Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 139: Kiếm ma

Cảnh sắc chung quanh nhanh chóng rút lui, âu Dương như đứng tại thời không loạn lưu, hết thảy cảnh tượng trước mắt lần nữa bị kéo thành vô số tia sáng.
âu Dương về tới Đăng Kiếm đài.
Thấy Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh không chớp mắt nhìn chằm chằm mình, hai người đang nghi ngờ vì sao âu Dương đứng bất động.
âu Dương cảm giác như trải qua nhiều năm rồi, đã qua thời gian rất lâu, hắn đã dùng năm mươi năm tuổi thọ bồi tiếp Lý Thái Bạch đi đến cuối.
Nhưng trong mắt Trần Trường Sinh cùng Bạch Phi Vũ thì từ đầu tới cuối âu Dương đều đứng yên.
Nhìn Bạch Phi Vũ toàn thân áo trắng, giắt kiếm bên hông tựa như trùng điệp với hình bóng Lý Thái Bạch trong trí nhớ.
Bộ dạng và giọng nói của Lý Thái Bạch chậm rãi lồng vào Bạch Phi Vũ trước mắt.
Thật sự rất tốt!
âu Dương giơ chân đạp một bước xuống Đăng Kiếm đài, một giây sau trực tiếp đăng đỉnh đứng bên cạnh Bạch Phi Vũ cùng Trần Trường Sinh.
"Trời đất!!!?"
Bạch Phi Vũ cùng Trần Trường Sinh mộng bức nhìn âu Dương trước mắt, trong thị giác của bọn hắn, âu Dương chỉ đi một bước liền tới thẳng trước mặt mình.
Chín mươi chín bậc Đăng Kiếm đài đã đào thải chín phần kiếm tu.
Mấy vạn kiếm tu vì kiệt lực mà bị đào thải, bây giờ đứng trên đỉnh Đăng Kiếm đài chỉ còn mấy ngàn người.
Trong mấy ngàn người, không ai mà không phải là thiên tài vạn chúng chú mục, nhưng dù là thiên tài, đi qua chín mươi chín bậc Đăng Kiếm đài cũng đều hao hết chân nguyên, nhao nhao ngồi xếp bằng điều tức.
Vượt Đăng Kiếm đài, tất cả mọi người có thể sử dụng chân nguyên trở lại, tự nhiên nắm chặt thời gian để cho mình nhanh chóng khôi phục thực lực!
"Trên mặt ta có gì sao?" âu Dương không hiểu sờ sờ mặt mình, không hiểu vì sao hai tên nghịch tử này dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
"Đại sư huynh? Ngươi đi lên đây bằng cách nào?"
Trần Trường Sinh hiếu kì mở miệng hỏi.
"Ngươi đang nói nhảm hả? Đương nhiên là bằng chân!"
âu Dương trợn mắt mở miệng nói.
Bạch Phi Vũ nhìn vẻ mặt của âu Dương mà rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ đại sư huynh Luyện Khí kỳ này thật ra là một thiên tài kiếm đạo?
Ý nghĩ buồn cười này vừa xuất hiện, Bạch Phi Vũ lập tức lắc đầu.
Đại sư huynh không phải chưa từng luyện kiếm, đã khổ luyện kiếm pháp ba ngày.
Nhưng cuối cùng bởi vì không cẩn thận thất thủ đâm vào đùi mình mà mắng to rồi ngừng luôn.
Theo Bạch Phi Vũ thì thiên phú kiếm đạo của đại sư huynh cực kém, thậm chí có thể nói là chưa bao giờ thấy tu sĩ có thiên phú kiếm đạo kém tới mức này.
Dù không tu kiếm đạo như Trần Trường Sinh cũng có thể tiện tay phóng thích kiếm khí.
Đại sư huynh khổ luyện kiếm pháp mà còn có thể tự làm mình bị thương.
Sao đại sư huynh có thể trực tiếp một bước vượt qua chín mươi chín bậc Đăng Kiếm đài?
Dù đã chưởng quản sơ bộ pháp tắc như Bạch Phi Vũ hắn thì cũng phải từng bước một leo lên.
Chẳng lẽ là do lượng chân khí khổng lồ dẫn tới biến đổi về chất?
Trước mắt mà nói, chỉ có lý do này mới có thể khiến người ta cảm thấy tin phục.
Trần Trường Sinh thì thán phục nhìn âu Dương rồi nói:
"Đại sư huynh quả nhiên có thiên phú bất phàm nha!"
Nghe Trần Trường Sinh vuốt mông ngựa, âu Dương khoát tay áo vui vẻ nhận, nhìn nhìn chung quanh.
Đây là một quảng trường không lớn, tận cùng quảng trường là cửa lớn cung điện.
Các tu sĩ trên quảng trường đều đi đứng loạng choạng, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng lao lực.
Giống như bị nhóm aniki Hình phong Thanh Vân tông không cho ngủ nghỉ kéo đi đấu kiếm ba ngày ba đêm.
Ánh mắt âu Dương dừng lại trên người một tu sĩ áo lam, chính là Triệu Tiền Tôn!
Lúc này Triệu Tiền Tôn đang ngồi xếp bằng điều tức, khôi phục chân nguyên đã tiêu hao.
âu Dương bước nhanh tới, ngồi xổm trước mặt Triệu Tiền Tôn, thân thiết nói: "Được hay không đó, chó sành?"
Nghe tiếng âu Dương, Triệu Tiền Tôn mở mắt ra, nhìn thấy bộ dạng nấm mốc của âu Dương đang cười hì hì nhìn mình.
Triệu Tiền Tôn cuống quít đứng lên, mình bây giờ trông thấy âu Dương hắn chỉ muốn tránh thật xa.
Ở cạnh âu Dương có mấy canh giờ mà đã bị âu Dương chỉnh đến hãi hùng khiếp vía, bát tự của hắn với con hàng này tuyệt đối xung khắc.
Nhưng cũng không thể trách hắn, Triệu Tiền Tôn cũng không dám nghĩ nhiều, người có thể sớm chiều chung đụng với âu Dương thì rốt cuộc bát tự phải cứng thế nào mới đủ!
âu Dương nhìn thấy Triệu Tiền Tôn muốn đi liền đưa tay níu ống tay áo, cười ha hả nói:
"Triệu huynh chạy cái gì chứ? Huynh đệ ta mới quen đã thân, tìm thời gian cùng đi uống chút trà, tâm sự đi?"
Quỷ mới nguyện ý uống trà cùng ngươi!
Triệu Tiền Tôn thầm mắng nhưng trên mặt lại treo nụ cười, nói:
"Hôm nào, hôm nào nhất định sẽ!"
Nhưng âu Dương vẫn không buông tay, sau khi bị hệ thống truyền tống đến thời kỳ Thượng Cổ sửa đổi thời gian, âu Dương liền biết cái hệ thống trâu ngựa của mình có vấn đề lớn!
Hiện tại, nhiệm vụ ban đầu còn kém một Thiên Mệnh chi Tử, mặc dù ấn tượng đầu tiên của hắn với Triệu Tiền Tôn không phải quá tốt.
Nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến chuyện hắn chọn Triệu Tiền Tôn.
Dù sao Thiên Mệnh chi Tử thật sự rất khó khăn đụng phải, để Triệu Tiền Tôn chạy mất ai biết lúc nào có thể lại đụng phải một tên khác!
Trước tiên hoàn thành nhiệm vụ ban đầu của hệ thống rồi nhìn xem hệ thống đến cùng có thao tác gì, sau đó nghĩ biện pháp chỉnh lại cái hệ thống trên người mình này xong lại nói!
Càng nghĩ, ánh mắt âu Dương nhìn Triệu Tiền Tôn càng nóng, ánh mắt âu Dương càng nóng, Triệu Tiền Tôn càng hoảng.
Sao ánh mắt tiểu tử này nhìn mình giống lão hổ nhìn con thỏ vậy?
Không được! Ta phải đi!
Ngón tay Triệu Tiền Tôn bấm niệm pháp quyết chuẩn bị rời đi nhưng dưới chân lại hiện lên một trận pháp, trong nháy mắt làm rối loạn thuật pháp của hắn!
"Đây là? Tán Linh trận!"
Triệu Tiền Tôn kinh hãi nhìn trận pháp ẩn hiện dưới chân.
"Vị sư huynh này, đại sư huynh nhà ta nhiệt tình như vậy, hẳn là ngươi sẽ không muốn đi đâu?"
Trần Trường Sinh đi tới, nhìn Triệu Tiền Tôn, mặt mang ý cười nói.
Từ lúc nào! Vậy mà trong lúc hắn bất tri bất giác thiết hạ Tán Linh trận!
Đột nhiên Triệu Tiền Tôn nghiêng đầu, một luồng chân nguyên nhỏ bé lướt qua tóc hắn.
Triệu Tiền Tôn điều chỉnh sắc mặt, nhìn Trần Trường Sinh, hừ lạnh một tiếng nói:
"Rốt cuộc các hạ ai, tại sao muốn lấy tóc của Triệu mỗ?"
Trần Trường Sinh có chút kinh dị nhìn Triệu Tiền Tôn, đây là lần thứ nhất hắn thất thủ, không nghĩ tới đối phương chỉ có Kết Đan kỳ vậy mà nhạy cảm thế này?
Trần Trường Sinh cũng không giả vờ nữa, vung tay lên, sáu cỗ khôi lỗi trực tiếp bao vây Triệu Tiền Tôn cùng âu Dương, Trần Trường Sinh nhìn Triệu Tiền Tôn, nói tiếp:
"Chắc hẳn vị sư huynh này còn có chuyện chưa nói xong với đại sư huynh nhà ta, không bằng đợi chút nữa rồi đi!"
Triệu Tiền Tôn nhìn sáu tu sĩ đột nhiên xuất hiện quanh mình, khí tức trên thân rõ ràng là Nguyên Anh kỳ, lập tức đổ mồ hôi, kinh hoảng muốn mở miệng giải thích.
Lúc này, cửa lớn cung điện cuối quảng trường đang đóng chặt đột nhiên nổ tung!
Vài tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn truyền đến!
Một kiếm tu chật vật ngự kiếm bay ra, hoảng sợ la lớn:
"Kiếm ma! Là Kiếm ma! Mau trốn."
Phốc phốc!
Tu sĩ này còn chưa nói hết đã bị một luồng kiếm khí huyết hồng phát ra từ cung điện bắn xuyên lồng ngực.
Tu sĩ vừa chạy thoát trong nháy mắt biến thành mứt quả, kiếm khí huyết hồng như xúc tu lôi tu sĩ này trở vào trong cung điện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận