Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 315: Biết thế nào là Đệ Nhất Thiên Hạ không?

“Tính danh?”
“Phổ Thông.”
“Giới tính?”
“Cái này ta không cần nói chứ?”
“Nha đầu ngươi đầu đội hoa còn ngón tay nắm hoa lan, ai biết ngươi là nam hay nữ?”
“Đại lão, cánh tay ta để trần.”
“Ôi, ai biết phía dưới của ngươi có dùng được hay không, ngươi đừng cởi ra!”
âu Dương trừng mắt nhìn người đàn ông cường tráng đang ngoan ngoãn đứng dậy chuẩn bị cởi khố, vội vàng ngăn lại.
Dưới sự chăm sóc nghiêm ngặt của Động Hư Tử, Phổ Thông trước mặt hắn rõ ràng trở nên rất thật thà hỏi gì đáp nấy, so sánh với hình ảnh trung thành và kiên định vừa rồi thì như hai người hoàn toàn khác nhau.
Khi âu Dương bắt đầu nghi ngờ giới tính của hắn, ngay lập tức hắn đã chuẩn bị để chứng minh mình vô tội.
Cũng may âu Dương đã nhanh chóng ngăn lại, nếu không hôm nay nhất định phải rửa mắt.
âu Dương nhìn Phổ Thông đang thành thật quỳ trước mặt hắn một lần nữa, khuôn mặt lộ ra cân nhắc hỏi: “Vừa rồi khi ta nhắc đến Tuệ Trí tại sao tiểu tử ngươi lại phản ứng mạnh như vậy?”
Khi Phổ Thông nghe thấy âu Dương nhắc lại tên của Tuệ Trí toàn thân rõ ràng có chút run rẩy, hắn ngước mắt nhìn Động Hư Tử đang ngồi trên xe lăn nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng hơi buồn bã, lập tức nói: “Đại Minh vương chính là trụ trì mới của Đại Linh sơn tự ta và cũng chính là Chân Phật chuyển thế, đương nhiên không thể gọi bằng tên thật!”
Động Hư Tử ngồi lên chiếc xe lăn đột nhiên mở mắt ra kinh ngạc hỏi: “Cái quái gì vậy? Chủ trì mới? Con lừa trọc nào trong số mười tám con lừa trọc ở Đại Linh sơn tự chết vậy?”
Nghe thấy Động Hư Tử gọi con lừa trọc, Phổ Thông cau mày định bác bỏ nhưng thấy Động Hư Tử cười như không cười nhìn hắn liền thành thật đáp: “Năm ngoái Không Minh đại chủ trì đã viên tịch vì vậy liền do Đại Minh vương điện hạ thay thế vị trí của Không Minh đại chủ trì!”
“Lão lừa trọc Không Minh chết rồi? Việc đó xảy ra khi nào?!” Động Hư Tử kinh ngạc đứng lên lại nhéo cổ Phổ Thông mà vội vàng hỏi.
Phổ Thông cảm thấy cổ của mình như bị kìm kẹp chặt không cử động được, khó khăn nói: “Không Minh đại chủ trì đã cảm nhận được con đường tây phương cực lạc liền vui vẻ viên tịch, hiến thân cho sự phát triển của Phật môn ta!”
“Đánh rắm, lão tử đó đánh bài đều không chịu, lòng dạ như kim châm làm sao có thể tự nguyện viên tịch!” Động Hư Tử tuỳ tiện ném Phổ Thông sang một bên, xoay người nhìn âu Dương.
“Tiểu tử ngươi khăng khăng muốn đến Đại Linh sơn tự thế nhưng đã sớm biết Đại Linh sơn tự xảy ra biến cố? Không Minh là đại chủ trì trong số mười tám chủ trì của Đại Linh sơn tự có địa vị ngang hàng với ta!” Động Hư Tử nhìn chằm chằm vào âu Dương vội hỏi.
âu Dương đang đứng một bên vừa gật đầu lại lắc đầu nói: “Ta chỉ là linh cảm sẽ có sự cố xảy ra ở Đại Linh sơn tự nhưng không ngờ mọi thứ lại phát triển nhanh đến như vậy, thế mà đã phát triển đến việc có một tu sĩ cấp bậc chưởng giáo vẫn lạc!”
Động Hư Tử giơ tay chuẩn bị phá vỡ không gian đi thẳng đến Đại Linh sơn tự nhưng lại kinh ngạc dừng lại hắn phát hiện không gian ở đây đã bị giam cầm!
Có thể ngăn chặn cường giả chuyển dời không gian ở Độ Kiếp, nhất định có cường giả ra tay ở đây!
Đầu tiên truyền tống môn bị quan bế, bây giờ lại phong bế chuyển dời không gian.
Đại Linh sơn tự không có vấn đề gì? Có quỷ mới tin!
“Không gian bị giam cầm, chúng ta chỉ có thể bay đến Đại Linh sơn tự!” Động Hư Tử nói với âu Dương.
âu Dương tim đập thình thịch, lập tức túm lấy Phổ Thông đang ở bên cạnh hung ác nói: “Đây chính là thư báo của tiểu tử ngươi gửi cho con lừa trọc trên núi sao?”
Phổ Thông liều mạng lắc đầu, hắn muốn báo tin nhưng hắn và thành phố đã bị lão đạo sĩ vây chặn tại chỗ nên không thể phát ra bất kỳ tín hiệu cầu cứu nào.
Nếu như có thể phát ra ngoài, bây giờ hắn còn một mình bị đánh đập như thế này không?
“Lão đầu, ngươi có quen thuộc với địa hình ở đây không?” âu Dương nghiêng đầu hỏi.
Động Hư Tử lắc đầu nói: “Khi ta đến Đại Linh sơn tự đều truyền tống thẳng đến bên trong thiền phòng của lão lừa trọc Không Minh, ta có chút quen thuộc với Đại Linh sơn tự nhưng ai lại đi dạo xung quanh chứ? Nói thế nào ta cũng là thánh địa chưởng giáo, làm vậy không phải quá mất mặt sao?”
Được rồi, vừa vặn có một người dẫn đầu trước mặt, trong nháy mắt vẻ mặt của âu Dương trở nên nhiệt tình thân thiết giả vờ tốt bụng vỗ nhẹ lớp bụi vô hình trên vai Phổ Thông nói: “Phổ Thông đại hòa thượng, sư đồ chúng ta mới tới đây còn lạ lẫm không biết gì vẫn cần ngươi dẫn đường!”
Phổ Thông nhìn nụ cười hiền lành khác thường của âu Dương nuốt nước bọt hỏi: “Xin hỏi lão đại đến Đại Linh sơn tự rốt cuộc là vì cái gì?”
âu Dương không quan tâm, vẫy tay nói: “Ơ kìa ngươi đừng lo lắng chúng ta chỉ có hai người làm sao có thể diệt môn ngươi chứ?”
“Dường như ta không phải hỏi ngươi có phải là tới diệt môn không?” Trong lòng Phổ Thông hét lớn, quả nhiên mục đích hai người này tới Đại Linh sơn tự ta hoàn toàn không đơn giản!
Nếu đã như vậy hắn liền không thể dẫn hai người bọn họ đến Đại Linh sơn tự được, Phổ Thông đảo mắt muốn nói lại cảm thấy thân thể nhẹ bẫng.
Động Hư Tử trực tiếp nâng hắn lên hỏi: “Hướng của Đại Linh sơn tự ở đâu?”
Phổ Thông vừa muốn tuỳ tiện chỉ về một hướng nhưng khi ánh mắt của hắn đối diện với đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Động Hư Tử ma xui quỷ khiến chỉ về phía tây.
Bên trong đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng đó, Phổ Thông có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòng hắn giống như trong một giây tiếp theo có thể hủy diệt thế giới!
“Sư bá, nơi này dù sao cũng là địa giới của đại hòa thượng không bằng chúng ta để con lừa trọc trước mặt dẫn đường, sau đó trực tiếp chém đầu lão hòa thượng ở trong chùa, như vậy vừa tiết kiệm sức lực lại hiệu quả!” âu Dương ở bên cạnh nói.
Sau khi có được đáp án mình muốn, Động Hư Tử ném Phổ Thông sang một bên giơ tay phải lên một cây phất trần xuất hiện trong tay, nhìn âu Dương mà hỏi một câu mơ hồ: “Ngươi theo kịp không?”
“Cái gì?” âu Dương vừa định hỏi.
Động Hư Tử trực tiếp bay lên không trung, chỉ để lại một câu nhàn nhạt: “Đi theo ta, cố gắng theo kịp!”
Giọng nói còn chưa biến mất người trước mắt đã biến mất, âu Dương ngồi xuống xe lăn nhìn về hướng Động Hư Tử biến mất, trong lòng đã sáng tỏ.
Nếu đã không thể truyền tống không gian xem ra vị sư bá này của ta là muốn một đường đi đến đó!
Vị chưởng giáo này của ta tính khí thật là thẳng tính, với hắn mà nói, biết một hướng là đủ.
Mọi âm mưu quỷ kế đều trở thành trò cười khi đối mặt với thực lực mạnh mẽ.
Thực lực ngang tàng đủ để vị chưởng giáo này một đường quét ngang qua!
Những tiếng nổ lớn trong không khí lần lượt vang lên từ xa, với tốc độ cực nhanh nghe càng giống như tiếng một loạt pháo hoa nổ ra.
Cùng với tiếng nổ vang trong không khí, từ xa ánh sáng của Đức Phật chấn động biến dạng, tiếng gầm của sư tử và hổ cuối cùng đều biến thành tiếng hú thống khổ.
Hoàn toàn không có bất kỳ tu sĩ và sự vật gì có thể ngăn cản bước chân của đệ nhất thiên hạ, cũng không xứng ngăn cản!
Đệ nhất thiên hạ là gì?
Trong thiên hạ, ta là số một, còn lại đều kém cỏi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận