Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 693: Ta tên Hồ Đồ Đồ

Ta tên Hồ Đồ Đồ. Hồ yêu đẹp nhất trong 3000 năm qua của Thanh Khâu Sơn.
Dù danh tiếng của ta trên Thanh Khâu Sơn không tốt lắm, tất cả mọi người đều nói ta là ác ma bị phong ấn, là sỉ nhục của Thanh Khâu Sơn, là tai hoạ mà tất cả mọi người nên rời xa.
Nhưng các gia gia không nói như vậy. Đám người Ngưu gia gia nói, nàng là hồ ly con tốt nhất trên thế giới này. Nàng cũng là hồ ly con đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất trên đời này.
Dù ở Thanh Khâu Sơn, nàng không có bao nhiêu bằng hữu, nhưng được mấy vị gia gia quan tâm, chăm sóc nên nàng vẫn sống rất vui vẻ, nhất là nàng còn có Hổ Bính ca ca bảo vệ nên nàng sống ở Thanh Khâu Sơn rất dễ chịu.
Đáng tiếc, thời gian Hổ Bính ca ca ở Thanh Khâu Sơn cũng không dài thì hắn phải về bộ tộc của mình.
Hồ ly con vốn nghĩ mình sắp phải sống trong thời gian xa lánh nhưng Thanh Khâu Sơn lại gà bay chó chạy nghênh đón một tu sĩ Nhân tộc.
Khi Ngưu gia gia nắm tay nàng tới trước mặt tu sĩ Nhân tộc kia thì thấy hắn đang giẫm lên mai rùa của Quy gia gia, một tay cầm bầu rượu, làm càn cười to.
Các tộc nhân nằm la liệt khắp nơi, kêu gào liên tục khiến hồ ly con sợ hãi, nghĩ mình phải làm tế phẩm hiến cho Đại Ma Vương trước mặt.
Khi hồ ly con run rẩy cuộn tròn thì tu sĩ Nhân tộc phóng đãng kia nhìn thấy nàng thì nhìn chằm chằm nàng.
Hồ ly con đối diện ánh mắt kia thì cảm thấy đau thương và thoải mái chưa bao giờ có.
"Ngưu Nhị, nàng tên gì?" Tu sĩ Nhân tộc để bầu rượu xuống, hỏi Ngưu gia gia.
Ngưu Nhị lắc đầu nói: "Còn chưa đặt tên cho nàng, cảm giác tên gì cũng không thích hợp nàng."
Tu sĩ Nhân tộc chậm rãi đi tới trước mặt hồ ly con đang run rẩy, giang hai tay ôm nàng.
"Ta sắp bị ăn!" Hồ ly con nhìn tu sĩ Nhân tộc càng ngày càng gần, theo bản năng nhắm nghiền mắt.
Nhưng khi hồ ly con nhắm mắt lại thì nàng rơi vào trong lồng ngực ấm áp. Giọng nói nhỏ như thì thào vang lên bên tai hồ ly con: "Đời này ngươi phải sống thoải mái, sống cho tốt, không cần lo lắng gì cả! Trước kia ngươi sáng suốt, về sau thành Đồ Đồ sống hết đời đều rất tốt, ngươi tên Hồ Đồ Đồ nhé?"
Giọng nói run rẩy, giống như hỏi thăm, lại giống cầu xin.
Hồ ly con theo bản năng gật đầu, đồng ý cái tên vừa nghe đã thấy rất xấu này.
Từ ngày đó trở đi, hồ ly con có tên của mình, Hồ Đồ Đồ! Cũng là từ ngày đó bắt đầu, hồ ly con có một người cha mới.
Hắn nói hắn tên Hồ Vân, cái tên này là do người quan trọng nhất của hắn đặt cho hắn.
Hồ Đồ Đồ rất vui vẻ nhìn Hồ Vân. Vốn nghĩ sau khi Hổ Bính ca ca đi, nàng sẽ sống cuộc sống bị xa lánh. Nhưng cha đến, lại cho nàng một hi vọng khác!
Đây là cha tốt nhất trên thế giới này, cũng là người đối xử với nàng tốt nhất mà nàng đã từng thấy.
“Tiểu gia hỏa nhỏ như vậy có ăn kẹo hồ lô được không?” Hồ Vân dịu dàng nói, ánh mắt nhớ tới chuyện gì đó.
Hồ Đồ Đồ chỉ nhớ rõ ngày ấy, thời tiết rất tốt, bầu trời trong xanh, cha đứng dưới ánh nắng, cả người nhìn thật ấm áp. Mà trên người cha có một loại cảm giác quen thuộc khó tả, dù là lần đầu tiên gặp nhưng Hồ Đồ Đồ rất thích tu sĩ Nhân tộc này. Cho nên khi Hồ Vân lấy ra cây kẹo hồ lô trong tay áo, Hồ Đồ Đồ ngọt ngào gọi một tiếng: "Cha!"
Có Hồ Vân làm bạn, hồ ly con lần nữa tìm được một chỗ dựa, lần nữa vượt qua một đoạn thời gian vui sướng. Cho đến khi Hồ Vân chuẩn bị rời đi, một tay Hồ Đồ Đồ cầm đường, một tay nắm góc áo hắn, ánh mắt mơ màng nhìn hắn.
Hắn nhỏ nhẹ an ủi, nhưng Hồ Đồ Đồ nghe lại giống tạm biệt vĩnh viễn không thể gặp lại.
Tay nhỏ gắt gao níu quần áo Hồ Vân, Hồ Đồ Đồ sẽ chỉ lắc đầu.
Là do mình mỗi ngày thích ăn đường nên cha không thích? Vậy sau này Đồ Đồ không ăn đường, cha không đi có được không?
Là mình mỗi ngày ngủ nướng còn đái dầm nên cha phiền chán mình rồi? Vậy sau này Đồ Đồ sẽ không đái dầm, cha không đi có được không?
Hồ Đồ Đồ suy nghĩ vô số nguyên nhân Hồ Vân muốn rời khỏi mình, cũng đồng ý với Hồ Vân một đống nhiệm vụ gian khổ mà mình rất khó hoàn thành.
Hồ Vân chỉ cười nghe, đau lòng trong mắt như gió thổi qua hồ nước.
"Người luôn luôn muốn tách rời, mỗi lần tách rời đều đại biểu cho Đồ Đồ muốn lớn lên một chút." Hồ Vân nhẹ nhàng sờ đầu lông xù của Hồ Đồ Đồ nói.
"Vậy Đồ Đồ không muốn trưởng thành, như vậy cha sẽ không tách ra với Đồ Đồ!" Hồ Đồ Đồ cắn mứt quả, nói.
"Người luôn muốn lớn lên!" Hồ Vân vẫn cười, nhưng giọng nói hơi cô đơn, không biết nghĩ đến thứ gì.
Nhưng tiểu hài tử làm gì suy nghĩ nhiều như vậy, có đường ăn, có người chơi với mình, cũng đã rất vui vẻ.
Tay Hồ Đồ Đồ nắm càng chặt, Hồ Vân cũng không biết làm sao.
"Nếu cha mang ngươi đi, ngươi nguyện ý đi với cha không?" Hồ Vân đột nhiên hỏi khẩn trương hỏi Hồ Đồ Đồ.
Hồ Đồ Đồ nghe Hồ Vân nói, im lặng một chút.
Nơi này là Thanh Khâu Sơn, là nơi mình sống, nều mình theo cha rời đi, vậy ai chăm sóc các gia gia? Các gia gia chắc chắn không nỡ Đồ Đồ, nếu Đồ Đồ đi, các gia gia khẳng định cũng sẽ đau lòng!
"Cùng cha đi, sẽ có mứt quả ăn không hết, còn có mấy sư huynh đáng tin chăm sóc Đồ Đồ, cùng chơi với Đồ Đồ!" Hồ Vân dụ dỗ.
Hồ Đồ Đồ nghe Hồ Vân nói, ánh mắt càng ngày càng sáng, nhưng nghĩ tới các gia gia trên Thanh Khâu Sơn, vẫn không nỡ, nàng nói: "Nếu Đồ Đồ đi, các gia gia sẽ đau lòng!"
Hồ Vân nghe Hồ Đồ Đồ nói, cười ha hả, không thèm để ý nói: "Đồ Đồ chỉ đi học tập, nếu muốn về thì có thể về bất cứ lúc nào!"
Sau khi Hồ Vân cam đoan với Hồ Đồ Đồ, nàng mới thả lỏng trong lòng, gật đầu nói: "Vậy, cha đi đâu thì ta đi đó!"
"Nhưng... Các gia gia sẽ đồng ý sao?" Hồ Đồ Đồ lo lắng hỏi.
Nghe Hồ Đồ Đồ nguyện ý đi theo mình, Hồ Vân thở dài nhẹ nhõm, một luồng khí thế ngạo nghễ phát ra, hắn nói: "Đồ Đồ nguyện ý đi đâu, trên thế giới này không có bất cứ sinh linh nào có thể cản ngươi! Là bất cứ sinh linh nào!”
Hồ Đồ Đồ không biết câu nói này có ý nghĩa gì, nhưng đêm nay toàn bộ cấp cao của Thanh Khâu Sơn đều hiểu câu nói này có ý nghĩa gì.
Khi mấy vị gia gia mặt mũi bầm dập, đau lòng an ủi Hồ Đồ Đồ, nói hồ ly con phải đi làm chuyện lớn, đi tìm đường ra cho tương lai của Thanh Khâu Sơn.
Hồ ly con rất mừng rỡ nghe lời dặn dò của mấy vị gia gia, nhưng không nhìn thấy Hồ Vân đang đứng tại cách đó không xa mỉm cười, hai tay khép trong tay áo.
Cũng từ hôm nay bắt đầu, lần đầu tiên, hồ ly con bước ra Thanh Khâu Sơn, đi đến Thanh Vân Tông!
Bạn cần đăng nhập để bình luận