Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 656: "Yêu"

Trong hư vô, không có hỗn độn, chỉ có vô tận hư không.
Vạn vật diễn sinh, từ không tới có, từ sinh đến tử.
Cho dù chạy ra khỏi sinh tử, cũng chạy không khỏi luân hồi.
Tất cả đồ vật, đều đại biểu cho một lần luân hồi.
Thường thường đến lúc tự nhận đã siêu thoát khỏi luân hồi, nhưng chưa từng nghĩ qua, mình chỉ là đi tới một cái vòng luân hồi càng lớn hơn.
"Tử" lẳng lặng nhìn âu Dương bị cầm tù trong hình lập phương nho nhỏ.
Tại bên trong vô hạn hư không, cái hình lập phương nho nhỏ này, như là một hạt cát bụi trong biển rộng.
Cảm giác phảng phất một giây sau, cái hình lập phương nho nhỏ này liền sẽ bị vô tận hư không nuốt mất.
Nhân quả, luân hồi, số mệnh.
Cao thâm đến cực hạn lại được đơn giản tóm lược thành một vòng tròn.
Chúng ta trải qua cả đời, nhưng cũng chỉ là trần trụi đi vào trên thế giới này, đến cuối cùng trần trụi rời đi thôi.
Đối với tiến trình của toàn bộ thế giới mà nói, không có bao nhiêu ý nghĩa.
Ý nghĩa là, trong vòng luân hồi này, chúng ta có thể lưu lại dấu vết hay không.
Giãy dụa ở trong luân hồi, kỳ thật cũng càng giống như là muốn giãy dụa ra khỏi số mệnh của bản thân.
"Tử" là điểm cuối cùng của tất cả vạn vật, so với bất luận kẻ nào thì hắn mới là kẻ có tư cách để xác nhận, âu Dương làm tất cả, "Sinh" làm tất cả, chỉ là vì để khi thời gian để sự sống tồn tại kết thúc, ý nghĩa của sự sống được giao phó lại cho Tử.
Đối với toàn bộ thế giới mà nói, từ vi mô đến vĩ mô, kỳ thật đều như thế.
Kết quả sau cùng, thế giới sự sống của Sinh chỉ còn lại một khối lập phương nho nhỏ mà thôi!
Một tiếng sâu kín thở dài từ trong miệng "Tử" vang lên, hắn giống như có chút minh bạch, vì sao "Sinh" sẽ cố chấp đi cứu vớt thế giới như vậy.
âu Dương tại sao lại cố chấp như vậy đi cứu vớt sư đệ sư muội của mình.
Biết rất rõ ràng số mệnh mình sẽ không bị đánh vỡ, nhưng lại muốn để cho những thứ mình yêu mến sẽ không dẫm vào vết xe đổ của mình.
Thứ có tên là "Yêu", chưa hẳn đều là gông xiềng.
"Sinh" cũng là bởi vì trong lòng có "Yêu"
Cho nên mới sẽ lần lượt suy nghĩ muốn cứu vớt thế giới này, ngược lại điều này cũng là hung thủ để "Sinh" hoàn toàn biến mất.
Vậy cái gì là "Yêu" đây?
Hạn chế tự do, hủy bỏ công bằng, ràng buộc nhân sinh của mình.
Như là một cái lồng giam, hạn chế tất cả khả năng của mình, để tất cả đi hướng hủy diệt.
"Tử" đứng tại điểm cuối cùng tất cả sự vật, đứng tại trên núi cao kia, hờ hững nhìn xem âu Dương làm tất cả.
Cho dù bị âu Dương tính toán, để thế giới này có thể lần nữa sống tạm một đoạn thời gian.
Nhưng dù cho có phá hủy tính mạng của mình, điểm cuối cùng nghênh đón tất cả vẫn như cũ là lụi tàn sau cơn nhiệt liệt.
Cũng giống như khi bữa tiệc tan, cơ đơn trở lại phòng thuê lẻ bóng, loại cô độc kia sẽ càng thêm mãnh liệt.
Càng giãy dụa muốn chạy ra khỏi số mệnh, càng sẽ bị số mệnh nắm thóp!
Cho dù dương mưu, âm mưu của "Sinh" có được tính toán tường tận, đến mức tính kế cả chính mình, cho dù tạm thời thắng mình một ván.
Nhưng cuối cùng bên thắng vẫn như cũ là mình!
Thất tình lục dục kéo dài chung quy là sẽ hại "Sinh"!
Ánh mắt "Tử" lộ ra một tia đáng tiếc, sau khi "Sinh" triệt để tiêu vong, thế giới này cũng sẽ luân hồi một lần cuối cùng.
Cũng đại biểu cho không còn "Tử" tồn tại.
Tất cả đều sẽ quy về hư vô, tất cả đều nghênh đón tĩnh mịch.
Vốn nên mỗi một lần thế giới khởi động lại hẹn gặp nhau, cũng vì "Sinh" tùy hứng lần này, mà cuộc hẹn kia triệt để biến mất.
"Tử" chậm rãi muốn giấu mình vào trong hư vô lần nữa, an tĩnh chờ đợi thế giới này đi hướng diệt vong.
Ngay thời điểm "Tử" vừa định rời đi, đột nhiên thân ảnh ngừng lại tại chỗ cũ, kinh ngạc nhìn về phía dòng sông thời gian dưới chân.
Dòng sông thời gian vốn đang đang êm đềm phát ra âm thanh thủy triều chấn động đất trời.
"Tử" nhiều hứng thú nghiêng tai lắng nghe.
Cái âm thanh giống như thủy triều chấn thiên này, càng giống là tiếng hò hét của vạn vật sinh linh!
Cũng giống là đang kêu gọi cùng truy tìm!
Cái tiếng hò hét này như là tiếng thủy triều, là chúng sinh gầm thét, đang toả ra vô hạn sinh cơ.
Phảng phất không muốn chịu giam cầm bên trong dòng sông thời gian, phảng phất tại không cam lòng vận mệnh của mình.
Chỉ một ít người thức tỉnh, là không cách nào tỉnh lại chúng sinh.
Dòng sông thời gian sẽ bao phủ những thanh âm thức tỉnh kia.
Nhưng ở thời điểm toàn bộ dòng sông thời gian thức tỉnh, thanh âm chúng sinh thức tỉnh, liền xem như ở trong hư vô cũng đủ để điếc tai khó chịu!
Dòng sông thời gian ở trước mắt phảng phất sống dậy, tựa như có sinh mệnh.
Như là một dây lụa màu bạc, từ trên chảy xiết mà hướng xuống, tiếng hò hét của vạn vật chúng sinh lôi cuốn thủy triều, ở trong hư vô nhiệt liệt dị thường!
"Tử" quay đầu nhìn về phía hư vô, trên mặt lãnh đạm lần thứ nhất phủ lên ý cười chân tình thực lòng: "Hóa ra đây mới là điều ngươi muốn làm sao?"
Cho dòng sông thời gian này có sinh mệnh!
Để tiếng nói của chúng sinh thật sự có trọng lượng.
"Tử" nhìn dòng sông thời gian trước mắt này, ánh mắt dừng lại thật lâu trên dòng sông thời gian, mới sâu kín mở miệng nói ra: "Thật đúng là một trận diễn thuyết khiến người ta cảm thấy kích động!"
Từ khi vừa mới bắt đầu, âu Dương liền không có tính toán dùng tính mạng của mình đi cứu vớt chúng sinh.
Cách làm của âu Dương cũng giống như cách làm của đám người Động Hư tử, đưa cơ hội cứu vớt chúng sinh trả lại cho chúng sinh.
Chúng sinh xưa nay không cần cứu vớt, chúng sinh tự nhiên sẽ tự mình cứu vớt mình!
Nếu là chúng sinh nguyện ý đi chết, vậy thế giới này cũng nên đi hủy diệt!
Như là vì hài tử nhà mình, nếu có ý chí tự bước ra con đường riêng, vậy âu Dương liền vì dòng sông thời gian này mà dùng thân trải ra một con đường!
Con đường này tương lai sẽ đi về phương nào, âu Dương giao cho chúng sinh tự mình tuyển chọn!
Mấy chục điểm sáng chiếu sáng rạng rỡ tại phía trên cùng kia, chính là người dẫn đường được chúng sinh lựa chọn!
"Tử" trong mơ hồ đã minh bạch điều gì ở trong đó.
"Yêu" có lẽ là gông xiềng, là vướng víu, là lồng giam giam cầm tự do.
Nhưng "Yêu" lại là để chúng sinh liên hệ với nhau, tạo thành nhu cầu tất yếu của dòng sông thời gian.
"Yêu" không thiếu lực lượng, nó thiếu cũng chỉ là một cái kỳ tích kích phát tình yêu.
Mà cái kỳ tích này, bây giờ bị âu Dương kích hoạt!
Ngay sau khi “yêu” bắn ra lực lượng, mặc kệ là “Sinh” hay “Tử”, đều sẽ thành lực lượng của "Yêu"!
Giật mình minh bạch những điều này, lúc "Tử" muốn rời khỏi, lại phát hiện mình đã chạy thoát không được!
"Tử" có thể cảm nhận được, dòng sông thời gian này đang lôi kéo mình tiến vào bên trong dòng sông thời gian!
Cảm giác thật kỳ diệu!
Đối với "Tử" mà nói, đây cũng là cảm thụ hết sức mới lạ.
Mình chưa hề đại biểu kết thúc của vạn vật, nhưng lúc này, mình lại phải làm lực lượng để cho "Yêu" có thể để dòng sông thời gian này sẽ không bị dừng lại.
"Tử" không giãy dụa lực kéo vào bên trong dòng sông thời gian, ngược lại tùy ý để dòng sông thời gian lôi kéo mình tiến vào.
Hắn cũng rất hiếu kì, nếu là lại tăng thêm mình, vậy thì cái dòng sông thời gian này có thể vĩnh viễn lao nhanh, vĩnh viễn sẽ không chết đi hay không!?
Trước một giây biến mất ở trong dòng sông thời gian, "Tử" nhìn phía hư vô mà cười, nhẹ giọng nói ra:
"Không hổ là ngươi, chẳng những tính kế mình, ngay cả "Tử" cũng dám tính kế!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận