Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 421: Tấm mộc bài

Bên trong nhân gian, một con mắt vàng dựng thẳng đứng treo cao trên bầu trời, hờ hững nhìn xuống vạn vật.
Đột nhiên, con mắt vàng vặn vẹo sụp đổ, tạo nên một vòng xoáy, cuối cùng chỉ còn lại Lăng Phong một thân áo đỏ đứng giữa không trung.
Lăng Phong đã hoàn toàn hòa làm một thể với con mắt vàng dựng thẳng đứng kia, lúc này mặc dù không hoàn toàn nắm giữ nhân gian này.
Nhưng hắn có thể cảm thụ rõ ràng sức mạnh quái dị thần kỳ bên trong cơ thể của mình.
Bên tai vang lên vô số tiếng ồn ào, ở trước mặt hắn, nhân gian này chẳng có điều gì là bí mật!
Lăng Phong nắm chặt lại nắm đấm của mình, sau khi kinh ngạc thì lại điên cuồng vui mừng.
Dường như ở nhân gian này, hắn có thể tùy ý làm bất cứ thứ gì hắn thích.
Lăng Phong thử chỉ vào ngọn núi ở phía xa, một đỉnh núi cao mấy ngàn thước bỗng chốc biến mất như không khí.
Tựa như chưa từng tồn tại.
“Ha ha ha! Đây chính là sức mạnh, đây chính là sức mạnh không ai có thể địch nổi!”
Lăng Phong vui sướng cười to, giang hai tay ra, cảm thụ lực lượng pháp tắc vô tận ở xung quanh.
Ở nơi này, hắn chính là trời đất, đất trời cũng chính là hắn!
Theo tiếng cười của Lăng Phong, tiếng sấm cuồn cuộn khắp bốn phía, bầu trời như tấm gương vỡ tan, lại nháy mắt khôi phục như lúc đầu.
Trời đất này sẽ biến đổi dựa theo tâm trạng của hắn, tất cả đều gây nên những hiện tượng bất thường!
Bước thứ hai trong kế hoạch của hắn cũng đã hoàn thành!
Sau đó chính là bước thứ ba, nuốt chửng toàn bộ nhân gian, trở thành thần linh duy nhất trên thế giới này!
Lúc này hắn cần một đại quân có thể vì hắn mà chinh chiến tứ phương.
Đó chính là ma tộc!
Ánh mắt Lăng Phong đột nhiên nhìn chăm chú bên dưới, nhìn Thường Hiểu Nguyệt đã hóa thành hình người, đang che chắn trước mặt Lãnh Thanh Tùng.
Thường Hiểu Nguyệt mặc chiếc váy trắng, mặt lại hướng lên trời, không có vẻ trưởng thành quyến rũ như lúc xưa, lại trông thánh thiện hơn nhiều.
Lăng Phong hứng thú vươn một ngón tay, hắn vừa đạt được sức mạnh, cũng nên có khán giả thưởng thức tán dương.
Ngón tay hơi cong, hai chân Thường Hiểu Nguyệt trong nháy mắt bị hủy.
Cơn đau dữ dội khiến mặt Thường Hiểu Nguyệt hiện lên vẻ thống khổ, đột nhiên mất đi hai chân, khiến nàng ngã nhào xuống đất.
Nhưng một khắc sau, nàng lập tức dựng thẳng người, giang hai cánh tay, cản Lãnh Thanh Tùng ở phía sau lưng, sắc mặt bình tĩnh, dường như nàng đã tiếp nhận sự thật rằng nàng sẽ chết.
“Ngươi hẳn là muốn phong ấn trong cơ thể ta nhỉ? Thả hắn đi, ta sẽ đem phong ấn cho ngươi!” Thường Hiểu Nguyệt nhìn Lăng Phong trên bầu trời, mở miệng nói.
Muốn giao dịch với hắn ư?
A, thật đúng là ngu xuẩn!
Sau khi sức mạnh đạt đến trình độ nhất định, hắn vốn không cần giao dịch!
Lăng Phong cười khinh bỉ, ngón tay hơi cong lại hơi mở ra, một cái búng tay nháy mắt vang vọng đất trời.
Thường Hiểu Nguyệt đã mất đi hai chân, thân thể nháy mắt đã mất đi sự khống chế, bị nâng đến trước mặt Lăng Phong như một con gà con.
Thường Hiểu Nguyệt còn chưa kịp hiểu Lăng Phong muốn làm gì, Lăng Phong đã xích lại bên tai Thường Hiểu Nguyệt nhẹ giọng nói: “Nếu để hắn tận mắt nhìn thấy ngươi chết, có phải sẽ càng thú vị hơn hay không?”
Thường Hiểu Nguyệt nhìn Lăng Phong khẩn cầu, nhưng Lăng Phong vẫn không hề lay chuyển, ngược lại giơ ngón tay về hướng Lãnh Thanh Tùng đang hôn mê.
Lãnh Thanh Tùng nằm dưới đất đột nhiên bừng tỉnh, miệng há lớn hít lấy không khí.
“Ê, ngươi có quen nàng không?” Thanh âm của Lăng Phong từ trên trời truyền đến.
Lãnh Thanh Tùng đột nhiên ngẩng đầu, lại nhìn thấy Lăng Phong túm lấy cánh tay Thường Hiểu Nguyệt, hung hăng kéo đứt cánh tay nàng!
Máu tươi phun trào, Thường Hiểu Nguyệt cắn răng phát ra một tiếng nào.
“Dừng tay!” Lãnh Thanh Tùng gào thét muốn đứng lên, lại phát hiện thân thể hắn đã bị một sức mạnh vô hình ghìm tại chỗ cũ.
“Ố ồ, dừng tay ha! Xin lỗi nha, ta nghe chưa rõ. Chúng ta làm lại lần nữa nha!” Lăng Phong châm chọc bắt lấy một cánh tay khác của Thường Hiểu Nguyệt, nhìn Lãnh Thanh Tùng nói.
“Im…” Lãnh Thanh Tùng trợn tròn mắt, vừa định mở miệng, hắn phát hiện thanh âm của mình lại bị sức mạnh vô hình kia lần nữa ngăn cản.
Xoạc!
Một cánh tay khác của Thường Hiểu Nguyệt cũng bị Lăng Phong kéo xuống.
Thường Hiểu Nguyệt tứ chi đều bị cắt đứt, cuối cùng đau đến hôn mê bất tỉnh, ngược lại có thể giảm bớt một chút đau đớn.
“Ngươi nhìn đi, ta cho ngươi cơ hội, ngươi cũng không chịu nói gì!” Lăng Phong cầm cánh tay kia gương ra, tỏ vẻ vô tội mà nói.
Nhìn dáng vẻ Lãnh Thanh Tùng tức giận không kiềm được muốn giết chết hắn.
Cực kỳ giống tâm tình của hắn khi theo đuổi Tô Linh Nhi, Tô Linh Nhi lại quay người ôm ấp với âu Dương.
Thật sự rất thoải mái, âu Dương khiến nhục nhã, hắn trả lại lên người tên sư đệ hèn yếu của âu Dương!
Oan oan tương báo, thật sự rất sảng khoái!
Lăng Phong chơi chán rồi, hắn giơ tay lên túm lấy đầu của Thường Hiểu Nguyệt, hơi dùng sức.
Trong ánh mắt đờ đẫn tuyệt vọng của Lãnh Thanh Tùng, đầu Thường Hiểu Nguyệt bị Lăng Phong kéo xuống từ trên thân thể!
Tiện tay ném đi, đầu Thường Hiểu Nguyệt lăn trên mặt đất hóa thành đầu lâu của một con rắn lớn.
Lăng Phong vỗ vỗ tay của hắn, nhìn về Lãnh Thanh Tùng đang muốn ăn tươi nuốt sống hắn, ra vẻ sợ hãi vỗ ngực nói: “Vẻ mặt ngươi thật là đáng sợ!”
Một tia sáng vàng đột nhiên bắn về phía mi tâm của Lãnh Thanh Tùng, Lãnh Thanh Tùng trong nháy mắt đã mất đi sự sống.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức Lãnh Thanh Tùng không kịp phản ứng, mà cho dù phản ứng được cũng không kịp làm ra động tác gì.
“Đây chính là cái chết sao? Mình thật sự quá yếu, rời khỏi sự bảo hộ của huynh trưởng, cái gì mình cũng không làm được!” Trước khi chết, Lãnh Thanh Tùng tựa hồ thấy được góc áo thanh sam của âu Dương.
Trong miệng lặng lẽ thì thào hai câu, sau đó mất đi ý thức.
Lăng Phong không thèm nhìn đến Lãnh Thanh Tùng đang mất đi sự sống, không có gì trên thế giới này có thể thoát khỏi đôi mắt của hắn.
Lãnh Thanh Tùng đã chết!
Hắn muốn mở ra phong ấn đủ để lật đổ thiên địa bên ngoài nhân gian!
Lăng Phong chậm rãi đáp xuống trước đầu lâu của rắn trắng, hơi giơ tay lên, đầu rắn khổng lồ mở ra, Lăng Phong đủng đỉnh đi vào bên trong.
Nơi cổ họng của rắn trắng hơi sáng lên một vệt ánh sáng, chỗ đó chính là nơi cất giấu phong ấn ma tộc.
Ánh mắt Lăng Phong hiện lên một tia mừng rỡ, đây là tin tức hắn có được nhờ quan tưởng Thanh Vân bí bảo.
Cũng là bước thứ ba của kế hoạch, sau khi hợp đạo nhân gian, phong ấn ma tộc sẽ mở ra bên trong nhân gian mà hắn nắm giữ.
Như vậy, ma tộc đi vào thế giới này sẽ bị hắn khống chế.
Bằng cách này, mình có thể khống chế ma tộc, biến ma tộc trở thành trợ lực cho hắn cắn nuốt hết thảy ba mươi sáu chốn nhân gian!
Cho dù hắn đã hợp đạo với nhân gian, hắn vẫn không cách nào đối mặt toàn bộ tu sĩ ở giới tu hành.
Rời khỏi nhân gian, hắn chẳng qua cũng chỉ là một tu sĩ bình thường, chỉ khi ở nhân gian, hắn mới là tồn tại bất tử bất diệt!
Lăng Phong nhìn ánh sáng trước mắt, cảm xúc dâng trào.
Thôn Thiên Mãng sở dĩ được gọi là Thôn Thiên Mãng(), là bởi vì nó có phép thần thông có thể nuốt chửng tất cả mọi thứ.
(
) Thôn Thiên Mãng: mãng xà nuốt trời
Mà phép thần thông này nằm bên trong miệng của Thôn Thiên Mãng!
Lăng Phong đi vào miệng rắn, ngón tay điểm nhẹ, nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.
Khoảnh khắc Lăng Phong vừa biến mất, tấm mộc bài Hồ Vân để lại cho Lãnh Thanh Tùng đột nhiên vỡ ra.
Mà Phù Bình An âu Dương đưa cho Lãnh Thanh Tùng lại hóa thành một vầng sáng vàng kim.
Một tia sáng trắng từ bên trong tấm mộc bài bay ra, vào mi tâm của Lãnh Thanh Tùng.
Một vầng sáng vang kim bắn vào trong mắt rắn trắng.
Lãnh Thanh Tùng vốn đã mất đi sinh khí, lồng ngực lại lần nữa hơi phập phồng.
Mà bên trong đầu lâu rắn trắng khổng lồ cũng có thêm một chút sự sống.
Một tiếng tiếng hô hoán hét vang bên tai Lãnh Thanh Tùng:
“ây da, tiểu tử, tỉnh lại…”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận