Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 61: Nốt ruồi son và ánh trăng sáng của lão Nhị nhà ta

Bị làn gió thơm này thổi qua, tay Lãnh Thanh Tùng run lên, kiếm trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
Lãnh Thanh Tùng không sợ trời không sợ đất vội vàng nắm lấy ống tay áo Âu Dương, trong mắt lóe lên một tia cầu cứu.
Âu Dương giật tay áo, kẹp Hồ Đồ Đồ vào trong ngực, hắn xoay người lăn ra khỏi Di Hồng lâu.
Sư đệ chết sư huynh không chết, lão Nhị bảo trọng!
Trong ánh mắt tuyệt vọng của Lãnh Thanh Tùng, Âu Dương chạy trối chết.
Lãnh Thanh Tùng không chút sợ hãi giờ lại lắp bắp nói: "Xà... Xà yêu... Ta..."
"Thế nào? Muốn ta giúp ngươi tu hành sao?" Một đôi tay trắng noãn ôm lấy cổ Lãnh Thanh Tùng, nữ nhân ghé vào bên tai Lãnh Thanh Tùng nhẹ giọng thì thầm.
"Ta..." Lãnh Thanh Tùng cảm thấy hô hấp của mình trở nên có chút dồn dập, sư tỷ trước mặt lộ rõ vẻ quyến rũ, giống như sau một khắc sẽ ăn tươi nuốt sống hắn.
Kim đan trong cơ thể Lãnh Thanh Tùng điên cuồng vận chuyển, chân khí tràn đầy chen lẫn với kiếm ý nghĩ muốn kháng cự, kiếm trong tay dường như muốn bảo vệ chủ nhân, không khỏi hiện ra kiếm quang.
"Ô, ngươi lớn lên còn biết dùng kiếm sao? Không biết ngươi muốn dùng thanh kiếm đâm chỗ nào của sư tỷ?" Bàn tay trong trắng đẹp đẽ của nữ nhân đặt trên chuôi kiếm, giễu cợt nói.
Trong nháy mắt bảo kiếm vốn đang leng keng rung động giống như héo úa, dường như cũng chịu ngoan ngoãn dưới bàn tay ngọc ngà khẽ vuốt ve của nữ nhân.
Ai có thể chịu được điều này!
Cả người Lãnh Thanh Tùng như cạn kiệt hết khí lực, hắn ngã vào vòng tay mềm mại của nữ nhân rồi dần nhắm mắt lại.
Tấm màn lụa đỏ lại nổi lên, bao trùm lấy hai người họ và bay thẳng lên lầu hai. Trong giây tiếp theo, Di Hồng lâu vốn đứng hình lại ồn ào tiếng người.
Như thể vừa rồi không có gì xảy ra.
Nữ nhân đặt Lãnh Thanh Tùng lên giường, nàng vuốt ve khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Thanh Tùng, trong mắt lóe lên vẻ mê mẩn.
"Đừng nhìn, nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh thì ăn hắn đi!" Tiếng của Âu Dương từ bên cạnh truyền đến.
Nữ nhân xoay người, nhìn Âu Dương đang ngồi bên bàn uống rượu mà hứng thú nói: "Sao vừa rồi ngươi lại sợ ta như vậy?”
Âu Dương vừa bóc quýt cho Hồ Đồ Đồ vừa nói: "Không phải sư mẫu bảo ngươi chọn một người trong chúng ta làm lô đỉnh tu luyện sao? Ngươi không chọn ta, tại sao ta phải phá hỏng chuyện tốt của lão đệ ta chứ?"
Nữ nhân ngồi trên giường nhìn Âu Dương mà nói đùa: "Vậy nếu ta sử dụng cả hai thì sao?"
Tay Âu Dương run lên, nhìn nữ nhân quyến rũ như xà cốt trên giường mà nghiêm túc nói: "Tính tình của ta có chút cứng rắn, ta chỉ dùng được mỗi cái mặt, không giúp được gì cho việc tu luyện của ngươi."
"Đăng đồ tử!" Nữ nhân như đã nghĩ ra điều gì đó mà nhổ nước bọt nói.
Ngươi vừa rồi còn mắng ta đăng đồ tử? Đăng đồ tử mà gặp ngươi cũng phải kêu la gọi tổ sư gia!
"Đại sư huynh là của Đồ Đồ!" Đột nhiên Hồ Đồ Đồ bên cạnh nhìn quả quýt trong tay Âu Dương nói ra.
Mặc dù nhìn quả cam không chớp mắt, nhưng giọng điệu của nàng rất kiên định.
Nữ nhân nhìn Hồ Đồ Đồ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, vậy mà lại là một con linh hồ tiên thiên Đạo thể?
Hồ Vân sư thúc có sư phụ nàng, Lãnh Thanh Tùng có nàng, Âu Dương này lại bắt được một con tiểu linh hồ?
Đây là đang cố sức hao lông dê của Yêu tộc?
Nữ nhân nhìn Âu Dương mà phức tạp nói: "Ba thầy trò các ngươi đều có cái gì đó quái gở phải không?"
Âu Dương ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Thường Hiểu Nguyệt, ta cảnh cáo ngươi, sư phụ và lão Nhị nhà ta đều là bị ép."
Trong mắt Âu Dương liếc qua thấy ngay bảng thuộc tính của nữ nhân trước mắt:
Danh tính: Thường Hiểu Nguyệt (Thôn Thiên mãng thời kỳ thanh niên)
Tu vi: Hợp Thể tầng sáu
Căn cốt: 8
Mị lực: 10
May mắn: 6
Tư chất nuốt chửng: 10
Kỹ năng đặc biệt: Thôn Thiên
Đánh giá: Hãy cẩn thận, Xà yêu muốn ngươi giúp nàng tu hành!
Nữ nhân quyến rũ trước mặt hắn không phải là con người, mà là một con Xà yêu!
Âu Dương và Lãnh Thanh Tùng gọi sư tỷ là bởi vì trong những hồng nhan tri kỷ của sư phụ tiện nghi của bọn họ có một người chính là sư phụ của con Xà yêu này!
Sư phụ nhà hắn thực sự có thể so sánh với Hứa Tiên tái thế, lại còn là một tay bắt rắn!
Trước kia khi hắn và lão Nhị nhà hắn mới bước vào sơn môn, đã được sư phụ dẫn đi du lịch khắp nơi, điểm dừng đầu tiên là được dẫn vào trong động rắn.
Lúc đầu Âu Dương còn tưởng rằng sư phụ của mình là tà tu, không ngờ sư phụ lại nói hắn tới đây để trừ yêu.
Ngày hôm sau, khi Thường Hiểu Nguyệt dìu sư phụ đi ra, lúc này Âu Dương mới hiểu được Xà yêu trong hang mạnh đến mức nào.
Mà Thường Hiểu Nguyệt lại có dáng vẻ của một người thắng, nói với hai người Âu Dương: "Ngày hôm qua sư phụ nhà ngươi và sư phụ ta đánh cược, thua thì để cho một người trong hai ngươi làm tướng công ta."
Còn có chuyện tốt như vậy? Nhìn thân thể đẫy đà của Thường Hiểu Nguyệt, Âu Dương tuổi còn nhỏ ngay lập tức đánh nhịp nói cái gì mà muốn hoàn thành trách nhiệm của Đại sư huynh.
Đúc lại vinh quang của người bắt rắn, vãn bối ta không thể chối từ!
Nhưng khi hỏi tuổi của nàng, Thường Hiểu Nguyệt nói nàng đã hai ngàn tuổi, Âu Dương vốn đang vỗ ngực ngay tức khắc nản lòng.
Xà yêu hai ngàn tuổi có hỏa khí lớn bao nhiêu, chẳng phải sẽ ép khô mình dễ như trở bàn tay sao?
Âu Dương liền đẩy Lãnh Thanh Tùng ra, lão Nhị nhà hắn là Vị Diện chi Tử, chỉ là một con Xà yêu hai ngàn tuổi thì có gì phải sợ?
Khi Lãnh Thanh Tùng bị kéo vào hang rắn, Lãnh Thanh Tùng chưa bao giờ khóc vậy mà đêm đó bước ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe.
Âu Dương kinh hãi, hắn còn nghĩ rằng Lãnh Thanh Tùng ba tuổi đã phải chịu độc thủ.
Nhưng Âu Dương còn chưa kịp mở miệng hỏi, Thường Hiểu Nguyệt đã đi ra ngoài cầm theo quần áo đã thay của Lãnh Thanh Tùng, hài lòng nói: "Ta đã kiểm tra rồi, hàng tốt, Hồ Vân sư thúc không có lừa gạt ta, quả nhiên hắn là một lô đỉnh tốt!"
Âu Dương nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lãnh Thanh Tùng, nhỏ giọng hỏi đã kiểm tra hắn như thế nào.
"Chúng ta tắm rửa cùng nhau, tiểu hài tử ba tuổi có thể làm cái gì?" Thường Hiểu Nguyệt trợn mắt nói.
"Chỉ là tắm rửa!" Âu Dương nhìn Lãnh Thanh Tùng bị khi dễ đến hỏng thì đã mất đi tâm tình xem kịch.
Nhưng kể từ đó, khi Lãnh Thanh Tùng đối mặt với Thường Hiểu Nguyệt thì chẳng khác nào chuột gặp mèo.
Còn Thường Hiểu Nguyệt lại luôn lợi dụng tu vi đại tu sĩ kỳ Hợp Thể của mình mà trêu chọc hai huynh đệ hắn mỗi ngày như mèo vờn chuột.
Suy nghĩ bị kéo trở về, Âu Dương nhìn Thường Hiểu Nguyệt hỏi: "Sư tỷ tới nhân gian làm gì?"
Thường Hiểu Nguyệt kỳ quái nhìn Âu Dương hỏi ngược lại: "Sư phụ các ngươi chưa nói sao?"
"Lão không đứng đắn kia nói cái gì?" Âu Dương tức giận hỏi.
"Hồ Vân sư thúc nói, hai người các ngươi muốn chặt đứt nhân quả phàm trần, để ta tới hỗ trợ!" Thường Hiểu Nguyệt hồi đáp.
Cắt đứt nhân quả phàm trần? Lại là nhân quả? Lão già kia lại tính toán cái gì?
Âu Dương nghĩ đến sư phụ già mà không đáng kính của mình, suy xét về những gì Thường Hiểu Nguyệt vừa nói.
Ngay lập tức hắn cảm thấy việc ra ngoài lần này dường như có mối liên hệ rất lớn đến hắn và lão Nhị.
Đột nhiên Âu Dương cẩn thận suy nghĩ lại tất cả điểm mấu chốt, hắn hiểu ra lần này hoàn toàn là ván cờ mà sư phụ tiện nghi nhà mình bố trí!
Âu Dương ngẩng đầu nhìn Thường Hiểu Nguyệt cười nửa miệng mà nói: "Sư tỷ, có một việc ta không biết có nên nói không?"
Thường Hiểu Nguyệt nhìn mặt cười xấu xa của Âu Dương, trong lòng cảnh giác nhìn Âu Dương hỏi: "Ngươi có lời gì muốn nói?"
Ngay cả Thường Hiểu Nguyệt sống hai ngàn năm cũng không dám xem nhẹ Âu Dương, bởi vì nàng không biết lúc nào thì mình sẽ rơi vào cạm bẫy của Âu Dương.
"Sư tỷ biết vì sao bọn ta trở về Hoàng thành không?" Âu Dương hắng giọng hỏi.
Thường Hiểu Nguyệt lắc đầu, chỉ là nàng bị Hồ Vân nhờ vả chứ không biết vì sao mình lại tới đây.
Âu Dương chỉ vào Lãnh Thanh Tùng đang nằm trên giường và cười nói: "ánh trăng sáng của lão Nhị nhà ta bị bắt tới đây, bọn ta cố ý tới đây để cứu nàng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận