Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 207: Đạo Minh chính là va chạm

Không chỉ là Mộ Vân Ca mà ngay cả âu Dương và Trần Trường Sinh đều sợ ngây người mà nhìn vào Bạch Phi Vũ ở trước mặt đang hời hợt giơ cây thước trong tay lên.
Đạo Bảo nói ra từ trong miệng của Bạch Phi Vũ thật sự cứ như là tiện tay mà nhặt dễ dàng ở đâu đó vậy.
"Quả cầu ánh sáng lớn kia chính là cây thước này?" âu Dương tiến lên duỗi tay muốn sờ vào cây thước lại bị Bạch Phi Vũ dùng thước đập một cái đánh rớt móng chó.
"Sư huynh, Đạo Bảo có linh, không thể tùy ý đưa cho người khác được!" Bạch Phi Vũ tất nhiên là nhìn thấy âu Dương đang nổi giận đùng đùng nên đã mở miệng nói.
Làm như ta không có Đạo Bảo vậy? Xem thường ai đây? Thật đúng là keo kiệt! Ngay cả sờ cũng không cho!
âu Dương nổi giận đùng đùng nhìn vào Bạch Phi Vũ ở trước mặt, trong lòng lại không khỏi có chút nghi ngờ.
Tại sao cái tên vạn năm xui xẻo kia của nhà mình lại chợt đến lúc chuyển vận rồi?
Tuy rằng vị Kiếm tiên Thượng Cổ đầu thai này có căn cốt mị lực không hề tầm thường, nhưng may mắn chói mắt kia vẫn có thể thấy được rõ ràng.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy cái may mắn kia của Bạch Phi Vũ, âu Dương đã từng cười nhạo Bạch Phi Vũ luyện kiếm làm cái gì, với cái tư chất này của ngươi thì nên đi luyện thương!
Từ xưa, thương binh đã may mắn không biết sao?
Nhìn xem những ngày này, Tiểu Sơn Phong đều đã trải qua những chuyện gì. Đầu tiên là phần mộ của Tiểu Bạch bị người đào lên rồi bây giờ còn định giải quyết vị đạo lữ thật thật giả giả bị hoá cương thi kia của Tiểu Bạch nữa.
Kiếp trước lại càng không cần phải nói, trực tiếp thân hóa thành vạn vật để trở thành trụ cột cho trời đất, đều đã thảm tới như vậy rồi cũng không biết suốt ngày lại chảnh cái gì?
âu Dương xoa xoa móng vuốt bị đánh đau của mình rồi tò mò mà mở miệng hỏi:
"Ngươi lấy đi Đạo Bảo của Thanh Vân tông, chưởng giáo lão đầu tử kia không làm thịt ngươi sao?"
Lão già keo kiệt kia ngay cả mình giúp hắn đánh giấy nợ cũng không nhận, nhưng không ngờ lần này lại hào phóng mà đưa thẳng bảo vật gia truyền của Thanh Vân tông cho Bạch Phi Vũ như vậy?
Bạch Phi Vũ lại nhún nhún vai nói:
"Chưởng giáo vì sao muốn làm thịt ta? Cái này là hắn tự tay đưa cho ta."
"Đánh rắm! Làm sao hắn có lòng tốt như vậy? Lần trước ta đánh giấy nợ cho Đan Phong mà thiếu chút nữa bị hắn xé sống đây!"
Ánh mắt của âu Dương trừng to hùng hùng hổ hổ mà nói.
"Đúng là như vậy! Bạch sư huynh nói không sai." Nghe được lời này của Bạch Phi Vũ, Trần Trường Sinh suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Trường Sinh, ngươi cũng biết chuyện này?” âu Dương nghe được lời này của Trần Trường Sinh nên đã quay đầu lại tỏ ra ngạc nhiên và hỏi.
Trần Trường Sinh nhẹ gật đầu rồi mở miệng ra nói:
"Đại sư huynh còn nhớ phần thưởng của người thắng cuộc trong cuộc thi đấu của tông môn không?"
"Ai sẽ nhớ rõ loại xiếc khỉ này, có thể lấy ra được đồ vật gì để đuổi ăn mày đâu chứ, chờ… Chờ một chút, ý ngươi nói phần thưởng của cuộc thi đấu của tông môn lần đó là cái đồ chơi này?" âu Dương chỉ vào cây thước trong tay của Bạch Phi Vũ rồi hỏi.
Trần Trường Sinh gật gật đầu rồi thuận miệng mà nói:
"Vốn sau khi xem đạo kết thúc, chưởng môn nói Thánh tử của Thanh Vân tông nên có thứ tiện tay cho nên đã đưa cây thước này cho ta. Nhưng ta và cây Lượng Thiên Xích này không có duyên, cho dù ta làm cách nào cũng không tóm được nó, nhưng lúc Bạch sư đệ đi ngang qua thì nó lại chủ động bay đến trong tay của sư đệ. Không thể không nói, so về tài năng ta đúng là không bằng Bạch sư đệ."
Nói đến đây, trên mặt của Trần Trường Sinh không có bất cứ biểu lộ ghen tị nào mà ngược lại chỉ đơn giản là ca ngợi tài năng của Bạch Phi Vũ.
Mà Bạch Phi Vũ lại chắp tay tỏ vẻ khiêm tốn với Trần Trường Sinh.
Chỉ có âu Dương nói với giọng chua chua:
"Vậy có cái gì mà tự đắc, nói cho cùng không phải là nhặt đồ lão Tam không cần hay sao? Đồ người khác không cần, đến trong tay ngươi ngược lại trở thành bảo bối!"
Lời nói chua chua và ước ao này của âu Dương tự động bị Bạch Phi Vũ lọc đi. Chẳng qua nhìn vào Lượng Thiên Xích ở trước mặt, hắn luôn có cảm giác cơ duyên của mình ở chỗ này, nhưng trong thời gian ngắn lại không biết cơ duyên đó rốt cuộc là cái gì.
Chẳng lẽ là muốn mình đo lường trời đất và lấy công đức to lớn mà nhập đạo?
Nghĩ lại kiếp trước chính mình đi ngược với ý trời, lần này vậy mà muốn cho mình thuận theo ý trời mà đi sao. Bạch Phi Vũ nghĩ đến đều cảm thấy buồn cười.
Bạch Phi Vũ quơ quơ cây thước trong tay rồi mở miệng nói:
"Lý do Đạo Bảo gọi là Đạo Bảo, chính là vì bên trong nó ẩn chứa một thứ còn mạnh hơn so với đạo vận đó chính là quy luật mà chỉ có các đại tu sĩ Hợp Thể trở lên mới có thể cô đọng ra. Khi hai quy luật khác loại gặp nhau cùng một chỗ thì nó sẽ làm cho trời đất Đạo Minh!"
Nói tới đây, Bạch Phi Vũ đưa mắt nhìn về phía âu Dương, âu Dương lập tức biết là Bạch Phi Vũ đang nói về con chó của mình.
âu Dương lập tức ưỡn ngực, ai mà không có một kiện Đạo Bảo quý giá chứ?
âu Dương tiến lên một bước rồi duỗi ra lòng bàn tay trầm giọng quát:
"Chó đến!"
Tịnh Tử vốn đang chơi đùa vui vẻ trong biển hoa thì lập tức cơ thể dừng lại và nhanh chóng bay về phía tay của âu Dương với khuôn mặt chó đầy hoảng sợ.
âu Dương ôm con chó trong tay mà đắc ý giơ một vòng với mọi người rồi gật đầu với Mộ Vân Ca và nói:
"Con Khiếu Thiên Khuyển có thể nuốt chửng mặt trời và mặt trăng này chính là bổn mạng Đạo Bảo của ta!"
"Khiếu Thiên Khuyển có thể nuốt chửng mặt trời và mặt trăng? Nó không phải gọi là Tịnh Tử sao? Đại sư huynh?" Trần Trường Sinh tò mò mà hỏi.
âu Dương thô bạo gõ mạnh vào trán của Trần Trường Sinh, có người sư đệ nào cản trở mình giả bộ như vậy sao?
Mộ Vân Ca nhìn ba thiếu niên đang cãi nhau ầm ĩ, thân là cường giả Độ Kiếp tầng tám và còn là sơn chủ của Bồng Lai tiên sơn, nhưng ngày hôm nay chuyện mình gặp phải đã vượt xa sự hiểu biết của chính mình đối với thế giới này.
Một thiếu niên nói một cách từ tốn về chuyện của Đạo Bảo.
Một thiếu niên khác lại tiện tay móc ra một kiện Đạo Bảo!
Mà âu Dương ở trước mắt đây còn xách theo một con chó hình dáng kỳ dị, vậy mà cũng nói nó là một kiện Đạo Bảo?
Chính mình thân là sơn chủ của Bồng Lai tiên sơn, vậy mà cũng không có nổi một kiện Đạo Bảo làm bổn mạng pháp khí.
Đạo bảo đến trong tay của ba thiếu niên này ngược lại trở thành một mặt hàng nát trên đường cái?
Nhưng cho dù là cây thước trong tay của Bạch Phi Vũ hay là con chó mà âu Dương xách theo kia thì Mộ Vân Ca đều có thể rõ ràng cảm giác được đạo thuần túy và mịt mờ truyền ra từ trên người chúng!
Đó thực sự là sức mạnh của quy luật!
Trong tay bọn họ thật sự là Đạo Bảo!!!
"Chẳng lẽ Bồng Lai tiên sơn ta tự giam mình đằng sau bức tường nên không biết bây giờ thế giới bên ngoài đã phồn hoa đến trình độ như vậy rồi sao? Nhưng vì cái gì những đệ tử ra ngoài chẳng những không mang về thứ gì mà ngược lại rất nhiều người đều mang theo bụng bầu trở về?" Mộ vân ca chợt nảy sinh sự nghi ngờ thật lớn đối với quy định của Bồng Lai tiên sơn.
Mà âu Dương lại giơ con chó lên hỏi Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh:
"Giờ thì sao? Bây giờ làm gì nữa?"
Trần Trường Sinh suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Đã có hai kiện Đạo Bảo thì có thể để cho chúng sinh ra Đạo Minh, từ đó dẫn phát Đạo Bảo Trấn Tiên ở đằng xa kia tham dự vào!"
Nói cách khác, từ trò chơi giữa hai người sang trò nhiều người chơi?
Đạo Bảo này đều chơi biến thái như vậy sao?
âu Dương tỏ vẻ ghét bỏ ném Tịnh Tử đang xách trong tay cho Bạch Phi Vũ rồi nhìn Trần Trường Sinh mà nói:
"Làm sao để cho bọn chúng sinh ra cái gọi là Đạo Minh?"
Trần Trường Sinh xòe tay ra nói:
"Đại sư huynh, điều này ta không biết, dù sao có thể đạt được một kiện Đạo Bảo cũng đã là cơ duyên rất lớn của tu sĩ, ai có thể biết là làm cách nào để dẫn phát Đạo Minh giữa những Đạo Bảo chứ?"
Ngay khi Trần Trường Sinh vừa nói dứt lời, Bạch Phi Vũ chụp được Tịnh Tử đã giơ cây thước lên đánh một thước vào mông chó.
Tịnh Tử bất ngờ bị đánh làm cho cả người của nó run rẩy, sau đó là một loại cảm giác thoải mái lạ lùng xông lên cổ họng để cho nó không nhịn được mà phát ra một tiếng chó sủa nho nhỏ.
Vẻ mặt của Bạch Phi Vũ không chút thay đổi xách theo Tịnh Tử vừa đánh vừa nói:
"Giao phong ở giữa Đạo Bảo tự nhiên phải dùng va chạm để dẫn phát!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận