Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 542: Cái gọi là Thiên Bảng

Lời nói của âu Dương không cho vị chưởng giáo của chín Thánh Địa lớn ở đối diện này chút mặt mũi nào, thậm chí còn có vẻ như đang sỉ nhục.
âu Dương cũng có nghe nói về Thiên Bảng tiếng tăm lừng lẫy trong thiên địa.
Ngay từ đầu âu Dương cũng cho rằng đó chỉ là một bảng xếp hạng gì đó do chín Thánh Địa lớn lập ra để khích lệ các tu sĩ trẻ tuổi.
Nhưng qua nhiều năm, mình đã hiểu rõ về thế giới này, âu Dương cũng có lời giải thích của riêng mình về Thiên Bảng này.
Thiên Bảng trăm năm một lần, danh tính của một trăm vị thiên kiêu có thể ghi vào Thiên Bảng?
Khi mới nghe thì giống như đề tên bảng vàng, nhưng nếu dùng một phương thức khác để giải thích thì nó có giống danh sách ứng cử viên phân phát cho ân khách trên Di Hồng lâu không?
Thiên kiêu được chọn lựa tỉ mỉ giống như trở thành tên đứng đầu bảng treo trên Di Hồng lâu mặc cho người ta chọn lựa.
Vậy những ân khách này là ai?
Có được vinh hạnh đặc biệt này e rằng chỉ có những tiên nhân từng ngồi cao trên trời kia!
Thiên kiêu được chọn lựa sẽ biến thành cái dạng gì đây?
âu Dương nghĩ tới vị tiểu sư nương trên Bồng Lai tiên sơn kia - Mộ Vân Hải.
Vì sao chín Thánh Địa lớn lại bỏ mặc một vị tiên nhân bại lộ trên thế gian như vậy?
Hoặc có thể nói, để mặc cho vị tiên nhân này không ngừng xâm chiếm thân thể của một vị tu sĩ?
Nếu không phải là bố cục của Hồ Vân, thì e rằng Mộ Vân Hải chỉ có hai kết cục.
Hoặc là bị tiên nhân đồng hóa, hoặc là thay thế tiên nhân!
Nếu tất cả đại tu sĩ trên thế gian này đều ôm ác cảm nhất định phải giết với tiên nhân, thì tại sao lại để cho Mộ Vân Hải cùng đoạt một cái thân thể với tiên nhân chứ?
Dưới ý nghĩ đáng sợ đó, âu Dương chỉ có một cách nói có thể thuyết phục mình, đó chính là các đại tu sĩ cũng đang quan sát, có thể thay thế hay không?
Một mặt muốn giết chết tiên nhân, một mặt lại muốn trở thành tiên nhân?
Cho nên lòng người vĩnh viễn không thể thành thật với nhau, cho dù là các tu sĩ một lòng vì thương sinh cũng giống như vậy!
Phương pháp cứu vớt thương sinh thiên hạ của bọn họ không giống nhau!
Động Hư Tử cũng ngầm đồng ý với hành vi này, cũng chính là cho sai để thử sai!
Ngộ nhỡ ý nghĩ của đám người Động Hư Tử thật sự thất bại, thì sự ra đời của một nhóm tiên nhân mới ít nhất sẽ có tác dụng duy trì sự ổn định trong một khoảng thời gian rất dài.
Nghĩ như vậy, tác dụng của Thiên Bảng trở nên rõ ràng.
Đó chính là tỉ mỉ lựa chọn đồ chứa mới cho đám tạo chủng đáng chết kia!
Những đồ chứa mới này hoặc là bị tiên nhân chiếm cứ và bị bọn họ giết chết, hoặc là những thiên kiêu tên là đồ chứa này, sẽ trở thành tiên nhân mới!
Bọn họ thay thế tiên nhân, trở thành tiên nhân?
Không ai muốn đột nhiên chết đi một cách vô duyên vô cớ, thay vì nhất định phải chết, chẳng bằng tranh giành với các tiên nhân!
Có thể trở thành đại tu sĩ, ai không phải là hạng người kiêu căng tự mãn?
Bọn họ tin rằng ngay cả khi đối mặt với tiên nhân, bọn họ vẫn có một con đường thắng!
Người ngu dốt không sợ hãi, những lời này cũng áp dụng trên người tiên nhân thông hiểu thiên địa!
Nghĩ tới đây, âu Dương trở nên có chút khinh thường Phiêu Miểu các thả ra Thiên Bảng.
Nếu tất cả đều thản nhiên chịu chết như Động Hư Tử, âu Dương còn có thể cảm thấy kính nể.
Dù sao cũng là đang dùng tánh mạng của mình để chứng minh đạo của mình.
Còn một nhóm tu sĩ khác lấy Phiêu Miêu Các làm đại biểu, muốn thay thế tiên nhân trở thành tiên trên thế giới này!
Sự ngu dốt ngông cuồng đến cực điểm này, âu Dương không chút thiện cảm nào với những người này!
Cho dù ban đầu bọn họ có ý tốt, nhưng kẻ giết rồng cuối cùng sẽ trở thành con rồng độc ác!
Ai có thể cam đoan rằng sau khi trở thành thiên nhân mới, bọn họ sẽ không coi chúng sinh là heo hay chó mà nuôi nhốt nữa?
Nghĩ đến đây, âu Dương càng nổi giận, chân nguyên trong cơ thể lại phát tiết ra.
Lần thứ hai, âu Dương lộ ra răng nanh của mình với những tu sĩ đứng đầu trên thế giới này!
Lần trước mình là đối với Động Hư Tử, lần này là đối với Tiêu Dao Tử trước mắt.
Dưới chân nguyên mênh mông, một tấm màn vô hình được kéo lên bao bọc lấy hai người, Tiêu Dao Tử cảm nhận được cảnh giới của mình đang nhanh chóng rút lui.
Thậm chí ngay cả đạo mà mình am hiểu nhất cũng không thể cảm nhận được, bị áp chế gắt gao ở trong thân thể.
Tiêu Dao Tử bất ngờ không kịp đề phòng kinh hãi nhìn âu Dương trước mắt, thiếu niên không đến hai mươi tuổi lại có thể ép mình đến mức này!
Mình có thể được coi là một trong những tu sĩ đứng đầu trên thế giới này, nhưng ở trước chân nguyên mênh mông của thiếu niên này, mình giống như một chiếc lá trôi nổi trong hồ nước.
Quái vật?
Quái vật cũng không thể hình dung âu Dương trước mắt!
Đối với âu Dương, Tiêu Dao Tử chỉ có thể dùng sợ hãi để hình dung!
Chuyện lần trước mấy thiếu niên này làm ở nhân gian, hắn cũng có mặt.
Trong toàn bộ quá trình quan sát, Tiêu Dao Tử chỉ cảm thấy âu Dương chỉ là một quái thai dùng tuổi thọ của mình để bổ sung thành chân nguyên.
Lấy sinh mệnh dài lâu của tu sĩ để đổi lấy sự cường đại trong chốc lát.
Loại đường nhỏ này bị Tiêu Dao Tử có mặt lúc ấy coi là tà môn ngoại đạo.
Sự theo đuổi tu hành cũng là trường sinh, cách làm chỉ luôn theo đuổi lực lượng, mà buông bỏ kéo dài tuổi thọ này, chắc chắn là ngu xuẩn đến cực hạn theo quan điểm của Tiêu Dao Tử.
Nhưng lúc này hắn lại giống như cừu non đợi làm thịt ở trước mặt người hắn cho là ngu xuẩn đến cực hạn!
âu Dương ngồi ngay ngắn trước bàn, tay phải vỗ lên mặt bàn, áo xanh không gió tự động, giống như tiên nhân quyết định sống chết của vạn vật.
Trong ánh mắt tràn đầy sự hờ hững và lạnh lùng, nhìn về phía Tiêu Dao Tử chẳng khác gì đang nhìn một con kiến.
Tầng chín Độ Kiếp cũng có chênh lệch, khi đối mặt với Động Hư Tử và Tiêu Dao Tử, âu Dương gần như hiện ra hai trạng thái.
Nếu như nói khi đối mặt với Động Hư Tử, âu Dương còn có thể cảm nhận được sự uy hiếp, nhưng khi đối mặt với Tiêu Dao Tử trước mắt, âu Dương gần như hiện ra sự nghiền ép áp đảo.
Cảm giác áp bách cực lớn như vậy khiến Tiêu Dao Tử hơi cúi đầu, Tiêu Dao Tử thậm chí còn không thể phản bác lại những lời bất kính của âu Dương vừa rồi.
Giống như mình trở thành người bị trói chặt chân tay, bịt miệng và chỉ có thể nghe đối phương xét xử mình!
“Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?” Tiêu Dao Tử khó khăn chống đỡ thân thể của mình, nhìn âu Dương ở phía đối diện hỏi.
âu Dương lại thản nhiên đứng lên, nhìn Tiêu Dao Tử bước đi khó khăn dưới chân nguyên của mình, hắn bình tĩnh nói: “Thanh Vân tông, âu Dương, vừa rồi ta đã nói qua, hiện tại cũng là lúc ta mở ra một lá bài với các ngươi!”
Đối với đám người này vượt qua được kiếp nạn lớn còn quan trọng hơn tính mạng của mình.
Cho rằng mình làm một đại tu sĩ cũng giống như chuyện cứu vớt thế giới vĩ đại.
Cố chấp cho rằng chỉ có những đại tu sĩ đứng trên đỉnh thế giới này như bọn họ mới có tư cách làm người kiêu ngạo lo lắng cho thương sinh thiên hạ.
âu Dương chuẩn bị lật bàn trước!
âu Dương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, sau đó lại có vẻ hứng thú nhìn Tiêu Dao Tử nói: “Ngươi biết vì sao chưởng giáo nhà ta đồng ý với đề nghị của ta, để Thiên Bảng sớm không?"
Tiêu Dao Tử chỉ nhìn chằm chằm vào âu Dương, biến số này chắc chắn có thể ảnh hưởng đến bố cục của bọn họ, nếu như ở trong tay hắn, thì đã bị hắn bóp chết ở trong nôi!
Lòng dạ đàn bà của Động Hư Tử, cuối cùng sẽ hại bọn họ, cũng sẽ hại thương sinh!
âu Dương nhìn Tiêu Dao Tử lộ ra ánh mắt muốn giết chết mình nhưng lại không làm được, hắn cười khẽ một tiếng chỉ về phía vùng Cực Đông, rồi lại chỉ lên bầu trời, khinh bỏ nói: “Ta đang nói cho ngươi biết, cũng đang nói cho bọn họ biết! Các ngươi nghe kỹ cho ta, sau Thiên Bảng lần này, ta sẽ dẫn lão nhị nhà ta đi đến phương đông một chuyến! Tất cả đám ngu xuẩn các ngươi lăn đến trước sân hết cho ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận