Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 245: Kẻ phản tiên phải chết!

âu Dương cảm thấy bản thân quá rẻ rúng. Lúc bận như chó, hận không thể nằm yên phơi nắng ở đây mỗi ngày.
Bây giờ cuối cùng cũng được phơi nắng thì lại cảm thấy cả người khó chịu như có kiến đang bò.
Kiếp này hắn số khổ, muốn hưởng phúc cũng không được!
âu Dương ngồi phịch trên ghế nằm nhìn đám mây trắng trải dài trên nền trời mà ngơ ngác.
Bỗng một tiếng nổ lớn vang lên trên trời như có người gõ mạnh vào chiêng ngay cạnh màng nhĩ của hắn.
âu Dương trợn tròn hai mắt.
Mây trắng trước mắt nhanh chóng tụ lại một chỗ, dần dần hòa vào nhau tạo thành hình một nắm đấm lớn đập thẳng về phía Thanh Vân phong!
"Mẹ ơi! Cái gì vậy trời?" âu Dương ngơ ngác nhìn mây trắng to lớn hình nắm đấm đập mạnh lên Thanh Vân phong.
Mây trắng hình nắm đấm tựa như bông, biến thành biển mây lan nhanh ra khắp bốn phương tám hướng.
Thoáng chốc, toàn bộ Thanh Vân phong bị biển mây bao phủ.
"Tiên phán, phải có ánh sáng!"
Câu lệnh trang nghiêm vang lên, tia sáng màu vàng kim bắn ra từ trong biển mây như một lưỡi dao nhanh chóng cắt biển mây thành hai nửa.
Ánh sáng vàng kim chợt hiện lên, biển mây bị ánh sáng vàng ấy đánh tan, nó biến mất như chưa từng tồn tại.
Ánh vàng trên không tụ lại thành một ảo ảnh to lớn, không thấy rõ khuôn mặt nhưng dường như nó có hàng trăm ngàn gương mặt.
Ảo ảnh hơi há miệng, âm thanh nghiêm túc truyền đến từ trong ảo ảnh: "Động Hư Tử! Giao kẻ phản tiên ra!"
âu Dương đứng dậy khỏi ghế nằm, mà Tiểu Bạch cũng chợt xuất hiện bên cạnh âu Dương.
"Chuyện gì xảy ra vậy Tiểu Bạch? Chuyện ngươi đánh lão mập kia bị người ta phát hiện sao?" âu Dương cũng không quay đầu lại hỏi mà nhìn về phía Thanh Vân phong.
"Đại sư huynh, người đánh tiên nhân là ngươi mà?" Bạch Phi Vũ nghi ngờ nhìn về phía âu Dương đang chụp nồi mình mà hỏi.
Lúc âu Dương ở Bồng Lai tiên sơn tay không đập vỡ đầu tiên nhân cũng có úp úp mở mở đâu, bây giờ bị người ta tìm tới cửa lại gạt sạch tội của mình.
Đại sư này huynh này của mình đúng là vô liêm sỉ quá!
Không đợi Bạch Phi Vũ phàn nàn, âu Dương đã túm lấy con chó, giữ chặt Bạch Phi Vũ cưỡi chó bay về phía Thanh Vân phong.
âu Dương không nhịn được mà nở nụ cười, hưng phấn nhìn về phía Thanh Vân phong.
Ai nói trùm phản diện sẽ không rớt xuống từ trên trời, bây giờ không phải đã tới rồi sao!
Đúng là chó ngáp phải ruồi, hôm nay đừng hòng ai đi được!
âu Dương cười quái dị một tiếng, giẫm chân trên người Tịnh Tử, Tịnh Tử sủa một tiếng khoan khoái, một đợt sóng xung kích phun ra từ trong miệng chó, bay nhanh về phía Thanh Vân phong.
Trên đỉnh núi Thanh Vân phong đã bị vây kín, thân là một trong chín đại thánh địa, không ngờ lại có một ngày Thanh Vân phong bị người ta đến giẫm trên đỉnh núi?
Chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì chẳng phải mặt mũi của Thanh Vân tông mất hết sao?
âu Dương có thể cảm giác được, trong cấm địa của Thanh Vân tông có mấy ánh mắt khóa chặt Thanh Vân phong, đã sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
âu Dương tiện tay giữ chặt một người đi đường, vội mở miệng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Ai đến đập phá thế?"
"âu Dương sư huynh, ta cũng không biết nữa, có mấy ánh vàng bay ra từ trong cửa truyền tống, vọt thẳng vào trong chủ điện, Tô sư thúc túm lấy một ông lão rồi bay ra khỏi chủ điện, sau đó kéo mây trắng trên trời xuống đánh về phía ông lão kia. Ông lão hóa thành một tia sáng vàng rồi biến thành ảo ảnh này!" Người qua đường nhanh chóng kể lại chuyện đã xảy ra.
Sau khi âu Dương tặng hai viên thượng phẩm linh thạch bèn dẫn con chó xông về phía đỉnh núi.
"Mặc dù Tô sư thúc thích gõ trán mình, nhưng nói thế nào cũng là người trong nhà, chắc chắn lúc đánh nhau thì không thể để sư thúc nhà mình bị thiệt được!" âu Dương dẫn con chó vừa chạy vừa nghĩ thầm.
Đột nhiên Bạch Phi Vũ nhấn tay lên vai âu Dương, không gian bốn phía xung quanh hai người lóe lên, đi thẳng lên đỉnh núi.
Vừa đứng vững, âu Dương đã thấy hai ông lão đang đánh nhau với Tô Tiểu Thất.
Hai ông lão đi quanh bốn phía Tô Tiểu Thất như quỷ, vô số ảo ảnh bao quanh Tô Tiểu Thất, mà Tô Tiểu Thất chỉ có thể chật vật đứng dùng cổ cầm đánh trả.
Người sáng suốt nhìn vào là biết Tô Tiểu Thất thất bại là chuyện sớm muộn, do hai ông lão kia không ra tay tấn công mà thôi.
âu Dương cũng bất chấp tất cả, dẫn Tịnh Tử vọt thẳng vào chiến trường.
Chưa đến một giây, âu Dương đã bay ngược ra ngoài.
Cường giả Độ Kiếp chiến đấu là so nhau về độ nông sâu của những gì mình lĩnh ngộ được, dòng đạo vận đã hình thành xung quanh ba người từ lâu.
Chỉ cậy mạnh là không thể tới gần được, thậm chí người tu vi thấp có thể bị pháp tắc chuyển động quanh ba người nghiền nát.
âu Dương lăn trên mặt đất hai vòng, chật vật đứng lên, nếu không phải vừa nãy hắn có chân nguyên hộ thân, chỉ sợ đã bị đạo vận vô tình được tạo ra quanh ba người xé thành từng mảnh.
Vừa rồi hắn cảm thấy như thể có một móng vuốt vô hình xé nát chân khí hộ thể của mình.
Ánh vàng ảo ảnh trên bầu trời duỗi tay chộp về phía Tô Tiểu Thất.
Hai ông lão đang đấu với Tô Tiểu Thất nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại mỗi Tô Tiểu Thất đối mặt với bàn tay màu vàng óng đang lao về phía mình.
Vẻ mặt Tô Tiểu Thất hoảng sợ, với tu vi Độ Kiếp của mình thì hoàn toàn không thể động đậy được, giống như bị khóa chặt, không thể thoát khỏi bàn tay màu vàng kim này!
Không gian bốn phía như đóng băng, pháp tắc mà mình tu luyện bị áp chế trong cơ thể.
Ảo ảnh ánh vàng như Chân tiên hàng thế, còn mình giống như sâu bọ, chỉ có thể đứng yên bất động mặc người chém giết!
Tiên nhân đã ra tay, phàm nhân phải cúi đầu!
Đang lúc Tô Tiểu Thất rơi vào đường cùng, giọng nói tức giận của âu Dương vang lên!
"Má nó, cho rằng mỗi ngươi có stand còn lão tử thì không có sao!" âu Dương hất tay Bạch Phi Vũ ra, chân nguyên quanh người bùng nổ.
âu Dương vận hành hết chân nguyên bao la trong cơ thể, lượng chân nguyên khổng lồ làm cho cả không khí trong Thanh Vân phong nhanh chóng trở đặc dính lại.
Một chân nguyên màu trắng nhạt được tạo ra nhanh chóng ngưng tụ lại thành ảo ảnh hình người to lớn, bao trùm lấy âu Dương mà bay lên, ảo ảnh màu trắng nhạt biến to trước gió, cao hơn ảo ảnh màu vàng kim nửa cái đầu.
Ảo ảnh màu trắng nhạt hất bàn tay to lớn màu vàng óng đang chộp tới Tô Tiểu Thất ra rồi đấm mạnh một đòn vào mặt ảo ảnh màu vàng.
"A!" âu Dương hú lên quái dị khi bị ảo ảnh màu trắng nhạt to lớn nâng lên, hắn ấn bàn tay to lớn màu vàng óng, vật nó ngã!
Ảo ảnh màu vàng bị âu Dương quăng thành một chấm vàng nhỏ biến mất trên không trung.
Ảo ảnh to lớn màu trắng nhạt nhảy nhót không ngừng, hai tay giữ trước ngực, thủ thế kiểu quyền anh.
Đáng tiếc phong cách vẽ hơi đơn sơ quá, toàn bộ ảo ảnh to lớn màu trắng nhạt có ngoại hình như người que trong kiếp trước.
âu Dương cọ tay lên mũi, vẻ mặt tranh công, nhìn về phía Tô Tiểu Thất dưới đất.
Hắn lập tức nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tô Tiểu Thất đang kêu to với hắn.
Không đợi âu Dương nghe thấy Tô Tiểu Thất hô cái gì.
Ba vị lão giả mặc trường bào màu vàng kim bỗng dựng một trận địa hình tam giác, xuất hiện xung quanh người que được âu Dương triệu hồi ra.
Ba lão giả như con rối, không buồn không vui nhìn âu Dương trước mắt, mở miệng như răn dạy nhưng cũng giống tuyên án:
"Kẻ phản tiên phải chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận