Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 478:

Đi qua hết thành trì này đến thàng trì khác, trong vòng hơn một tháng, hai người gần như đi dạo hết những thành trì to nhỏ trong Thanh quốc.
Cái khiến Bạch Phi Vũ kinh ngạc chính là, nơi đây chẳng những là nơi nhân tộc nghỉ lại, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy yêu tộc ngụy trang thành người sống ở trần gian.
Thậm chí kết hợp với con người, số lượng cặp đôi sống với nhau đến già nhiều vô số kể.
Nhân và Yêu khác nhau câu nói này cũng không thích hợp trong giới tu hành giới.
Yêu khi mở ra linh trí có thể hóa hình, yêu lực yếu ớt, lại ở trần gian, bị khói lửa tiêm nhiễm, đối với yêu mà nói là cực kì thống khổ.
Mà khi người bình thường đối mặt với yêu, cũng tương tự bị yêu khí xâm nhiễm, thời gian càng dài, tất nhiên tà khí sẽ đi vào thân thể, không thể sống lâu được.
Cho nên mới có câu nói Nhân và Yêu khác nhau.
Bạch Phi Vũ cũng không phải không thấy rõ điều này, chỉ là vẫn hơi không hiểu một chút.
Biết rõ phải chết, đối với hai bên mà nói là không có một chút xíu chỗ tốt nào, bọn họ cũng biết, nhưng vì sao còn muốn như thế?
Mỗi lần nhìn thấy, một người thiếu niên dáng dấp tuấn tú nắm tay một bà lão tuổi đã xế chiều.
Hay là lão giả tóc trắng xoá bị một thiếu nữ mười sáu tuổi nâng.
Loại dị dạng này gây ra cảm giác không hài hòa, cũng khiến cho luân lý bình thường của Bạch Phi Vũ sụp đổ.
Chỉ có thể dựa vào vọng khí chi thuật mới có thể nhìn ra được.
Thiếu niên kia chính là một con tê tê biến thành, thiếu nữ kia là một con sói biến thành.
Bà lão và lão giả kia, tuổi tác khoảng chừng hơn ba mươi, nhưng gần giống như đã sang tuổi sáu mươi.
Không cần nói cũng biết, đây cũng là hậu quả do người và yêu kết hợp.
Bạch Phi Vũ cau mày, tay phải nhấn lên Lượng Thiên xích.
Hai con yêu tu này làm hại trần gian, hắn ra tay cũng không có gì là không ổn.
âu Dương đưa tay ấn tay Bạch Phi Vũ lại, nhìn ánh mắt khó hiểu của Bạch Phi Vũ, âu Dương Tiếu lắc đầu nói: "Đã không hiểu, không bằng nhìn nhiều thêm một chút, chỉ độc dựa vào ý bản thân mình đoán, ngược lại lòng tốt lại làm ra chuyện xấu."
Bạch Phi Vũ bỏ tay xuống, rất cung kính gật đầu chấp nhận, nhu thuận giống như một sư đệ đã hiểu được những điều mà hắn răn dạy.
Ngược lại âu Dương không thích ứng kịp, từ khi hắn tỉnh lại, tiểu Bạch gần như thay đổi hết tính nết của mình.
Quá tốt với hắn, ngược lại khiến âu Dương cảm giác toàn thân giống như có kiến bò ở trên người.
Cái tên nhóc ngày thường kiêu ngạo khó dưỡng, kiêu căng khinh người đâu rồi?
Không phải là sau khi tu vi của tên nhóc này bị phế đi nên đầu óc cũng hư mất chứ?
âu Dương nhìn chằm chằm Bạch Phi Vũ, giống như muốn Bạch Phi Vũ biến thành một đóa hoa.
Bị nhìn như vậy Bạch Phi Vũ chột dạ gãi đầu một cái, bỏ qua cái nhìn của âu Dương, đi về phía hai đôi vợ chồng trước mặt.
Cả người mặc áo trắng, Bạch Phi Vũ với khí chất hiên ngang hơn người trực tiếp đi về phía hai đôi vợ chồng.
Lão giả tóc trắng xoá ngăn thiếu nữ ở phía sau lưng mình, đôi mắt già nua vẩn đục tràn đầy đề phòng nhìn về phía Bạch Phi Vũ.
Mà thiếu niên tê tê kia cũng ngăn ở trước người bà lão, cũng đề phòng nhìn Bạch Phi Vũ.
Hai người động tác gần như giống nhau, mặc kệ là người hay yêu, phản ứng đầu tiên của bọn họ là che chở cho bạn lữ ở sau lưng mình.
"Bản tính cũng không xấu!" Trong lòng Bạch Phi Vũ tự đánh giá một chút, dừng bước lại, ra hiệu là hắn cũng không có ý xấu.
"Xin hỏi có thể giúp ta chút hay không? Huynh đệ hai người bọn ta đi lâu như vậy, hơi khát nước, muốn xin thí chủ chút nước, không biết có được không?" Bạch Phi Vũ nhìn hai đôi vợ chồng trước mặt, hơi khom người mở miệng nói.
Nghe thấy Bạch Phi Vũ nói vậy, lão giả tóc trắng xoá và bà lão sau lưng thiếu niên cũng hơi thở dài một hơi, nhưng thiếu niên đứng trước người bà lão và thiếu nữ trốn ở sau lưng lão giả thì vẫn như cũ chưa trầm tĩnh lại được.
So với hai con người bình thường, thân là yêu tộc bọn họ càng cảm nhận được trên người Bạch Phi Vũ có khí thế áp bách.
Đó là uy áp tự nhiên của người bề trên đối với người bề dưới, giống như là bẩm sinh, vẻn vẹn chỉ nhìn một chút đã có cảm giác thiếu niên áo trắng trước mắt này nhìn như ôn hòa nho nhã nhưng lại giống như một con hung thú hiếm có khiến cho hai con yêu bọn họ cảm thấy run rẩy từ sâu trong linh hồn.
Dù giống như cơn gió nhẹ mùa xuân thổi thoáng qua, hay những lời thì thầm nhẹ nhàng, đều giống như đang mở ra một cái mồm máu về phía bọn họ!
Dưới sự áp bức tự nhiên như vậy, ngược lại thân là người bình thường lão giả và bà lão không có bất kỳ áp lực gì, chỉ cảm thấy thiếu niên áo trắng trước mặt có đôi mắt thanh tịnh, khí chất này khiến bọn họ cảm thấy cực kì thoải mái.
Khiến cho người ta sinh ra một cảm giác thân thiết khó tả.
Dạng quý công tử này chắc chắn là thiếu gia của gia đình giàu có, đọc đủ thứ thi thư nhưng không có chút kỳ thị nào loại người như bọn họ, ngược lại bên trong ánh mắt còn mang theo chút thương hại.
Quý công tử như vậy, khiến bọn họ đã chịu đủ tranh cãi bàn luận từ lâu cảm nhận được một chút bình đẳng, hai người tất nhiên cũng nhiệt tình.
Lão giả cuống quít hoàn lễ với Bạch Phi Vũ, mở miệng nói: "Nếu công tử không chê, có thể vào phòng uống một bình trà!"
Thiếu nữ sau lưng vừa định đưa tay kéo lại quần áo của lão giả, muốn lão giả từ chối Bạch Phi Vũ.
Nhưng Bạch Phi Vũ lại nhếch miệng cười, chỉ vẻn vẹn một ánh mắt đã khiến nàng ngây người tại chỗ.
Mà thiếu niên vừa định bạo phát mang bà lão rời đi thì bà lão sau lưng lại kéo thiếu niên lại, lắc đầu khe khẽ, bên trong ánh mắt mang theo chút cầu khẩn, hi vọng thiếu niên không nên gây chuyện.
Động tác nhỏ của hai đôi vợ chồng, bị âu Dương nhìn ở trong mắt, nhưng cũng không nói gì, chỉ là nụ cười trên mặt càng đậm hơn.
Bạch Phi Vũ đẩy xe lăn, hai người được hai đôi vợ chồng dẫn tới một chỗ trong căn nhà tranh.
Có vẻ như đã thật lâu chưa nói chuyện phiếm với người khác, lão giả phá lệ nói nhiều lên, bà lão thì được thiếu nữ giúp đỡ nhóm lửa nấu cơm, trên mặt cũng mang theo ý cười nhàn nhạt.
Chuyện xưa của hai đôi vợ chồng không khác gì mấy câu chuyện cũ kĩ, người đang gặp khó khăn, hắn cứu nàng, nàng cứu hắn. Cuối cùng đều là tiết mục muốn lấy thân báo đáp.
Chuyện không có gì hay và đặc biệt, âu Dương vừa nghe vừa ngáp, nhưng Bạch Phi Vũ lại nghe say sưa ngon lành.
Tình yêu giữa người và người, ở trần gian, thoại bản này được lưu truyền đến tay tu sĩ, tương tự cũng khiến tu sĩ có cảm giác tiện sát.
Chớ nói chi là xông phá giới hạn chủng tộc, không để ý tất cả mọi người phản đối vẫn muốn ở cùng một chỗ với nhau vì tình yêu.
Loại tình yêu này càng khiến người ta đồng cảm.
Lão giả nói rất nhiều, bà lão xào rau khí thế ngất trời, thiếu niên dựa vào khung cửa, không nhịn được nhìn Bạch Phi Vũ và âu Dương, thiếu nữ thì tràn đầy lo lắng nhìn lão giả.
Lão giả như muốn thổ lộ hết tâm sự trong lòng ra, bà lão thì lại giống như đột nhiên có người đồng cảm với họ khiến bà cảm thấy vui vẻ, thiếu nữ thì lo lắng phu quân nhà mình có thể bị mang đi không, thiếu niên thì ngay từ đầu đã không có sắc mặt tốt nhìn hai người âu Dương.
Vốn chỉ là uống miếng nước, nhưng với sự nhiệt tình giữ lại của hai vị "lão giả", Bạch Phi Vũ và âu Dương cũng ở luôn căn nhà này ăn một bữa cơm rau dưa.
Mặc dù là cơm rau dưa, nhưng hai người vẫn không chê ý tốt của hai người lớn tuổi đang khẩn trương bên cạnh, đều ăn sạch sẽ.
Cơm nước xong xuôi, chính là thời khắc chia tay, trước khi Bạch Phi Vũ rời đi, hơi cảm thán nhìn lão giả mở miệng hỏi: "Cho nên, cho dù các ngươi tình nguyện chết sớm cũng muốn ở cùng một chỗ với nhau sao?"
Lão giả ôm thiếu nữ, mở miệng cười nói: "Có đôi khi sống quá lâu cũng không có ý nghĩa gì, có thể tìm được ý nghĩa của sinh mệnh, ta cũng an tâm rồi!"
Bà lão ôm lấy thiếu niên cũng gật đầu cười.
Mà trong mắt thiếu nữ và thiếu niên đều tràn đầy cảm động.
Bạch Phi Vũ cảm thấy thực sự kính phục hai người bọn họ, mặc dù nhỏ bé nhưng lòng quyết tâm không nhỏ.
Mà âu Dương ngồi trên xe lăn thì vỗ tay, chỉ kém không đứng lên khỏi ghế, móc từ trong ngực ra một cái bình sứ, mở miệng nói:
"Đã như vậy, vậy ta liền cho các ngươi một sự lựa chọn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận