Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 72: Mấy ngày này, Thiên Đạo chi Tử giống như tiểu cường đánh mãi không chết!

Âu Dương đùa nghịch xong thì vỗ trán một cái, lập tức hét to lên:
“Hỏng bét, ra tay nặng quá rồi! Ngươi sẽ không chết chứ?”
Chỉ muốn đùa nghịch thôi, có vẻ như đúng là ra tay quá nặng rồi, nếu như một chiêu Thổ Tường thuật này tiếp tục, có lẽ ngay cả tu sĩ Kết Đan cũng sẽ bị đánh đến thịt nát.
Cảnh giới đã bị áp chế đến Luyện Khí kỳ như Lâm Phong sẽ không thể chịu đựng được!
Một tay Âu Dương đập vào bức tường đất, bức tường đất bị vặn vẹo như bánh quai chèo biến thành những khối đất lớn sụp đổ xuống, để lộ ra cơ thể của Lâm Phong đã bị đánh thành mớ thịt nhão.
“Ta luôn không thể kiểm soát được sức mạnh của mình. Chỉ có trời mới biết tại sao thuật pháp Luyện Khí kỳ vào tay ta lại bị biến dị. Ta không ngờ rằng Lâm Phong này lại không cần đánh tiếp nữa!” Âu Dương nhìn cái hình ảnh c6a2n được kiểm duyệt kia mà cảm thấy có chút ngột ngạt.
Hắn còn chưa kịp tìm hiểu nguyên nhân, Lâm Phong ở trước mặt đã bị chính mình đập ra bã.
Âu Dương đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó bay ra khỏi cơ thể xác thịt của Lâm Phong bị hắn đánh nát, sau đó trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
“Đó là cái quỷ gì vậy? Trong nháy mắt đã biến mất? Chẳng lẽ là thần hồn sao?” Âu Dương cảm thấy trong lòng khó chịu, đột nhiên hiểu ra Lâm Phong vẫn chưa chết!
Nhưng ta chỉ có Luyện Khí kỳ tầng chín, hoàn toàn không biết rốt cuộc thần hồn kia là cái đồ chơi gì!
Chỉ những tu sĩ ở Nguyên Anh kỳ mới có thể chạm tới bí ẩn của thần hồn, mà tiêu chí của Xuất Khiếu kỳ là khả năng rời khỏi cơ thể.
Tại sao Lâm Phong Nguyên Anh kỳ lại có thể làm được điều mà tu sĩ Xuất Khiếu kỳ mới làm được?
Những Thiên Mệnh chi Tử ngày này có vô lý quá không?
Để những người bình thường như chúng ta chơi thế nào đây?
“Đậu! Khi dễ cảnh giới của ông đây thấp sao? Cả ngày làm những chuyện cao cấp này?” Âu Dương đột nhiên tức giận chửi rủa, nếu không phải hắn chỉ là Luyện Khí kỳ, không biết thần hồn là cái gì. Hắn làm sao có thể để Lâm Phong ở trước mặt mình chạy trốn chứ??
Chí ít chính mình còn có thể nhìn thấy Thiên Phạt chi Nhãn, cái đồ chơi thần hồn không thể nhìn không thể sờ được này phải làm sao?
Thích làm khó ta sao?
Mặc dù giá trị chân khí mình cao kinh người, nhưng khi đối mặt các loại hình thuật pháp thì hắn hoàn toàn dựa vào bàn tay vàng có sẵn để tạo ra ra kỳ tích.
Những cái cao cấp hơn là hắn hoàn toàn không biết, cái này cũng làm cho Âu Dương hoàn toàn không có bất kỳ biện pháp nào ngăn cản thần hồn Lâm Phong chạy trốn!
Nếu nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân nhất định sẽ thổi có mọc lại!
Lâm Phong chắc chắn sẽ ngóc đầu trở lại!
Những Thiên Mệnh chi Tử này giống như tiểu cường đánh mãi không chết vậy, giết thế nào cũng không được, nhưng khi chúng thành thật tu luyện thành nhân vật phản diện, chạm vào là sẽ bị giết ngay.
Thật đúng là vô lý, tại sao những đại tu sĩ trùm phản diện trong tiểu thuyết kia dù đã lại nơm nớp lo sợ, mưu tính thiên hạ, khi gặp phải những Thiên Mệnh chi Tử này lại chủ động hạ thủ lưu tình, sau đó bị giết ngược chết nhảm?
Bây giờ xem như hắn đứng ở vai trò nhân vật phản diện, Thiên Mệnh chi Tử như Lâm Phong là không thể đánh chết được, chỉ có thể chờ người ta có thực lực đầy đủ rồi vặn đầu hắn xuống đá như quả bóng sao?
Lâm Phong! Lăng Phong!
Nếu như lão Lăng ngươi còn vấn đề gì, chốc lát ta sẽ để lão tam chế tạo thành một con rối!
Ta không biết thần hồn là cái gì, nhưng lão tam nhà ta lại là bậc thầy chơi đùa thần hồn!
Âu Dương nghĩ tới Lăng Phong ở trong Thanh Vân tông, tên của hai người họ gần giống nhau, hơn nữa dáng vẻ Lâm Phong này lại trông cực kỳ giống với vị sư đệ Ma tộc đã chết của Lăng Phong, Tổ Uyên. Nếu nói không có một chút liên quan nào với Lăng Phong thì có đánh chết hắn cũng không tin.
Âu Dương vừa bất lực vừa tức giận nhìn cung điện ở phía mà xa xa cười lạnh, hắn phát hiện trong cung điện có một đôi mắt đang theo dõi mọi thứ ở đây.
Một viên Mê Tình đan mà Tô Linh Nhi đã từng muốn nhét vào miệng mình xuất hiện trong tay Âu Dương, trong nháy mắt búng vào trong miệng của một vị tướng quân đang bất tỉnh.
Thích xem? Ta sẽ để ngươi đứng trơ ra xem thật kỹ!
Lão Hoàng đế già đã lột xác thành thiếu nữ xinh tươi hoàn toàn nhìn thấy cảnh tượng vừa xảy ra.
Sau khi vị hôn phu của lão Hoàng đế tự mình cởi bỏ khí vận Kim Long trên người lão hoàng đế, cũng là lúc lão hoàng đế băng hà.
Một con chó già trần tục có thể dậy cơn sóng gió lớn thế nào chứ?
Cứ hưởng thụ tuổi già đi!
Âu Dương kết nối liên lạc với Hồ Đồ Đồ, con hạc giấy giữa không trung được Hồ Đồ Đồ điều khiển từ xa, vì đang trong Luyện Khí kỳ nên hắn hoàn toàn không thể điều khiển pháp bảo, thành ra chỉ có thể truyền tin cho Hồ Đồ Đồ để con hạc giấy đưa mình trở về.
Còn lão hoàng đế trong đại điện thì nằm trước khe cửa nhìn cảnh tiên nhân đánh nhau trước mắt, trong lòng có chút buồn bực, chẳng lẽ hắn thật sự có thể tìm được đường trường sinh ở trong tay những tiên nhân này sao?
Chán nản ngồi phịch xuống đất, trong mắt của Lão hoàng đế đã không còn sáng ngời.
Quốc sư đã chết, Hiến Tế chi pháp không còn bị quốc sư thao túng, con đường trường sinh của hắn đã bị cắt đứt.
Bây giờ ta chỉ còn lại tấm thân trẻ trung này, không còn gì nữa cả.
“Nhưng hiện tại ta vẫn còn thời gian!” Lão hoàng đế lại lần nữa ngồi dậy, nhìn hai tay trắng nõn của mình, trong mắt tràn đầy hung ác.
Ta không còn là một ông cụ sắp già nữa mà là một thiếu nữ đang trong độ hai mươi tuổi phong nhã hào hoa. Ta còn rất nhiều thời gian để tìm ra cách thức trường sinh.
Trước đó, ta muốn leo lên ngai vàng một lần nữa, trở thành nữ hoàng của đế chế này!
Lão hoàng đế nhìn bốc cáo phía trên đại điện, phần kế vị bị để trống, đây chính là do hắn chuẩn bị cho sau này.
Không biết qua bao lâu, cửa chính điện bị một đôi tay đẩy ra, tướng quân mặc giáp trụ nhìn thấy được người trong lòng của mình ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ chỉ thuộc về Hoàng đế, trong tay cầm một quyển trục.
“Huyên Nhi?” Tướng quân nhẹ giọng hỏi lão hoàng đế đang ngồi trên long ỷ.
Lão hoàng đế đột nhiên ngẩng đầu nhìn người tới, trước mặt hắn là người mà hắn tin tưởng nhất, thủ lĩnh Cấm Vệ quân đang nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Chuyện này làm cho lão hoàng đế thân là Cửu Ngũ Chí Tôn cảm thấy buồn nôn!
Nhưng vì để ổn định cục diện triều đình ở trước mắt, lão hoàng đế chỉ có thể đè nén buồn nôn, trên mặt nở nụ cười trà xanh, nhìn tên ngu xuẩn ở đối diện cười nói: “Ta thành công! Tướng quân!”
Nhìn nét mặt người yêu cười tươi như hoa, tướng quân buông lỏng trái tim đang lo lắng xuống, kìm nén kích động mà bước nhanh đến ghế rồng, ôm lấy lão hoàng đế, thì thầm: “Từ nay về sau, hai người chúng ta vĩnh viễn sẽ không rời xa nhau nữa!”
Lão hoàng đế bị tướng quân ôm vào trong lòng mà sửng sốt trong chốc lát, sau đó trên mặt lập tức khôi phục nụ cười ngọt ngào, nhưng trong lòng lại đang điên cuồng gào thét: “Chờ đoạt lại triều đình, trẫm sẽ là người đầu tiên giết đồ ngu xuẩn nhà ngươi!”
Sau đó, trước sự ngạc nhiên của vị hoàng đế cũ, dường như vị tướng đang hắn có một động tác khác.
Sắc mặt Lão hoàng đế trong nháy mắt đỏ lên, răng hàm sắp bị cắn nát.
Nhưng tướng quân thấy người ở trong lòng đỏ mặt, còn tưởng Huyên Nhi đang xấu hổ, nhìn xung quanh một chút, đây chính là đại điện Hoàng đế dùng đối mặt với các quan, ha ha ha ha, nếu là ở chỗ này chẳng phải quá kích thích hay sao!
Trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, lão hoàng đế nhìn tướng quân vạm vỡ đang nhìn mình đầy dục vọng, nuốt nước miếng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì sao? Để cho ta nhìn xem!” Tướng quân kỳ quái kêu lên một tiếng, xông đến chỗ lão hoàng đế!
“Không được! Kiệt ca!” Lão hoàng đế hoảng sợ gọi tên tướng quân.
“Này này này, chơi trò này đi? Mau để ta nhìn xem!” Cùng với tiếng thở dốc nặng nề của tướng quân là tiếng quần áo bị xé rách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận