Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 250: Sớm bước vào cực lạc

Không biết đi được bao lâu, cũng không biết đã đi bao xa.
Cảnh sắc xung quanh vĩnh viễn là một màu không thay đổi, không có bất cứ tiếng động gì, ngay cả gió cũng đều không có.
Nếu không phải âu Dương thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn lại và thấy một hàng dấu chân thật dài để lại sau khi chính mình đi qua, thì âu Dương thậm chí cũng nghi ngờ chính mình có phải đang dậm chân tại chỗ hay không.
"Điều kiện trước tiên của nhiệm vụ chẳng lẽ còn phải đi bộ mấy trăm dặm sao? Có bị bệnh không vậy?" âu Dương hơi không hài lòng, dừng chân lại để nghỉ ngơi một lát.
Nhắc tới cũng kỳ, chính mình có cảm giác đã đi một thời gian rất lâu, hơn nữa trên người lại không có chân nguyên, thế nhưng lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Muốn dừng lại nghỉ ngơi chẳng qua là do đi lâu nên hơi nhàm chán muốn dừng lại suy nghĩ thật kỹ cách đối phó mà thôi.
Mình đã đi xa như vậy, mà vẫn như cũ thấy không rõ chỗ chân trời rõ ràng hơi mờ tối kia đến cùng là cái gì, ngoại trừ màu sắc mờ nhạt nhìn hơi lớn hơn một ít ra thì hoàn toàn không có thay đổi gì.
Dựa theo tình hình này, nếu mìn muốn đi đến chỗ đó gần như có thể đi đến qua đời.
âu Dương nằm hình chữ đại trên mặt đất màu vàng, đất cát màu vàng không có chút mùi bùn đất nào, hắn nhàm chán nắm lên một vốc đất cát rồi nhìn kỹ.
Cuối cùng âu Dương đạt được một cái kết luận đó chính là hạt cát và bùn đất bình thường.
Vì môi trường ở đây không được bảo vệ nên tình trạng sa mạc hóa diễn ra rất nghiêm trọng!
Chỉ có bây giờ âu Dương đang hết sức nhàm chán mới có lòng dạ để suy nghĩ về quan điểm vớ vẩn này, ngoại trừ để lòng âu Dương lên án một số tu sĩ không có ý thức bảo vệ môi trường và thiếu thốn đạo đức xã hội ra thì không có một chút tác dụng nào.
"Có cách nào có thể để cho mình đi đường nhanh hơn không đây?" âu Dương yên lặng nghĩ cách, sợi dây thừng trên thắt lưng giống như là nhìn ra phiền muộn của chủ nhân, nên nó đã đung đưa ở trước mặt của âu Dương với hi vọng có thể hấp dẫn sự chú ý của âu Dương.
âu Dương tự nhiên bị sợi dây thừng co giật ở trước mắt hấp dẫn ánh mắt, hắn lập tức vỗ trán một cái thầm mắng một tiếng mình thật sự là ngu ngốc, đã sợi dây thừng này có ý thức thì để sợi dây thừng mang theo chính mình bay đi không được sao!
Có bảo bối như này, như thế nào tới bây giờ mình mới nhớ tới nó chứ?
âu Dương vừa mắng mình vừa đưa tay bắt lấy sợi dây thừng rồi cao hứng bừng bừng mà nói ra: "Ông bạn già mang ta bay lên!"
Sợi dây thừng được âu Dương nắm trong tay lại lắc lắc đầu dây ra hiệu là mình không biết bay!
âu Dương không tin, hai tay nắm lấy dây thừng điều khiển nó cố gắng lơ lửng, nhưng sợi dây thừng nhỏ bé hoàn toàn nâng không nổi âu Dương! Vẫn không được, xem ra vẫn phải dựa vào hai chân để tiếp tục đi rồi.
Dây thừng có chút tủi thân cúi đầu xuống rồi nó lập tức thoát ra khỏi tay của âu Dương. Để chứng minh mình không phải rác rưởi, trong nháy mắt sợi dây thừng đã dài ra một đoạn ở trước mặt của âu Dương.
Nhìn thấy dây thừng có thể tự do duỗi dài biến ngắn, âu Dương nghi ngờ mà mở miệng hỏi: "Ngươi có thể kéo dài vô hạn không?"
Dây thừng nhẹ gật đầu tỏ vẻ chính mình đích thật có thể làm được.
"Mẹ kiếp! Thật sự là Thần khí!"
âu Dương lại thay đổi sắc mặt, hắn lập tức cười ha hả cầm lấy sợi dây thừng ở trước mặt rồi dùng lời nhỏ nhẹ mà nói ra:
"Bảo bối tốt, ngươi có thể duỗi dài thẳng đến tận chân trời mờ tối phía xa kia, sau đó kéo ta qua đó không?"
Sợi dây thừng nhìn theo phương hướng mà ngón tay của âu Dương chỉ, chần chờ một lúc rồi gật đầu.
Dưới ánh mắt mong chờ của âu Dương, một đầu của sợi dây thừng trong tay hắn kéo dài đến vô hạn và bay thẳng tắp về phía xa, âu Dương nhìn vào sợi dây thừng ở trong tay mà không khỏi than thở.
Tiểu Sơn phong thật sự là không nuôi kẻ vô dụng, ngay cả một sợi dây thừng cũng như thế!
Sau này trở về mình phải lục lọi trong nhà xem còn có cái bảo bối gì tốt nữa không.
Bảo bối tốt như vậy mà lão đầu nhà mình lại thường hay lấy ra để cột củi!
Thật sự là phí phạm của trời!
âu Dương buộc đầu kia của sợi dây vào trên cổ tay rồi lập tức nằm trên mặt đất với đủ kiểu dáng, hắn nhìn lên bầu trời mờ nhạt một cách đầy nhàm chán.
Trong đầu của hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Có kiếp trước và cũng có kiếp này.
Nhiều suy nghĩ lộn xộn lướt qua thật nhanh trong đầu như một cuốn phim.
Không biết qua bao lâu, âu Dương chợt cảm thấy dây thừng trên cổ tay bỗng giật giật.
Hắn ngồi dậy nhìn về phương hướng sợi dây thừng đã bay đi với vẻ khó hiểu, sau đó sợi dây thừng vốn đang lỏng lẻo chợt từ từ trở nên thẳng băng.
Chờ một chút, mẹ kiếp, đây là!
âu Dương cuống quít đứng người lên, hắn còn chưa kịp chuẩn bị kỹ càng thì đã cảm thấy mình trực tiếp bị kéo bay lên.
"Đậu má! Đừng nhanh quá!" âu Dương kêu lên một tiếng thảm thiết rồi vèo một tiếng đã biến mất ngay tại chỗ.
Vào lúc này, âu Dương đang phải trả giá đắt cho bộ dạng nhàm nhã vừa rồi của mình, cả người giống như một con diều hỏng bị kéo đi.
Cùng với tiếng gió rít bên tai là cả người của hắn bay về phía cuối của sợi dây thừng.
Ngươi đừng nói là vừa rồi đi lâu như vậy đều không có một chút tiếng động, bây giờ màng nhĩ giống như muốn nổ tung.
Bầu trời có màu sắc mờ nhạt, còn mặt đất là màu vàng ở trước mặt như hòa làm một thể và hoàn toàn biến thành một dải màu da cam mờ mịt trong tầm mắt của âu Dương khi hắn đang di chuyển với tốc độ cao.
âu Dương có một loại ảo giác kỳ lạ rằng mình đang thu nhỏ lại khi bay nhanh vậy.
Mà một dải màu da cam ở xung quanh như một cuộn phim lật qua lật lại thật nhanh và hiện lên vô số cảnh tượng.
Những cảnh tượng đó đúng là những gì mà mình đã trải qua trên thế giới này.
Chỉ là tất cả các cảnh tượng đều giống như đang lộn ngược ký ức của mình vậy.
âu Dương có cảm giác cơ thể của mình càng ngày càng nhỏ.
Từ thiếu niên đến hài đồng, từ hài đồng thành hài nhi.
Chính mình đang từ từ thụt lùi trở lại trong bụng mẫu thân, điều đó thật là đáng sợ!
Nhưng sợi dây nắm chặt trên cổ tay lại làm cho đầu óc của âu Dương tỉnh táo lại.
Tất cả những thứ này chắc chắn đều là ảo giác sinh ra do mình di chuyển quá nhanh!
Cho đến khi âu Dương cắm đầu vào trong một vùng biển hoa và cày ra một mảng lớn đất trống như một cái máy cày đất.
Dưới lực đập vào của viên đạn pháo âu Dương, tàn hoa bại nhánh bay tán loạn khắp bầu trời.
âu Dương ho khan và đi ra từ trong biển hoa, hắn vẫn chưa tỉnh hồn nên sờ từ trên xuống dưới cả người của mình.
Mẹ kiếp! Ta không có chết? Ta vẫn còn sống??? Trên người cũng không thiếu bộ phận nào?
Với tốc độ nhanh như vậy và lực đập vào lớn như thế, chính mình vậy mà không bị cái rắm gì.
Chẳng lẽ mình là một kỳ tài luyện thể giống như Tiêu Phong sao?
âu Dương nhìn xung quanh và thấy chính mình đang ở trong một vùng biển hoa.
Cả biển hoa chỉ có duy nhất một loài hoa kỳ lạ và xinh đẹp mọc khắp nơi và gần như dính liền với chân trời.
Nó có màu đỏ chót như máu tươi, nhìn thì giống hoa cúc, nhưng không có vô số cánh như hoa cúc.
Những cánh hoa đỏ dài nhỏ và yếu ớt được điểm xuyết bởi nhụy hoa màu vàng.
Màu hoa đẹp, hình dáng tao nhã trông như một nữ tử trưởng thành đang đong đưa.
âu Dương không khỏi khen ngợi: "Loại hoa này thật đẹp và kỳ lạ!"
"Hoa này tên là Mạn Châu Sa!" Một giọng nói tao nhã chợt vang lên.
âu Dương quay người nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt đã trông thấy một tên đầu trọc.
Ồ, còn là người quen!
Đây không phải là Tuệ Trí bị lão Nhị và lão Tam thay nhau đánh đập hay sao?
Không biết âu Dương đã đợi bao lâu tại cái nơi quỷ quái này, đúng là không dễ dàng mới trông thấy người quen.
Hắn nắm thật chặt tay Tuệ Trí rồi hết sức nồng nhiệt mà lắc lắc mạnh: "Đại hòa thượng, đã lâu không gặp mẹ ngươi. . . Không phải, ý ta nói là, làm sao ngươi cũng tới chỗ này?"
Vẻ mặt của Tuệ Trí vốn không buồn không vui nhưng giờ hắn còn ngạc nhiên hơn cả âu Dương, hắn hỏi: "Đây cũng là mà điều tiểu tăng muốn hỏi? Thí chủ đi đến nơi này lúc nào."
"Vừa tới, vừa tới, cái này không phải là do còn chưa quen thuộc hay sao!" âu Dương giữ chặt tay Tuệ Trí, vì sợ Đại hòa thượng ở trước mắt này chạy mất, sau đó hắn cười ha hả nói.
Tuệ Trí âm thầm rút tay của chính mình ra, hắn nhìn âu Dương ở trước mắt rồi chắp hai tay trước ngực nhẹ niệm một câu Phật hiệu và nói:
"Đã mới tới thì tiểu tăng xin chúc thí chủ sớm bước vào miền cực lạc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận