Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 248: Không chỉ âu Dương có họ mà không có tên

Bạch Phi Vũ ôm âu Dương đang mê man, ngự kiếm rời khỏi Thanh Vân phong.
Chó lạp xưởng Tịnh Tử sủa Động Hư Tử một trận, bị Động Hư Tử trừng mắt nhìn, nó bất chợt cụp đuôi mà ủ rũ đuổi theo Bạch Phi Vũ ngự kiếm phi hành.
"Thật sự là một đám nghịch tử không biết điều!" Động Hư Tử hơi đau lòng nhìn phất trần bị chém mất một lỗ hổng trong tay mình, mắng thầm.
Đột nhiên sau lưng Động Hư Tử phát lạnh, xoay người mới phát hiện là Tô Tiểu Thất bùng nổ chân nguyên toàn thân, đi từng bước về phía mình với gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng.
"Sư muội, ngươi tỉnh táo lại đi! Nghe ta giải thích!" Động Hư Tử nhìn Tô Tiểu Thất như đang xù lông lên, xua hai tay liên tục, vội vàng mở miệng nói.
Tô Tiểu Thất thật sự nổi giận, giây phút ba vị tiên bộc đi vào Thanh Vân tông, Tô Tiểu Thất đã cảm giác được sự tồn tại của ba vị tiên bộc.
Đã bao nhiêu năm mà đám chó săn của tiên nhân này lại còn dám đến Thanh Vân tông!
Ngay Khí Tô Tiểu Thất xé không gian đi thẳng vào chủ điện của Thanh Vân phong.
Nàng lại ngạc nhiên nhìn thấy sư huynh Động Hư Tử nhà mình đang cười nói với ba vị tiên bộc, còn chuyện trò vui vẻ!
Tô Tiểu Thất tức giận mất khôn, lúc nhìn thấy một bóng người giống như đã từng quen biết thì không khống chế mình được lửa giận nữa.
Bóng người kia chính là thủ phạm hại chết hai vị sư huynh của nàng năm đó!
Tô Tiểu Thất tức tốc điều động mây trắng trên trời đánh về phía bóng người kia, sau đó chính là chuyện mà âu Dương nhìn thấy.
"Giải thích? Ngươi giải thích cho ta xem!" Tô Tiểu Thất nhấc nắm đấm, đập thẳng vào mặt Động Hư Tử mà không hề mang theo kỹ năng gì.
Đầu tiên là bị nghịch tử đuổi đánh, giờ lại bị sư muội nhà mình đuổi đánh, hắn phải sống sao đây?
Động Hư Tử giơ tay lên ấn nắm đấm của Tô Tiểu Thất xuống, quát khẽ: "Đừng làm mấy trò giận dỗi nữa!"
Tô Tiểu Thất nhìn về phía Động Hư Tử với vẻ không tin nổi, Động Hư Tử cũng dám cản nắm đấm của mình!
Động Hư Tử vội vàng buông tay Tô Tiểu Thất ra, gượng cười nói: "Sư muội, ta không có ý đó, mau đi theo ta!"
Nhìn Tô Tiểu Thất vốn đang vô cùng bạo lực còn mù mờ không hiểu gì, Động Hư Tử lập tức cúi đầu đưa tay giữ chặt tay Tô Tiểu Thất.
Cảnh sắc xung quanh hai người chuyển biến rất nhanh.
Động Hư Tử vả Tô Tiểu Thất đi tới một không gian chỉ toàn màu trắng.
Tô Tiểu Thất thu lại biểu cảm uất ức, nhìn không gian trắng xung quanh, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, bèn hỏi: "Chuyện này lại cần tới đây nói sao?"
Động Hư Tử khẽ gật đầu, đáp: "Chuyện này liên quan đến tương lai của tiểu tử âu Dương, cho nên vốn không thể để cho người thứ ba ngoài ta và ngươi biết được, Thiên Ngoại Thiên mà sư phụ để lại là nơi thích hợp."
Nghe thấy tên âu Dương, tình mẫu tử của Tô Tiểu Thất lại trỗi dậy, đứng đấy nhíu mày nhìn về phía Động Hư Tử mà nghiêm nghị hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì mà lại cần dẫn Đại Thiên tế tự của Thượng Cổ đến câu hồn phách của âu Dương?"
"Có họ không có tên, không có bắt đầu sao có kết thúc, không có kết thúc thì sao có khởi đầu mới?" Động Hư Tử gật gù đắc ý, mở miệng nói.
"Nói tiếng người!" Tô Tiểu Thất tiến lên giữ chặt tai Động Hư Tử, nàng ghét nhìn các sư huynh, sư đệ gật gù đắc ý ra vẻ cao thâm với mình, giống như kiểu mình rất ngốc vậy.
Động Hư Tử nhe răng trợn mắt cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên là vì để cho tiểu tử thúi âu Dương kia thực sự trở thành sinh linh của thế giới này!"
Động Hư Tử và Tô Tiểu Thất đều biết chuyện âu Dương có họ mà không có tên, bọn họ cũng biết vì sao âu Dương lại như vậy.
Bởi vì trong Thanh Vân thất tử của bọn họ cũng từng có một người giống hệt như âu Dương!
Hồ Vân!
Năm đó Hồ Vân giống như âu Dương bây giờ, nhưng so với âu Dương thì có vẻ Hồ Vân năm đó thảm hại hơn.
Nhưng nếu như thế, vì sao Động Hư Tử lại biết nên làm như thế nào?
Không phải chỉ có hai người là sư tôn và Hồ Vân biết được chuyện này sao?
Chẳng lẽ Hồ Vân chính miệng nói cho Động Hư Tử?
Nghĩ tới đây, Tô Tiểu Thất kinh ngạc, hỏi vặn: "Chẳng lẽ năm đó sư phụ cũng làm vậy với Tam sư huynh? Nhưng vì sao ngươi lại biết?"
Động Hư Tử chỉ vào mình, nói với vẻ tự hào: "Sư muội, ngươi cũng chỉ mới Độ Kiếp tầng bốn, ngươi biết Độ Kiếp tầng chín sẽ như thế nào không?"
Tô Tiểu Thất nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí vì cảnh giới đã viên mãn của Động Hư Tử mà giận không chỗ xả, bèn nói: "Độ Kiếp tầng chín rất đáng gờm sao? Hôm qua ai nói không hề để ý chuyện này!"
Động Hư Tử bị Tô Tiểu Thất chặn họng, lập tức ngượng ngùng mở miệng: "Ta không có ý đó, ý ta là vào ngày ngươi đạt đến Độ Kiếp tầng chín, ngươi sẽ hiểu. Sư muội ngươi hãy nghe cho kỹ, giữa Độ Kiếp tầng chín cũng có khoảng cách!"
Trong giọng nói của hắn mang theo ngạo khí của người đạt được vị trí cao nhất như hôm nay, càng đi sâu vào cảnh giới Độ Kiếp tầng chín càng phát hiện được nhiều chân trời khác.
Nói xong câu đó, Động Hư Tử vốn đang tự hào lại cười đùa tí tửng, móc ra một thẻ gỗ xấu hoắc mà nhét vào tay Tô Tiểu Thất.
Đây là bùa hộ thân mà âu Dương khắc cho Tô Tiểu Thất.
Đương nhiên Tô Tiểu Thất mới chỉ Độ Kiếp tầng bốn nên không hiểu lời nói của Động Hư Tử có ý gì. Nàng quan sát thẻ gỗ xấu hoắc trên tay kia một chút, trực giác của nữ nhân nói với nàng, ý trong lời Động Hư Tử cũng không đơn giản.
Vừa định truy hỏi, Động Hư Tử lại lắc đầu, ra hiệu mình không thể nói tiếp nữa.
Động Hư Tử hồi tưởng lại: "Thoáng chớp mắt, chúng ta đã từ mầm non được sư phụ bảo vệ trở thành đại thụ che gió che mưa cho mầm non đời sau!"
Tô Tiểu Thất nghe Động Hư Tử cảm thán, không biết nhớ ra cái gì đó mà yên lặng cúi đầu xuống, nhưng nàng lập tức ngẩng đầu nói với Động Hư Tử: "Cho dù có nói thế nào, bọn họ đều là đệ tử mà Hồ Vân để lại, ta sẽ không cho phép ngươi dùng bọn họ như quân cờ cho mưu đồ của bản thân!"
Động Hư Tử khẽ gãi mặt, hỏi: "Sư muội, trong ấn tượng của ngươi, ta kém cỏi như vậy sao?"
Vù!
Nắm đấm trắng trẻo chợt tung trước mặt Động Hư Tử, Tô Tiểu Thất lạnh lùng mở miệng: "Không phải Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh bị ngươi hại ra như vậy hay sao?"
Nghe Tô Tiểu Thất nói, cơ thể vốn đang thẳng tắp của Động Hư Tử chợt còng xuống, mặt tái đi, nhìn Tô Tiểu Thất nói: "Sư muội, đó là số mệnh của hai bọn họ, ta. . ."
Động Hư Tử không thể mở miệng nói tiếp được nữa, mặc dù đó đúng là số mệnh của hai người họ, nhưng người chủ đạo thật sự là mình.
Tô Tiểu Thất thu hồi nắm đấm của mình, xoay người đi không hề quay đầu lại, nói: "Cũng bởi vì đó là số mệnh của bọn họ cho nên ta mới lựa chọn giúp ngươi, nhưng nếu như ngươi muốn dùng âu Dương làm quân cờ, lúc đó ta sẽ là người đầu tiên giết ngươi!"
Tô Tiểu Thất xé mở không gian trước mặt, biến mất khỏi không gian trắng này.
Động Hư Tử há to miệng, hắn nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng nói của Tô Tiểu Thất, lập tức chán nản cúi đầu xuống, không lên tiếng nữa.
Chỉ còn lại Động Hư Tử yên lặng ở đó rất lâu, như thể lời nói vừa rồi đã hao phí rất nhiều sức lực của hắn, rất lâu sau Động Hư Tử mới cử động.
Một Bạch Phi Vũ suýt chút nữa đã bùng nổ, phía sau còn có một Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng, nếu như bọn họ nghe được chuyện âu Dương đi Cửu U.
Chỉ sợ trời cũng sẽ bị bọn họ lật tung!
Hắn run rẩy giơ tay lên vuốt ve phất trần trong tay, lẩm bẩm: "Hồ Vân ơi Hồ Vân, tên tiểu tử thối nhà ngươi đúng là làm khó ta mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận