc sinh ra đã là Thiên Sát Cô Tinh, từ trước tới nay đều chỉ có thể cô độc một mình.
Thật vất vả mới tìm được một chỗ mà ta có thể thở ra và để cho chính mình bình tĩnh trở lại, nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn như trước, ta cũng chỉ còn lại một mình.
Chẳng lẽ ta đến thế giới này chính là vì để cảm nhận sự ác độc của thế giới này sao?
Tiêu Phong giơ bàn tay đẫm máu lên che kín hai mắt, mặc cho bông tuyết rơi xuống trên người.
Chợt, xuất hiện một mùi hương hoa kỳ dị quanh quẩn trong chóp mũi của hắn.
Tiêu Phong ngước mắt nhìn lên và nhìn thấy một chiếc khăn tay màu trắng nằm trong ống tay áo, hắn đưa tay lấy chiếc khăn tay này ra khỏi ống tay áo.
Hắn nhìn thấy một cái đầu cáo nhỏ được thêu xiêu xiêu vẹo vẹo trên một góc của chiếc khăn tay trắng sạch sẽ này.
Đây là chiếc khăn tay hết sức quý báu mà tiểu sư tỷ luôn mang theo bên người, ngày thường cho dù mồ hôi nhễ nhại nàng cũng sẽ không nỡ dùng chiếc khăn tay này lau một cái.
Tiểu sư tỷ từng nói, chiếc khăn tay này rất quan trọng đối với nàng vì nó là món quà duy nhất mà người quan trọng nhất của nàng từng tặng cho nàng!
Tiểu sư tỷ vậy mà lại tặng chiếc khăn tay này cho mình!
Tiêu Phong ngồi thẳng dậy rồi nhìn chằm chằm vào chiếc khăn trong tay thật lâu. Hai tay vốn máu chảy đầm đìa dưới sự hồi phục đáng kinh ngạc đã trở lại như lúc đầu.
Hắn cẩn thận lấy ra một hộp nhỏ từ trong ngực rồi nhẹ nhàng mở nó ra, bên trong đó đang nằm yên là một đóa hoa nhỏ đã sắp héo rũ.
Đây là đóa hoa nhỏ mà tiểu sư tỷ đã tặng cho chính mình khi lần đầu tiên mình gặp nàng ấy và đó cũng là lần đầu tiên mình chính thức nhận được một món quà.
Bỗng một giọt nước rơi xuống trên mu bàn tay, Tiêu Phong nở ra một nụ cười và chớp chớp mắt rồi cẩn thận gấp chiếc khăn tay lại như một bảo bối, sau đó đặt nó dưới đóa hoa nhỏ héo rũ kia.
Cuối cùng, hắn một lần nữa trịnh trọng đặt nó ở khoảng cách gần với trái tim mình nhất, tuy mình không được Tiểu Sơn phong thu làm đệ tử nhưng các sư huynh và sư tỷ trên Tiểu Sơn phong đều thật sự xem mình như một người thân.
Tiêu Phong quay đầu nhìn Tiểu Sơn phong trong cơn tuyết lớn rồi nhẹ giọng nói:
"Các vị sư huynh, tiểu sư tỷ, ta không phải vì muốn chứng minh ta tài giỏi cỡ nào, nhưng khi gặp lại, ta sẽ lấy lại tất cả những thứ đã mất đi này!"
Một lần nữa đứng dậy, Tiêu Phong lại biến thành một thiếu niên bất khuất và tự cường rồi nhìn con đường xuống núi bằng ánh mắt đầy kiên nghị.
Đây là kết thúc, nhưng nó cũng là một bắt đầu mới!
"Ngươi là? Tiêu sư đệ?"
Vào lúc này, một giọng nói có chút quen thuộc chợt truyền đến từ trên bầu trời.
Tiêu Phong ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đó là Mã Hưng Nghiệp, người đã từng đánh bại mình vào lúc trước, đang đứng trên phi kiếm. Giờ phút này, hắn nhìn vào mình với ánh mắt đầy phức tạp.
Tiêu Phong thản nhiên chắp hai tay lại nói với Mã Hưng Nghiệp:
"Mã sư huynh, đã lâu không gặp!"
Mã Hưng Nghiệp nhảy xuống từ trên phi kiếm và rơi xuống trước mặt của Tiêu Phong. Nhìn thấy Tiêu Phong có vẻ còn mạnh hơn mấy tháng trước, cổ họng của hắn hơi giật giật, nói:
“Ta đi tuần tra đến đây thì nghe thấy có tiếng núi lở. Chẳng lẽ là do Tiêu sư đệ luyện công gây ra?"
Tiêu Phong nhẹ gật đầu, mở miệng trả lời:
"Tiêu mỗ buồn bực trong lòng, vì vậy đã trút ra một chút, nếu như phạm vào môn quy, Tiêu mỗ cam lòng chịu phạt!"
Nhìn thấy Tiêu Phong lộ vẻ thản nhiên ăn nói ngay thẳng ở trước mặt, Mã Hưng Nghiệp càng thêm cảm thấy xấu hổ không chịu nổi đối với cách làm hèn hạ mà hắn đã sử dụng mới thắng được Tiêu Phong chỉ vì muốn tiến vào nội môn.
“Không biết Tiêu sư đệ muốn đi đâu?”
Mã Hưng Nghiệp chuyển đề tài hỏi.
Nghe câu hỏi này của Mã Hưng Nghiệp, đôi mắt của Tiêu Phong hơi tỏ ra u buồn, nhưng sau đó hắn nói với một tinh thần phấn đấu sục sôi:
"Tuy Thanh Vân tông lớn, nhưng nó không phải là chỗ mà Tiêu Phong ta dừng chân. Thiên hạ to lớn, cho nên Tiêu Phong ta muốn đi xông xáo một phen!"
Mã Hưng Nghiệp ngạc nhiên nhìn vào Tiêu Phong ở trước mặt. Thanh Vân tông là nơi mà nhiều người tha thiết mơ ước muốn bước vào, nhưng Tiêu Phong ở trước mặt hắn đây lại mở miệng nói chính mình muốn rời đi!
Đây là Thanh Vân tông, một trong chín đại thánh địa đấy!
Một nơi mà rất nhiều thiên kiêu đều tha thiết mơ ước!
Mã Hưng Nghiệp vừa định mở miệng khuyên Tiêu Phong thay đổi ý định, nhưng lại chợt nghĩ đến chính mình, mình cũng từng là thiên kiêu, nhưng bây giờ lại bị xô đẩy xuống làm một đệ tử trông cửa cho Thanh Vân tông.
Chính mình cũng không chỉ một lần tự hỏi mình có nên rời đi hay không và cũng không chỉ một lần từ bỏ suy nghĩ này, nhưng chính mình trước sau vẫn không làm được.
Sự mong đợi của cha mẹ, sự mong đợi của tông môn, áp lực này đè nặng lên đôi vai làm cho chính mình không thở nổi.
Chính mình khi nào mới có thể phóng khoáng như Tiêu Phong ở trước mặt đây?
Tiêu Phong nhìn thấy Mã Hưng Nghiệp ngạc nhiên, trong lòng hắn biết tiếp tục giả bộ nữa là không lễ phép bèn chắp hai tay lại chào Mã Hưng Nghiệp rồi xoay người lại chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút, Tiêu sư đệ, không bằng chúng ta đi cùng nhau đi!”
Giọng nói của Mã Hưng Nghiệp vang lên ở sau lưng của Tiêu Phong.
Ngay cả Mã Hưng Nghiệp cũng rất ngạc nhiên, không hiểu sao mình lại thốt ra những lời như vậy!
Chính mình vậy mà lại muốn cùng rời đi với Tiêu Phong!
Rời khỏi nơi mà rất nhiều người chen vỡ đầu muốn vào này!
Tiêu Phong rất ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Mã Hưng Nghiệp đang luống cuống tay chân rồi lập tức lắc đầu nói:
"Mã sư huynh, huynh tốt nhất nên ở lại Thanh Vân tông đi, Tiêu Phong đã quen một mình rồi!"
Nghe Tiêu Phong từ chối, Mã Hưng Nghiệp giống như cảm thấy mình bị xem thường, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
"Như thế nào, là nghĩ ta không xứng làm bạn với Tiêu sư đệ sao?"
"Không phải, không phải, ta chỉ muốn biết là vì sao? Gia nhập Thanh Vân tông không phải là ước muốn của sư huynh sao?"
Tiêu Phong vội vàng mở miệng hỏi.
Nghe vậy, Mã Hưng Nghiệp dứt khoát đập nồi dìm thuyền nói ra một cách đầy hằn học:
"Đúng, ta đã từng tha thiết ước mơ muốn tiến vào đây, nhưng sau khi vào ta mới nhận ra chỗ này lại làm cho ta có cảm giác hít thở không thông! Hôm nay ta nói ra lời này, chỉ cần ngươi bằng lòng là bây giờ ta lập tức đi theo ngươi!”
Tiêu Phong nhìn Mã Hưng Nghiệp hình như đã dốc hết can đảm để nói ra những lời này, hắn chợt nở nụ cười rồi gật đầu thật mạnh nói:
"Được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận