Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 637: Là ta, đại sư huynh

Giọng nói của âu Dương không lớn không nhỏ, như đang nói một chuyện bé tí teo không đáng kể.
Nhưng vào tai Tổ Uyên lại hóa thành một trận long trời lở đất.
Cái tên Trần Trương Sinh này, Tổ Uyên bây giờ cảm thấy có hơi lạ lẫm.
Thậm chí ngay cả bản năng của Tổ Uyên cũng cho rằng hắn chính là Tổ Uyên.
Mà Trần Trường Sinh kia đã chết kể từ ngày ở Tuyết Sơn rồi, chết tại giới Tu hành, lấy mạng đổi mạng, hóa thành đại kiếm ngày ấy.
Mà khi nghe âu Dương nhắc nhắc đến cái tên này, Tổ Uyên cảm thấy kích động đến nghẹt thở.
Tổ Uyên cảm thấy như có tiếng nổ cực to đang vang vọng bên tai, giữa đất trời không nghe thấy một âm thanh nào khác.
Cảm giác chua xót xông lên tận đầu, hai mắt được bao trùm bởi một làn sương mù mờ mịt.
Trái tim hắn đang không ngừng nhảy nhót, hoảng loạn và lo lắng lúc này, còn mãnh liệt hơn so với lúc hắn hóa thân thành Tổ Uyên.
Thậm chí chỉ dám cúi đầu không dám đối mặt với tấm áo xanh đang đứng kia.
Sợ hãi, tủi hờn, chua xót, đau khổ, vui vẻ...
Tâm trạng cực kỳ phúc tạp tràn ngập trái tim của Tổ Uyên, khiến Tổ Uyên bối rối không thể kiềm chê.
Giữa Hoàng Thiên mênh mông rộng lớn này, bốn bề chỉ còn lại Tổ Uyên và âu Dương và thiếu nữ Trùng Dương đang hôn mê.
Gì mà con gái ruột của Đại Ma Tôn, gì mà sức mạnh của Mười hai Ma thần, khoảnh khắc này Tổ Uyên đã không còn coi trọng nữa.
Lúc này Tổ Uyên không còn là Tiểu Ma Tôn Tổ Uyên dưới một người trên vạn người của ma tộc.
Mà bị một câu của âu Dương gọi dậy Trần Trường Sinh đã từng là mình kia.
Trên thế giới này vẫn còn người nhớ mình, vẫn còn người gọi lên cái tên này!
Rất giống cảm giác lo lắng của một đứa trẻ phạm lỗi, phải đối mặt với phụ huynh.
Tổ Uyên không dám trả lời, hắn rất sợ, hắn sợ âu Dương đang gạt mình, nhưng trong lòng lại càng thêm sợ hãi, âu Dương đang tự gạt chính mình mà thôi.
Mình làm bao nhiêu chuyện như vậy, thậm chí bây giờ mình đã trở thành Tổ Uyên chân chính.
Trong giới tu hành, Ma- Đạo bất đồng, mà bây giờ mình đã trở thành thần dân Ma Tộc.
Thậm chí mình còn đang đứng ở một vị trí cực cao, ngoài Đại Ma Tôn kia ra, mình là lớn nhất.
Chỉ sợ mình cũng là một phần nội gián thâm nhập Ma giới.
Mình..đã không thể quay đầu nữa rồi...
Mình đã làm nhiều chuyện sai trái, chính bản thân mình cũng không biết làm sao đối mặt với âu Dương.
Những ngày này ở chung, Tổ Uyên vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ mình để lộ ra sơ hở rồi bị âu Dương phát hiện.
Hắn không nhận ra được mình vẫn có thể đối mặt với âu Dương, nhưng rồi lại nhận ra, mình vốn không biết nên làm sao đối mặt với vị Đại sư huynh này của mình.
Hắn không ngờ được cuối cùng Đại sư huynh vẫn nhận ra hắn.
“Ông anh ...nhận nhầm người...phải không?” Tổ Uyên bối rối mở miệng nói.
Tổ Uyên còn định giải thích các kiểu, nhưng lời hắn nói ra càng giống như đang thừa nhận.
Giải thích qua loa chính là một kiểu thừa nhận.
Tiếng kẹt kẹt vang lên, tiếng xe lăn tiến về phía trước.
âu Dương hơi tốn xức xoay bánh xe tới trước mặt Tổ Uyên.
Đôi mắt đã không nhìn thấy kia xuyên thấu qua tấm lụa trắng, như thể có thể nhìn thấu Tổ Uyên.
Hắn nhìn Tổ Uyên khoát khoát tay, ra hiệu Tổ Uyên cúi người xuống!
Tổ Uyên hoang mang lo sợ cứng nhắc cúi người xuống, theo bản năng phối hợp với âu Dương.
âu Dương đưa tay cực nhanh tới trước mặt Tổ Uyên.
Tổ Uyên vốn tưởng rằng mình lại sắp nhận được cú đấm yêu thương của Đại sư huynh, dựa trên phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại.
Tách!
Một cái búng vừa đủ lực tác động vào trán Tổ Uyên, Tổ Uyên ngơ ngác nhìn âu Dương nhưng không dám nói gì.
“Mắt ta mù, nhưng tâm ta chưa mù. Ngươi là ai, ngươi nghĩ ta không nhận ra ư? Tiểu tử ngươi còn đòi diễn với ta, định diễn đến khi nào nữa?” âu Dương đắc ý dựa trên lăn, nhìn Tổ Uyên nói.
Dáng vẻ kiểu, mày đòi thắng anh mày à?
Thanh sam trĩu nặng, giờ đây hơi trùng xuống, nhưng trong mắt Tổ Uyên tấm áo ấy vẫn cao lớn như xưa.
Dường như trong mắt âu Dương, Tổ Uyên chỉ là một đứa diễn kịch rất vụng.
“Ta ta ta...Ngươi..” Nghe thấy câu khẳng định chắc nịch của âu Dương, Tổ Uyên hốt hoảng chỉ lung tung, đại não đang hoạt động điên cuồng, còn muốn phản bác.
Hàng nghìn câu giải thích, giảo biện nhưng không biết nên nói ra từ đâu, nhất thời khiến lời nói của Tổ Uyên có chút kích động.
âu Dương nắm lấy ống tay áo Tổ Uyên lắc lắc, nhẹ an ủi hắn: “Ta biết hết mà, vất vả rồi!”
Một câu này, nhát mắt đánh tan tất cả ý muốn giải thích của Tổ Uyên, tất cả câu trả lời của Tổ Uyên đều đầu hàng trước câu nói này.
Trước kia sợ Đại sư huynh biết mình hóa thân thành Ma Tộc, sẽ lo lắng rồi quở trách mình, sẽ đòi trục xuất mình ra khỏi Tiểu Sơn Phong, rồi nói những câu như tình nghĩa sư huynh đệ chúng ta đoạt tuyệt từ đây.
Mỗi khi nghĩ đến những chuyện này, Tổ Uyên đều rất sợ hãi, bất an, chán nản.
Việc mình làm đã chú định sẽ không có ai hiểu cho.
Ai sẽ tin không có chuyện gì xảy ra chứ? Ai sẽ tin khi mình nhắc đến tận thế?
Khi nghe âu Dương nói mình vất vả rồi, cuối cùng Tổ Uyên cũng tìm được thật lòng lo lắng cho mình trên thế giới này, người thật lòng quan tâm mình, hiểu rõ mình.
Tri kỷ của mình vẫn luôn là Đại sư huynh, Đại sư huynh cũng là tri kỷ duy nhất của mình!
Coi như cả thế giới này không có ai hiểu mình, nhưng vẫn còn một người ở đây hiểu mình!
“Ta...” Tổ Uyên vô lực thả tay xuống, nước mắt không biết vì sao tự chảy ra, dường như tất cả nỗi tủi hờn, chua sót bỗng chốc bao trùm trái tim mình.
Tốt quá rồi!
Đại sư huynh thật sự nhận ra mình, cảm giác này giống như một loại khẳng định, cũng là Đại sư huynh và mình ràng buộc quá sâu, không để cho mình bất cứ cơ hội nào lẩn trốn!
Bảo sao khi mình đấu tranh với tâm ma, Chân nguyên của Đại sư huynh lại đến trong không gian ý thức của mình, hóa ra Đại sư huynh vẫn luôn biết rốt cuộc mình là ai!
Nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, hóa ra Đại sư huynh đã sớm biết, mình là ai!
Chỉ là đang phối hợp với kỹ năng diễn dở tệ của mình, cho mình vui mà thôi.
Bảo sao, ngay từ đầu Đại sư huynh đã không đề phòng mình, vẫn luôn tin tưởng mình.
Hóa ra không phải mình lấy lại được sự tín nhiệm của mình, mà là ngay từ ban đầu Đại sư huynh đã biết mình là Trần Trường Sinh mà hắn tin tưởng nhất!
Tâm trạng kỳ quái, mình cũng kỳ quái, duy chỉ có Đại sư huynh vẫn còn nhớ đến con người kỳ quái của mình!
Tổ Uyên bỗng nhiên cảm thấy những gì mình đã làm đều đáng giá.
Thời khắc này, Tổ Uyên cuối cùng cũng đã gỡ xuống phòng bị, Tổ Uyên không còn là Tổ Uyên kia nữa, mà là tam đệ tử của Thanh Vân Tông Tiểu Sơn Phong.
Trần Trường Sinh !
Trần Trường Sinh vội vàng lau mặt mũi, cố nặn ra một nụ cười, nghẹn ngào nói.
“Là ta, Đại sư huynh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận