Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 498: Hoa Yêu phường

Trong phường rượu ngon nhất của Vạn Yêu quốc!
Nếu ngươi không ở Hoa Yêu phường uống một chầu rượu thì ngươi không phải nhân vật có danh tiếng trong Vạn Yêu quốc.
Hôm nay trong căn phòng lớn nhất của Hoa Yêu phường chật kín khách quý, mội một vị yêu tu mạnh mặc y phục của quan lại, truyền người truyền ra uy áp thì biết đó là một vị yêu tu đỉnh phong.
Bữa tiệc đang diễn ra, khắp nơi có tiếng nhạc du dương vang lên, thiếu nữ xinh đẹp của các tộc đang múa những điệu múa gợi cảm.
Những nhân vật lớn ngày thường không có cơ hội gặp nhau thì bây giờ đang nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình tại bữa tiệc.
Huynh đệ, ca ca, hiền đệ, các loại xưng hô vang lên không dứt bên tai.
Thậm chí ngươi có thể nhìn thấy một con gấu đen đang nắm tay một con thỏ kết bái huynh đệ. Cũng có thể nhìn thấy một con dữ dội hổ đang ôm một con linh dương khóc to, giống như huynh đệ ruột thịt thất lạc nhiều năm mới gặp lại.
Các loại móng vuốt bén nhọn, bàn tay to lớn đang bưng các loại chén rượu chạm vào nhau.
Lúc này, giống như bọn họ là huynh đệ thân thiết nhất.
Mà khi từng cặp nâng ly chạm nhau thì trên ghế chủ tiệc, âu Dương cười ha ha giơ chén rượu, ôm dê rừng già, chạm cốc với con chim ba chân, gọi nhau là huynh đệ.
Dê rừng già cũng uống đến hai mắt mờ mịt, ôm người áo xanh, giống như hắn đang thổ lộ nỗi lòng của mình.
Nào là bây giờ cục diện của Vạn Yêu quốc đang rung chuyển, Nữ Hoàng không quan tâm!
Nào những yêu có hoài bão nhưng chỉ có thể bị mai một trên triều đình, không thể thể bản lĩnh để thỏa mãn khát vọng của mình.
Nào là huynh đệ có tài năng rất giỏi nhưng lại buồn bã, thất bại chỉ có thể mượn rượu giải buồn.

Từng câu xưng hô huynh đệ, từng câu nói hết nỗi lòng, giống như dê rừng già đã gặp được tri kỉ trong cuộc đời.
Giống như lần đầu tiên gặp mặt, huynh đệ của hắn chiếm chỗ ngồi của hắn, từ khi đó thì bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động.
Cái gì? Ngươi nói huynh đệ của ta ném mũ của ta, vậy tại sao hắn không lấy mũ của người khác?
Cái gì? Ngươi nói huynh đệ của ta nhét đầu chó vào miệng ta? Vậy tại sao hắn không nhét vào miệng ngươi?
Huynh đệ của ta nói, cái này gọi là không đánh nhau thì không quen biết, không đánh thì không trở thành tri kỷ!
Thiên tài đều từ ghen ghét nhau, dần dần thành tri kỷ!
Dê rừng già say, mắt lờ đờ nói cười ầm ĩ, bưng chén, uống một ngụm rượu, điều này khiến khiến mặt hắn hơi mất tự nhiên.
Có bằng hữu như thế, đời này đã đủ, hôm nay dùng tiền thưởng, thật có giá trị.
Từ khi Nữ hoàng tin thiếu niên Nhân tộc kia, bắt đầu cải cách thể chế của Vạn Yêu quốc, hắn luôn buồn bực, thất bại.
Sao thể chế của trăm tộc trong Vạn Yêu quốc có thể bắt chước thể chế Tam công Cửu khanh của Nhân tộc được chứ?
Bản thân là đại yêu có được tên thật lại bị một tên tiểu bối ép không ngóc đầu lên được, nhất là tên tiểu bối này là một thiếu nữ, điều này khiến dê rừng già đã từng là Yêu Thần bẩm sinh cảm thấy bực bội, khó chịu.
Chỉ có thể mượn rượu giải sầu, mà bây giờ càng có thêm một tri kỷ chia sẻ với mình!
Tiểu tử này còn là đệ tử của tên tu sĩ Nhân tộc Hồ Vân đáng chết kia!
Nên hắn nói hết nỗi lòng của mình.
Dê rừng già vui vẻ gọi bằng hữu tới Hoa Yêu phường uống say một bữa!
Nữ Hoàng đã từng không để ý Vạn Yêu quốc cũng muốn gả cho tu sĩ Nhân tộc, bây giờ đệ tử của tu sĩ kia lại phản đối việc Nữ Hoàng đang làm.
Việc kinh ngạc như vậy, sao dê rừng già không vui chứ?
Nghĩ tới đây, dê rừng già càng muốn biết nếu Nữ hoàng nhìn thấy tình huống này sẽ có tâm trạng thế nào?
Chúng ta bất bình đã lâu nên hôm nay muốn giải tỏa tâm trạng.
Dê rừng già say lờ đờ, giơ chén rượu còn lớn hơn đầu mình lên, cười lớn, kính một chén với vị tri kỷ đáng chết bên cạnh.
âu Dương chạm chén rượu với dê rừng già, uống một hơi, nhìn dê rừng già đang uống ừng ực, hắn cảm thấy trí thông minh của đám yêu tộc vô dụng này rất buồn cười.
Chỉ nịnh hót vài câu đã khiến đám đáng ghét này thành thật, hơn nữa hắn còn tiết lộ không ít chuyện xấu của sư phụ và sư nương Vạn Yêu quốc.
Nào là muốn Hồ Vân cười nên phóng hỏa đùa giỡn các tộc yêu.
Nào là xây Lộc đài cho Hồ Vân, xây sân hươu, chuồng báo cho Hồ Vân.
Nào là thậm chí vì Hồ Vân mà tình nguyện không làm Nữ Hoàng của vạn yêu!
Không ngờ vị sư nương là một nữ tử mạnh mẽ, tư thế hiên ngang khi còn trẻ, cũng là nữ chiến thần có tình yêu thuần khiết!
Ha ha ha, âu Dương cười đến mức sắp tắt thở. Hắn rất vui, cười tới mức sắp lệch miệng.
Dê rừng già vừa uống xong rượu thấy hắn cười vui vẻ nên hỏi: "Hiền đệ đang cười cái gì?"
"À, ta nhớ tới một chuyện buồn cười." âu Dương nhìn đám têu tu, trả lời qua loa.
Dê rừng già cảm thấy hứng thú, tiến đến trước mặt âu Dương, tò mò hỏi: "Việc gì vậy? Nói ra để vi huynh ta cũng vui vẻ cùng?"
âu Dương lặng lẽ nhìn Ký Lục thạch giấu giếm ở khắp nơi, trong lòng cười nhạo, thủ đoạn rẻ tiền vậy cũng dùng đối phó hắn?
Mấy tên nghịch tử trên Tiểu Sơn phong, tên nào mà không phải cao thủ quay lén chứ?
âu Dương đột nhiên muốn trêu đùa, thần bí vẫy tay với dê rừng già, nói nhỏ một câu bên tai hắn. Sau khi dê rừng già nghe xong thì hai mắt phát sáng, sùng bái nhìn âu Dương.
Vừa rồi âu Dương đọc thầm một câu thơ cho hắn nghe khiến hắn cảm thấy hào khí trong lồng ngực dâng lên.
Dê rừng già vỗ bàn, cả phòng lập tức im lặng, hắn hưng phấn đứng dậy, khí thế dâng cao, lớn giọng đọc:
"Chợt có cuồng đồ đêm mài đao
Đế Tinh phiêu diêu mê hoặc cao!"
!!!
Khắp phòng vang lên tiếng hút khí, công khai đọc thơ phản nghịch, việc oan lớn mà hắn lại nói to công khai như vậy.
Hắn không muốn sống nữa, nhưng chúng ta vẫn muốn sống!
Dù ở chỗ này có thể nói ra những bất mãn trong lòng nhưng bọn họ còn không có lá gan dám khiêu chiến địa vị của Thường Tố Trinh.
Trong lúc nhất thời, hiện trường yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Dê rừng già uống say lại giật mình không để ý, chỉ cảm thấy bản thân có hoài bão lớn, khác hẳn với lũ chuột chết nhát trước mặt!
"Ha ha ha! Tốt!" âu Dương giơ hai tay lên, phất tay.
Soạt!
Vô số người mặc áo gấm cầm đao từ bốn phía xuất hiện bao vây toàn bộ phòng thuê chật như nêm cối.
Trong vô số ánh mắt kinh ngạc, âu Dương chậm rãi đứng dậy, cười mỉa lấy ra một cái Truyền Tin thạch, đưa tin: "Trời ạ, sư nương ngươi đều nghe được rồi chứ! Ta bắt không ít người cho ngài, ngài thu lưới đi!"
Trong tiếng gào thét kêu cha gọi mẹ, âu Dương phóng khoáng vỗ đầu dê rừng già đã đờ đẫn, nhẹ giọng nói: "Muốn chơi với ta? Lão già, ngươi còn non lắm!"
Những việc còn lại thì giao cho thuộc hạ của sư nương làm, âu Dương rời khỏi căn phòng này.
Lúc âu Dương đi ra khỏi Hoa Yêu phường nổi tiếng nhất Vạn Yêu quốc thì trong lòng đột nhiên có cảm giác nhìn về phía hoàng thành, sắc mặt đen lại.
Tay phải nhấn đầu Tịnh Tử, biến mất ngay tại chỗ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận