Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 638: Đốt mấy thỏi vàng ròng mới hợp

“Ta kể cho ngươi nghe nè, Đại sư huynh…”
Trên pho tượng Ma Thần Chúc Cửu âm, Trần Trường Sinh ngồi đối diện với âu Dường, dường như có nhiều lời không thể nói hết.
Mà Ma nữ của tộc Chúc Cửu, con gái ruột của Đại sư bá Trọng Minh, bị Trần Trường Sinh quăng sang một chỗ, chẳng ai thèm để ý.
Miệng Trần Trường Sinh như một chiếc loa nhỏ đã được bật công tắng, nói liên thiên không ngừng.
Nhớ về khoảng thời gian ở Tiểu Sơn Phong.
Những chuyện mình đã gặp phải khi ở Ma tộc.
Bây giờ thực lực của hắn đã tiến bộ.
Chỉ cần là những chuyện có thể nói, Trần Trường Sinh đều nói hết không bỏ lỡ câu nào.
Mà những chuyện không thể nói, Trần Trường Sinh cũng tự động giấu nhẹm đi. Hắn biết, nếu như mình nói toàn bộ kế hoạch của mình cho Đại sư huynh.
Kiểu gì cũng bị ăn mấy cú đấm yêu thương của chả, sau đó bị Đại sư huynh nhà mình kéo về nhà.
Khi hắn một lầ nữa lấy thân phận Trần Trường Sinh đối mặt với Đại sư huynh của mình, Trần Trường Sinh nhẹ nhõm không tả được, có cảm giác cực kỳ an lòng.
Giống như nhánh lục bình tìm được rễ, dù cho vẫn phải phiêu bạt, nhưng vẫn luôn cắm rễ trên mặt hồ.
âu Dương thì lẳng lặng lắng nghe, Lão tam đi chuyến này sao biết thành đứa nói nhiều vậy cà? Liên xô bát xát nói toàn cái không đâu.
Tuy nói toàn mấy lời vô nghĩa, nhưng âu Dương vẫn say sưa lắng nghe.
“Đại sư huynh, ngươi...sẽ không trách ta chứ?” Trần Trường Sinh nhìn âu Dương cẩn thận hỏi.
âu Dương có thể đến được đây, hẳn là đã ngầm chấp nhận chuyện mình tới Ma giới, nhưng Trần Trường Sinh vẫn còn chút lo lắng nên hỏi dò.
“Trách ngươi? Trách ngươi gì được đây?” âu Dương bất ngờ.
“Bây giờ ta đã trở thành người đứng đầu chỉ dưới Đại Ma Tôn, nếu ta nói ta là nội ứng, ta sợ rằng ngươi sẽ không tin ta.” Trần Trường Sinh chần trừ một chút rồi nói.
âu Dương lắc đầu, đáp lời hắn: “Trời muốn mưa thì mưa, mẹ muốn gả thì gả. Các ngươi đều có suy nghĩ của riêng mình, cho dù ta đánh gãy chân các ngươi, trói các ngươi lại nhưng ta cũng đâu thể giam cầm được tư tưởng của các ngươi? Nên ta dứt khoát không ngăn các ngươi lại.”
“Vậy lần này ngươi tới đây là vì...” Trần Trường Sinh cuối cùng cũng vơi bớt nỗi lo trong lòng.
Đại sư huynh đột nhiên đến Ma giới, thậm chỉ sớm chiều ở chung với mình, ở lâu như vậy chắc chắn Đại sư huynh có việc phải làm.
Nghe thấy câu hỏi này của Trần Trường Sinh, âu Dương cũng không nói gì, chỉ vịn xe lăn nhìn lên bầu trời rồi nói với hắn: “Đốt lửa lên đi!”
Trần Trường Sinh không nghĩ ngợi gì, nhóm một đống lửa đặt trước mặt âu Dương.
âu Dương cảm nhận nơi lửa đang cháy, lấy một xấp tiền giấy từ trong túi trữ vậy ra, từ từ thả vào đống lửa.
Trần Trường Sinh nhìn thấy âu Dương đang đốt tiền giấy cũng không hỏi.
Thiên địa vừa biến đổi, rất nhiều đại tu sĩ của giới Tu hành thi nhau lên trời, chắc là Đại sư huynh đang tế bái những kẻ hy sinh anh dũng không tiếc thân mình.
Người luôn quậy phá như âu Dương, lúc này mặt đầy thành kính, vừa ném xấp tiền giấy vào đống lửa, vừa nói nhẹ nhàng như tâm sự: “Tiểu tử ngươi là tên cứng đầu nhất trong Tiểu Sơn Phong, ta khuyên ngươi bao nhiêu lần nhưng ngươi vẫn cứ khăng khăng không nghe.”
Lời nói thì nhẹ nhàng, lại càng giống đang trách móc Trần Trường Sinh không chịu nghe lời.
Trần Trường Sinh chỉ cười hề hề, không phản bác.
Lụa trắng quấn quanh mắt, âu Dương nói tiếp: “Lão già kia trước khi đi đã nói với ta thế giới này không đơn giản, ta cũng chưa từng dám một phút lơ là.”
Nghe thấy câu này của Đại sư huynh, Trần Trường Sinh dần kinh ngạc, nhìn Đại sư huynh, sắc mặt tái nhợt run rẩy nói: “Đại sư huynh ý của ngươi là, sư phụ...”
Trần Trường Sinh không dám hỏi tiếp, nhưng âu Dương lại ngồi thẳng lên, mặt bình tĩnh nhìn đống lửa nói: “Quỳ xuống!”
Trần Trường Sinh quỳ “bịch” một tiếng, cúi đầu đối diện với đống lửa, thân thể khẽ run.
“Lão già kia cũng coi như xứng chức sư phụ, chí ý là với chúng ta, đấy là điều không chắc chắc khỏi phải nói.” âu Dương nhẹ giọng.
“Sư...sư phụ, lúc nào...Là ai? Ai!!” Trần Trường Sinh ngẩng đầu, lệ rơi đầy mặt, nhìn chằm chằm âu Dương hỏi.
Hai đời này của mình đều được người ấy thu nhận, thay đổi vận mệnh của mình, chính là vị sư phụ chẳng nên nết này!
Kiếp trước vì để mình và Đại sư huynh có thể chạy trốn, không tiếc thân mình ngăn cản Ma tộc.
Kiếp này lại chết sớm hơn kiếp trước, thậm chí sư phụ mất lúc nào mình cũng không biết!
Bất kể là ai!
Mặc kệ kẻ đó ở đâu!
Chỉ cần Đại sư huynh nói tên ra, Trần Trường Sinh ra nhất định sẽ chém tên đó thành muôn mảnh, rút thần hồn, tra tấn vạn năm!
Trần Trường Sinh nhìn chằm chằm âu Dương, đang chờ âu Dương mở miệng.
âu Dương lại cứ im lặng, nếu để Trần Trường Sinh biết, Hồ Vân vì muốn giúp Lãnh Thanh Tùng cải mệnh mà ngã xuống, e rằng gà cùng một mẹ lại đánh nhau.
Tuy bây giời Lãnh Thanh Tùng đại ai thiên địa, công lực đáng sợ đến mức có thể nhấn chìm Động Hư Tử.
Nhưng Lão tam bây giờ có sức mạnh của Mười hai Ma Thần, nếu điên lên, ai thua ai thắng khó mà xác định.
Dù sao ông già kia cũng về với đất mẹ sau khi mình ngộ Trúc Cơ kỳ, thôi thì cứ đội cái nồi này lên đầu mình cũng chẳng sao.
âu Dương mỉm cười, chỉ vào mình nói: “Là ta! Làm sao? Giờ muốn giết ta à?”
Trần Trường Sinh ngây ngốc nhìn hắn, lắc đầu điên cuồng, liên tục phủ nhận: “Không thể nào, không thể nào là Đại sư huynh được! Có phải Đại sư huynh không muốn ta đi báo thù không?”
âu Dương lắc đầu, “Khi ta chưa đến thế giới này, vẫn luôn quanh quẩn tại Luyện Khí kỳ, vì giúp ta đạt tới Trúc Cơ, ông già không tiếc lấy mạng của mình đổi cho ta một quẻ. Từ đó giúp ta đột phá lên Trúc cơ.”
Trần Trường Sinh nghe những lời này của âu Dương, ngơ ngác nhìn hắn, tựa như sẽ không nghĩ gì nữa.
“Tiểu tử ngộc này, trải qua bao nhiêu chuyện rồi sao vẫn khờ như vậy hả?” âu Dương không thấy hắn nói gì, thở dài thầm nghĩ trong lòng.
âu Dương đưa tay lên, xấp tiền giấy bay lượn giữa bầu trời, nhìn Trần Trường Sinh đang đứng đây”
Nếu ngươi muốn báo thù cho lão già ý, vậy giết ta đi. Nếu chấp nhận cái kết này, vậy ở đây tạm biệt lão ấy đi!”
Con muốn nuôi mà người chẳng còn, đây là điều đau đớn nhất.
Trong cuộc sống của Trần Trường Sinh, Hồ Vân như cha, mà âu Dương lại là huynh trưởng.
Phụ thân vì cầu đường sống cho huynh trưởng mà bỏ mình, người khác có thể trách âu Dương, nhưng Trần Trường Sinh không làm được.
Trần Trường Sinh thật thà nhìn đống lửa, dập đầu hết cái này đến cái khác.
Đống lửa nho nhỏ, từng tờ tiền giấy cháy rụi như từng bức ảnh kỷ niệm bị thêu đốt.
Trần Trường Sinh quỳ mãi trước đống lửa.
âu Dương giữ im lặng, lại lấy ra một chồng giấy khác, thong thả đặt vàng ròng lên đó.
Lão già ý không thích dùng tiền, đốt cho ít tiền giấy là được rồi.
Người trẻ tuổi thích tiêu tiền giấy, giá thì cao, đốt vàng ròng mới là hợp nhất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận