Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 489: Có rất nhiều cách để tuyệt tình

“Ào ào!”
âu Dương bước vào trong thùng gỗ đầy nước thuốc, đầu quấn khăn, thoải mái lầm bầm một tiếng.
Cảm nhận cảm giác ấm áp khắp toàn thân, sảng khoái không nói nên lời!
Hai tay khoác lên trên thùng gỗ, một đôi tay ngọc ngà nhấn trên đầu hắn, lực tay thoải mái dễ chịu khiến âu Dương thoải mái từ đỉnh đầu đến tận móng chân.
“Chậc… Sư nương à, khó trách lão già đầu kia không về nhà ngày nào cả, thủ pháp này của người đủ sức mở tiệm xoa bóp luôn, hoàn toàn không cần lo lắng chuyện ăn uống!” âu Dương lầm bầm.
Đôi tay ngọc dừng lại, sau đó âu Dương chỉ thấy lỗ tai hắn đột nhiên bị xách lên, gương mặt vốn đang thoải mái lập tức đau đớn nhăn nhó.
“Tiểu tử ngươi hiện tại lại đủ sức giở trò lưu manh rồi phải không? Mới nãy còn đứng ở cửa đại điện kêu cứu hay sao?” Nữ Vương Vạn Yêu quốc nhéo lỗ tai âu Dương, tức giận nói.
Nhớ tới con Thiên Khuyển vừa rồi vượt qua sự ngăn cản của vô số đại yêu, nhanh chóng kéo một cỗ xe lăn vọt thẳng đến kinh đô Vạn Yêu quốc.
Mà âu Dương ngồi ở trên xe lăn thì lại thê lương gào thét kêu rên khắp kinh thành: “Cứu mạng… Sư nương cứu mạng, ta sắp chết rồi!”
Lúc đầu nàng còn tưởng âu Dương lại giở trò, nhưng khi nàng nhìn thấy âu Dương mặt vàng như nghệ lại sắp ngất đi, trái tim cũng hẫng mất nửa nhịp!
Giống như thật lâu về trước, như lúc nàng nhìn thấy Hồ Vân vậy!
Nghĩ tới đây, Thường Tố Trinh lại càng nhéo mạnh tai của âu Dương thêm một tí.
“Đau đau đau! Sư nương, nhẹ tay chút!” Hai tay âu Dương che lấy lỗ tai bị nhéo, nhe răng trợn mắt mở miệng cầu xin tha thứ.
Có lẽ là nể tình âu Dương bệnh nặng mới khỏi, Thường Tố Trinh mới buông lỗ tai âu Dương ra, nghiêm khắc khiển trách hắn: “Không muốn sống nữa à? Kinh mạch đứt từng khúc, chân nguyên nghịch hành, đan điền hư tổn, ngươi để thêm mấy ngày nữa thì mệnh cũng chả còn!”
Nghe Thường Tố Trinh răn dạy, âu Dương quay đầu nịnh nọt: “Đây không phải nhờ sư nương diệu thủ hồi xuân, bốc thuốc đúng bệnh sao!”
Thường Tố Trinh dáng vẻ mặt dày của hắn, thở dài một tiếng, một bàn tay đập lên đầu âu Dương, không đợi âu Dương kịp kêu tiếng nào đã lần nữa xoa bóp cho âu Dương.
“Ngươi với sư phụ ngươi y hệt nhau, nhìn như đa tình, thật ra lại cực kỳ tuyệt tình!” Thường Tố Trinh trầm giọng sâu kín nói.
âu Dương nhắm mắt nằm xuôi bên mép thùng, không phục cãi lại: “Sư nương, lời này của người nói ra, lão đầu trên trời linh thiêng không chừng nghe được lại bật nắp quan tài sống dậy đó!”
“Ồ? Không phải sao? Các ngươi không phải đều tự nhận mình rất vĩ đại sao, vô tư trợ giúp người bên cạnh, thậm chí mặc kệ tổn thương chính mình, cuối cùng đến đánh đổi mạng sống cũng không thèm do dự, không đúng sao?” Giọng nói của Thường Tố Trinh trở nên bén nhọn, trong lời nói mang theo oán hận khó hiểu.
âu Dương lắc đầu mở miệng nói: “Người nghĩ vậy là sai rồi sư nương, chuyện ta làm khác với sư phụ.”
Lúc nói những lời này, thanh âm âu Dương hơi trầm thấp, dường như chỉ khi đối mặt với trưởng bối như Thường Tố Trinh, hắn mới có thể lộ ra một chút mềm yếu.
Thường Tố Trinh nhìn dáng vẻ bình chân như vại của âu Dương, như thể tất cả mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, một tên tiểu quỷ Trúc Cơ vậy mà dám giả thần giả quỷ trước mặt nàng!
Thường Tố Trinh vốn đang nổi giận trong lòng vì âu Dương cả người đều bị thương, bàn tay nàng đập vào trán âu Dương
Nàng đập mạnh đến nỗi, âu Dương suýt chút thì nhảy dựng lên, hắn hít sâu một hơi, che trán oán giận nhìn Thường Tố Trinh nói: “Sư nương, người nghĩ ta làm bằng sắt à? Người quen đánh lão đầu rồi thì cũng không cần phải đánh ta như vậy đi?”
Gương mặt xinh đẹp của Thường Tố Trinh lạnh xuống, nàng nhìn âu Dương trước mặt.
Có rất nhiều cách để tuyệt tình.
Một trong số đó chính là, không để ý mà giúp đỡ người khác, nhưng lại bỏ qua việc người ta cảm thấy thế nào với mình.
Loại người này thậm chí âm thầm từ bỏ mạng sống của mình vì người bên cạnh, nhưng bọn họ lại không biết, nếu họ làm như vậy, những người được họ giúp đỡ sẽ cảm thấy thống khổ đến mức nào!
Sự dịu dàng chết người, cũng sẽ hóa thành thanh kiếm sắc bén khiến người ta đau khổ cả đời!
Hồ Vân chính là loại người này, âu Dương cũng vậy!
Nhưng hai sư đồ này lại là người cực kỳ cố chấp, bất kể thuyết phục thế nào, bọn họ cũng làm theo những gì trong lòng họ nghĩ.
Cũng chính vì vậy, khi Thường Tố Trinh để Thường Hiểu Nguyệt lựa chọn phu quân, nàng đã cố ý gạt đi âu Dương.
Dù tính tình âu Dương được rất nhiều cô gái yêu thích.
Yêu càng sâu đậm thì khi âu Dương rời đi, chịu đựng tổn thương sâu nhất cũng chỉ có Thường Hiểu Nguyệt.
Bọn họ rất là yêu người khác, duy chỉ không yêu bản thân mình.
Thường Tố Trinh nghĩ đến Thường Hiểu Nguyệt, trong lòng không khỏi đau xót, dù đã nghe âu Dương chính miệng nói Thường Hiểu Nguyệt đã hóa rắn trùng sinh, nhưng nghĩ tới Thường Hiểu Nguyệt trải qua một kiếp thế này, nàng vẫn không nhịn được đau lòng.
Dù sao cũng là đứa trẻ ở bên cạnh nàng đã mấy ngàn năm, nàng tận mắt nhìn nó lớn lên, cứ như vậy vì số mệnh mà mất tất cả tu vi, thậm chí ngay cả ký ức cũng không còn gì.
Quan trọng hơn là, Thường Hiểu Nguyệt bởi vì nàng mà phải trải qua những chuyện thế này!
Nếu như không phải vì phong ấn ma tộc trên người nàng… nghĩ tới đây trong lòng Thường Tố Trinh cảm thấy vô cùng áy náy.
Vì mạng sống, nàng đã trơ mắt nhìn Thường Hiểu Nguyệt trở thành dáng vẻ bây giờ, thậm chí có thể nói cái chết của Hiểu Nguyệt dường như đều do nàng một tay tạo thành!
“Nếu như không phải phong ấn ma tộc ở trên người người, thì cái que cay Thường Hiểu Nguyệt kia cũng không tồn tại!” âu Dương bên cạnh ung dung mở miệng nói ra.
Thường Tố Trinh đang lâm vào tự trách đột nhiên ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt mang theo ý cười của âu Dương.
Tựa hồ đôi mắt kia có thể thấy rõ nội tâm của nàng, thật giống như lúc trước vào lần đầu tiên nàng gặp Hồ Vân vậy.
Thường Tố Trinh nhịn không được, hốc mắt đỏ lên, thân là đại yêu tu Độ Kiếp đỉnh phong, còn là Nữ Vương Vạn Yêu quốc, nhưng lúc này nàng chỉ như một người phụ nữ bình thường mà thôi.
Hiểu Nguyệt là một phân thân của nàng do Hồ Vân tách ra vì muốn giúp nàng sửa lại số mệnh, từ ban đầu chẳng tồn tại một Hiểu Nguyệt nào cả.
Mặc dù nói như vậy, nhưng lòng người bằng xương bằng thịt, lòng yêu cũng thế.
Con gái nàng nuôi lâu như vậy, bây giờ biến thành ruộng đồng ngoài kia, Thường Tố Trinh trong lòng làm sao mà cảm thấy dễ chịu được?
Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Thường Tố Trinh, âu Dương gãi đầu, lấy một chiếc hộp gỗ từ trong không gian trữ vật ra, đưa cho Thường Tố Trinh.
“Đây là di vật của Hiểu Nguyệt, vật này người giữ đi!” âu Dương gãi đầu nói.
Thường Tố Trinh mở hộp gỗ ra, một viên yêu đan bất chợt hiện lên trong mắt nàng.
Đây chính là yêu đan của Thường Hiểu Nguyệt.
Nháy mắt khi vừa nhìn thấy viên yêu đan, Thường Tố Trinh cũng nhịn không được nữa, lã chã rơi lệ, ôm hộp gỗ nghẹn ngào khóc thảm thiết.
Giờ khắc này Nữ Vương của Vạn Yêu, đại yêu tu Độ Kiếp đỉnh phong, tất cả đều không phải là thân phận của nàng, lúc này thân phận của nàng chỉ là một người mẹ đau đớn vì mất con.
âu Dương nhìn Thường Tố Trinh nghẹn ngào khóc to với chiếc hộp gỗ, hắn không khỏi có chút thất thần, nhưng lại lập tức treo nụ cười lên mặt.
Nhớ tới Hồ Vân vẫn còn đang trong đầu mình tương ái tương sát cùng với hệ thống.
Hắn không khỏi đắc ý thầm nghĩ:
Lão đầu làm việc thật sự cẩu thả, làm những việc vĩ đại như vậy nhưng vẫn khiến người bên cạnh phải đau lòng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận