Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 295: Lãnh Thanh Tùng xuất quan

Vạn đóa Thanh Liên giáng xuống từ trên trời, lôi cuốn vô số kiếm, bay lả tả bao phủ trên toàn bộ Thanh Vân tông.
Trên Tiểu Sơn phong lập tức nổi lên một nụ hoa to lớn do thanh khí biến hóa ra, cao trăm trượng, to lớn đến mức làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối!
Đột nhiên Bạch Phi Vũ vừa bay đến gần Thanh Vân phong phải khựng người lại, kinh ngạc nhìn về phía sau lưng.
Thanh Liên kiếm ý này thực sự rất quen thuộc với mình, hoặc là nói kiếp trước mình đã quá quen.
Nhưng vị Nhị sư huynh nhà mình này lại có thể hoàn toàn kế thừa Thanh Liên kiếm đạo của mình ở kiếp trước nhanh như vậy sao?
Cho dù ít nhất cũng phải tám mươi đến một trăm năm, đây mới có chưa đầy nửa năm mà?
Lãnh Thanh Tùng đã nắm giữ rồi sao?
Bạch Phi Vũ quay người nhìn nụ hoa to lớn trên Tiểu Sơn phong ở phía xa.
So với nắm giữ, bây giờ quan trọng nhất là xem Nhị sư huynh nhà mình có thể nở ra đóa Thanh Liên hoa mấy phẩm.
Thanh Liên hoa cửu phẩm cũng chỉ là phàm phẩm, trên cửu phẩm mới có cơ hội chạm đến cấp tiên!
Kiếp trước mình thân là Lý Thái Bạch, nhưng khi hoa nở ra Thập Nhị phẩm, loại căn cốt đó đúng là trời sinh theo kiếm đạo!
"Lãnh Thanh Tùng này có tố chất bất phàm, có lẽ hắn sẽ mở được Thập phẩm?" Bạch Phi Vũ nhìn nụ hoa Thanh Liên trước mặt, tự lẩm bẩm.
Dù sao kiếp trước hắn làm kẻ khai phá Thanh Liên kiếm đạo nên hoa mới có thể nở ra Thập Nhị phẩm, người kế thừa đạo của mình sẽ mặc định thấp hơn mình một phẩm.
Người nhận truyền thừa còn muốn một bước vượt qua người khai sáng là chuyện không thể nào.
Đứng trên vai người khổng lồ có thể nhìn xa hơn, nhưng đầu tiên, ngươi phải leo lên vai chứ không phải đứng dưới mắt cá chân người khổng lồ rồi hy vọng vượt qua người khổng lồ!
Bạch Phi Vũ ôm hai tay, lẳng lặng nhìn nụ hoa Thanh Liên to lớn kia, Thanh Liên hoa nở cũng là chuyện trong nháy mắt.
Kiếp trước thân là Kiếm tiên Thượng Cổ, hắn nhìn thấy Thanh Liên kiếm đạo có người kế tục, trong lòng phức tạp không nói nên lời.
Có sự vui mừng của trưởng bối đối với hậu bối, cũng có cảm giác kì lạ khi đồ thuộc về mình bị cướp đi.
Tất cả phong chủ các định núi vốn đang chuẩn bị vây giết Trần Trường Sinh và tất cả mọi người của Thanh Vân tông bị dị tượng thiên địa này hấp dẫn.
Trên mặt Động Hư Tử toát hết cả mồ hôi, một tên Trần Trường Sinh đã khó giải quyết như vậy, chớ nói chi là Lãnh Thanh Tùng coi trọng âu Dương hơn cả bản thân mình!
Trời sinh dị tượng, vô tận Huyền Hoàng chi khí rơi xuống từ trên trời, trên bầu trời, xuất hiện bốn mùa thay đổi, khi thì gió xuân, khi thì mưa to, khi thì sương thu, khi thì tuyết lớn.
Trong sự luân chuyển của bốn mùa, một giọt đạo dịch màu bạch kim được ngưng tụ rồi nhỏ xuống từ không trung, nhỏ lên nụ hoa Thanh Liên đang dần to lớn nhờ thanh khí.
"Đến rồi!" Bạch Phi Vũ nhìn khoảnh khắc giọt đại đạo chi dịch kia nhỏ lên nụ hoa Thanh Liên, trong nháy mắt chợt ngừng thở.
Tách!
Giống như là tiếng giọt nước nhỏ vào trong đầm sâu, vang lên trong lòng tất cả mọi người.
Nụ hoa Thanh Liên to lớn nở rộ trong nháy mắt.
Đầu tiên là sáu cánh gốc nở rộ, tiếp theo là bốn tầng cánh hoa nở, nhìn thoáng qua chính là Thập phẩm!
"Quả nhiên là Thập phẩm sao?" Bạch Phi Vũ sợ hãi nhìn Thanh Liên trước mặt mà than, mặc dù đã có dự đoán đối với Lãnh Thanh Tùng trên Thanh Liên kiếm đạo, nhưng vẫn không nhịn được mà sợ hãi thán phục!
"Không đúng!" Bạch Phi Vũ nhìn chằm chằm vào Thanh Liên to lớn kia, nhụy hoa chưa từng xuất hiện, Thanh Liên còn chưa nở hoàn toàn!
Theo vô tận Huyền Hoàng chi khí rót vào Thanh Liên, hai cánh hoa Thanh Liên hiển hiện lần nữa, nở ra trong chớp mắt!
Hoa nở Thập Nhị phẩm!
Vậy mà lại đạt tới cùng cảnh giới với mình ở kiếp trước!
Điều này là không thể!
Thanh Liên kiếm đạo do mình khai sáng, khi mình ngộ đạo mới nở Thập Nhị phẩm, sao Lãnh Thanh Tùng có thể ngang với người sáng tạo đạo!
Bạch Phi Vũ hơi thất thố nhìn Thanh Liên mà trợn mắt hốc mồm.
Mà Thanh Liên đang chập chờn kia như chưa nở hết, một bóng mờ chậm rãi thành hình trong nhụy hoa!
Bạch Phi Vũ nhìn Thanh Liên chập chờn trên không trung không rời mắt, không thể tin được sự thật trước mắt!
Thanh Liên kiếm đạo do mình tự tay sáng tạo, làm sao có thể có người vừa ngộ đạo đã đạt tới cảnh giới giống như mình, điều này không thể xảy ra!
Tuyệt đối không thể!
Bạch Phi Vũ làm Kiếm tiên Thượng Cổ ở kiếp trước, hắn có tự tin thuộc về mình, là người đứng đầu kiếm đạo, người tự tin nhất thiên hạ!
Mà dường như cảnh tượng khó tin trước mắt này đã phá hủy sự tự tin của mình đối với kiếm đạo trong quá khứ.
Đối với Thanh Liên kiếm đạo, Lãnh Thanh Tùng này lại cao hơn so với mình?
Rốt cuộc ngươi là Lý Thái Bạch chuyển thế, hay là ta?
Mà trong giây phút cánh hoa hư ảo kia xuất hiện đã khô héo trong nháy mắt.
Thấy cảnh này, Bạch Phi Vũ không nhịn được mà nhíu mày.
Hoa nở Thập Nhị phẩm là cực hạn, mưu toan cưỡng ép kết Thập Tam phẩm Thanh Liên, nếu như không ngưng tụ thành công, thì sẽ tổn thương đến căn cơ của bản thân.
Lãnh Thanh Tùng này thật sự quá lỗ mãng, lại làm ra hành động như vậy.
Dường như Lãnh Thanh Tùng cũng hiểu tình huống trước mắt, nhưng hắn cũng không hề từ bỏ.
"Nở!"
Giọng nói của Lãnh Thanh Tùng lạnh như băng, vang vọng khắp đất trời.
Cánh hoa sắp khô héo kia lại khôi phục sức sống, mà điều bất ngờ là cánh hoa này cũng không phải màu xanh, mà là màu đỏ nhạt.
Cánh hoa Thập Tam phẩm nở rộ dưới sắc lệnh của Lãnh Thanh Tùng.
Thanh Liên hoa nở Thập Tam phẩm, vượt qua Lý Thái Bạch đã từng là Kiếm tiên Thượng Cổ!
Bạch Phi Vũ ngơ ngác nhìn cảnh trước mắt, đột nhiên có ảo giác mình đã bị thời đại vứt bỏ.
Mà dị tượng trong đất trời cũng không biến mất sau khi Thanh Liên Thập Tam phẩm nở rộ.
Dường như Thanh Liên Thập Tam phẩm cũng vượt ra khỏi dự tính của thiên địa, bầu không khí vốn hoà bình giữa thiên địa cũng vì đó mà ngừng lại.
Nhưng ngay lập tức có vô tận Huyền Hoàng chi khí vẫn rơi xuống bổ sung cho đóa Thanh Liên.
Trên nhụy hoa chính giữa Thanh Liên có một người ngồi xếp bằng để trần nửa người trên, chỉ mặc một bộ quần áo luyện công màu đen, chính là Lãnh Thanh Tùng.
Giữa lông mày, Thập Tam phẩm Thanh Liên chiếu sáng rạng rỡ, đạo vận pháp tắc lưu chuyển quanh người.
Trước khi bế quan hắn vẫn chưa tới Xuất Khiếu, vậy mà giờ Lãnh Thanh Tùng đã bắt đầu bước nhanh đến Hợp Thể!
Hắn muốn ngưng tụ ra pháp tắc ngay lúc này!
Trần Trường Sinh bên cạnh Động Hư Tử nhìn Lãnh Thanh Tùng phía trên Thanh Liên, cau mày, bây giờ vẫn chưa phải thời điểm!
Động Hư Tử lập tức vỗ trán một cái, một vệt thần quang bay ra từ trên trán đến chỗ sâu trên bầu trời.
Trong nháy mắt, thiên cơ bị che khuất, dị tượng thiên địa cũng biến mất theo, đạo vận pháp tắc vốn đang lưu chuyển quanh Lãnh Thanh Tùng chợt trở nên hỗn loạn không rõ.
Lãnh Thanh Tùng vốn đang định đột phá bất chợt mở hai mắt ra, trong hai mắt có hai đóa Thanh Liên như ẩn như hiện, trên mặt Lãnh Thanh Tùng lộ ra vẻ tức giận, nhìn về phía Động Hư Tử, thản nhiên mở miệng:
"Trảm!"
Thanh Liên kiếm ý lập tức xuất hiện bên cạnh Động Hư Tử, lao về phía Động Hư Tử.
Trần Trường Sinh còn có thể nói lý, nhưng Lãnh Thanh Tùng này lại ra tay luôn!
Đột nhiên có Thanh Liên kiếm ý xuất hiện bên cạnh đã dọa Động Hư Tử giật mình, lập tức giơ tay lên, ống tay áo chặn Thanh Liên kiếm ý bay tới.
Ầm!
Ống tay áo rộng bị Thanh Liên kiếm ý xuyên qua rách một đường.
Kiếm ý lập tức không cam lòng mà tiêu tán trong ống tay áo.
Mặt mày Lãnh Thanh Tùng không có cảm xúc gì, thật ra lúc này đột phá hay không đột phá cũng không ảnh hưởng lớn đối với mình.
Đây chỉ thể hiện sự bất mãn của mình vì bị chưởng giáo ra tay can thiệp mà thôi.
Nhưng một giây sau, trên mặt Lãnh Thanh Tùng đầy sát ý nghiêm trọng.
Theo sự thay đổi trên mặt Lãnh Thanh Tùng, không khí giữa đất trời trở nên để cho người ta ngạt thở.
Ánh mắt hắn sắc bén như đao, dường như có thể nhìn thấu tất cả bí mật, lạnh lẽo thấu xương!
Hắn nhìn về phía Thanh Vân phong, gằn từng chữ:
"Là ai!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận