Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 613: Thần đi khắp thiên hạ

Hai phe đều rất hứng thú với trận chiến này. Với các vị thần thì bọn họ cần một trận chiến thắng để tuyên bố với vạn vật chúng sinh, tất cả các tu sĩ rằng thần là lực lượng rất mạnh, rất khủng bố, họ đánh bại được Phật môn, thu lại hai nơi nhân gian của Phật môn.
Với các tu sĩ Phật môn thì một phần bọn họ muốn bảo vệ đất của mình không bị thần xâm chiếm, một phần thì muốn lấy đất và tín ngưỡng ở phía đông, thậm chí bọn họ còn muốn lấy luôn cả hương hỏa ở nhân gian của các thần.
Hai phe đều muốn chiến thắng trận chiến này, đây cũng là trận chiến khí vận về đạo thống tín ngưỡng của cả hai. Bên thắng chẳng những lấy oai phong thắng lợi, uy hiếp trời đất, còn có thể tiếp nhận tất cả di sản của đối phương để trở thành thế lực mạnh nhất thế giới này.
Hai muốn liều mạng tới cuối cùng, không ai muốn thừa nhận thất bại!
Những đóa mây lành bay khắp nơi bắt đầu tụ hợp lại. Một đóa mây khổng lồ lơ lửng trên bầu trời, ánh sáng thần thánh lấp lóe bên trong đám mây khiến cho tất cả sinh linh hai thế giới đều có thể nhìn thấy nó.
Trước lời kêu gọi của Thần Chủ, các vị thần trong các nhân gian đều lên tiếng hưởng ứng, bọn họ hội tụ trên bầu trời, chờ Thần Chủ dẫn dắt tiêu diệt tất cả kẻ địch cản đường.
Mà trong Đại Linh Sơn Tự ở phía tây, ba ngàn Phật quốc với nhiều phong cách khác lạ hưởng ứng lời kêu gọi, bắt đầu di chuyển về Đại Linh Sơn Tự.
Một bên là thánh địa của Phật môn, một trong chín thánh địa lớn! Một bên là thần ở nhân gian lấy tốc độ nhanh chóng khiến người ta kinh ngạc để khuếch trương thành thế lực lớn.
Giữa hai phe không ngừng truyền ra các loại tình báo nên không thể ẩn núp đánh lén khi chiến tranh có quy mô lớn như vậy. Hai phe đều dùng lực lượng mạnh nhất của mình để đấu với đối phương.
Trên đám mây lành, có một thanh niên mặc áo trắng, lưng đeo thước, tay cầm một cuốn sách, trên vai có một con chim xanh đang đậu.
Cả người toát khí chất cao cả, thần thánh.
Hắn là người trẻ tuổi nhưng lại có sự oai phong khiến người ta không dám đối mặt, chỉ là sức ép được phát ra trên người hắn cũng khiến người ta nhịn không được muốn bái lạy.
Ánh sáng thần thánh quanh xung quanh cơ thể hắn nhưng lại không dám tới gần hắn trong phạm vi ba trượng.
Người này chính là Thần Chủ, Bạch chủ, Bạch Phi Vũ!
Bạch Phi Vũ lật xem Phong Thần Bảo Thư trong tay, nghe thuộc hạ báo cáo, nhíu mày lại, hứng thú hỏi: "Xem ra Đại Linh Sơn Tự ở phương tây muốn kiên cường một lần, quyết định liều chết đánh cược với chúng ta sao?"
"Chủ của ta không cần lo lắng, chúng ta có trăm vạn thần thì cần gì sợ Đại Linh Sơn Tự nho nhỏ?" Khí Tổ khom người đứng sau lưng Bạch Phi Vũ, nịnh nọt.
"Chỉ cần ngài mở miệng, chúng ta nhất định xung phong đi đầu, để an ủi Thần Chủ!" Thuật Tổ hùa theo.
"Ta cũng giống vậy!" Pháp Tổ ở cũng gật đầu nói theo.
Bạch Phi Vũ ngẩng đầu nhìn ba tên tiên cũ suýt lấy mạng hắn, ánh mắt giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của ba vị tiên cũ.
Khi ba vị tiên cũ thấy ánh mắt của Bạch Phi Vũ thì vội vàng né tránh, âm thầm sợ hãi.
Bạch Phi Vũ chỉ sáng lập thần đạo mới 10 năm, mà tiên như bọn họ lại sợ hãi ánh mắt của hắn? Đám phế vật kia còn trốn trong luân hồi để kiên trì, tính kế tiếp tục muốn quản lí nhân gian? Điều đó còn không bằng tới làm người hầu giống bọn họ thì tốt hơn.
Nghĩ tới đây, ba vị tiên cũ cảm thấy không công bằng, so với những kẻ trốn trong luân hồi có được chân linh thì bọn họ cản trở đạo của Lý Thái Bạch nên bị chém xuống, không còn cơ hội biến thành nhân gian.
Mặc dù không có nhân gian thuộc về mình giống những vị tiên khác nhưng có thể làm người hầu cho Lý Thái Bạch chuyển thế.
Nhưng bản thân làm người hầu, nghĩ tới người khác đang tự do thì thấy có sự chênh lệch khó chịu. Để xóa bỏ cảm giác này là lôi kéo đám người kia làm người hầu chung.
Bây giờ ba vị tiên cũ đã nghĩ thoáng về kết cục của bản thân, thậm chí dưới sự trói buộc của Phong Thần Bảo Thư, chân linh tiên nhân của bọn họ đã bắt đầu thoái hóa thành thần hồn.
Sau khi trở thành thần thì phải vứt bỏ đạo đã từng tu luyện, điều này có nghĩa là bọn họ không còn là tiên nữa.
Có 36 nhân gian thì có 36 vị tiên, tính cả ba người bọn họ thì còn có 10 vị. Mà trong mười vị này có hai vị Nhân Tổ và Trận Tổ từ sau khi thành tiên thì không biết tung tích. Còn có thêm ba vị luôn bí ẩn.
Có cả bốn vị tiên bốn mùa tồn tại cùng trời đất, quản lý sự chuyển đổi của bốn mùa, 12 tiết, giữ gìn sức sống và sự khô héo của thiên nhiên. Có thể nói bốn vị tiên này là do thế giới biến thành, không tham dự sự phân tranh của thế giới, bọn họ cách biệt với thế giới.
Mà vị cuối cùng là.
Ba vị tiên cũ sợ hãi, bọn họ không dám nhắc tên của vị tiên này.
May mắn vị tồn tại chí cao kia cũng không tham dự sự phân tranh của thế giới giống tiên của bốn mùa. Lần ra tay duy nhất của hắn là chống đỡ trời đất cho đám tiên cũ bọn họ.
Vị kia đã từng là Tiên Chủ!
Ngay cả Bạch Phi Vũ bây giờ là chuyển thế của Lý Thái Bạch có thể đi khắp thế giới nhưng vẫn không thể so với Tiên Chủ.
Bạch Phi Vũ khép Phong Thần Bảo Thư lại, nhìn ba vị tiên đang suy nghĩ mông lung, cười khẽ, nói: "Nếu ba người các ngươi xung phong nhận việc thì ta cho các ngươi ra tay trước."
"Thần Chủ..." Ba vị tiên cũ nuốt nước bọt, bái Bạch Phi Vũ.
"Ai cũng có bí mật, nhưng nếu bảo vệ nó trong thời gian dài thì sẽ thành lưỡi dao sắc bén giết chết bản thân người đó." Bạch Phi Vũ ngưng cười, bình tĩnh nói.
Khi ba vị tiên cũ sợ hãi thì Bạch Phi Vũ chậm rãi nâng tay phải lên, vô số tiếng reo hò vang vọng khắp trời đất.
Trăm vạn thần thấy Thần Chủ ra tay, lập tức điên cuồng.
Đám mây lành sau lưng Bạch Phi Vũ biến thành áo choàng trắng, trong nhân gian phong thần, bay ra mấy chục luồng ánh sáng, chúng không ngừng xen lẫn trên áo choàng. Một con Kỳ Lân màu vàng rơi vào áo choàng.
Bạch Phi Vũ khoác áo, nhìn cổ áo, rồi ngẩng đầu nhìn về phương tây nói: "Thần sẽ là chủ nhân chính của thế giới này, các ngươi mang theo bí mật của bản thân nhìn cho kĩ đi."
Đám mây lành tiến về phía tây, chúng thần buông xuống.
Ngày này, thần đi khắp thiên hạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận