Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 349: Bạch hổ Hổ Bính

Ngưu Nhị nhìn mặt hổ nhăn nheo trước mặt, Tam hoàng tử Hổ tộc dáng vẻ non nớt, mặt trâu càng khó coi hơn, không phải hổ trắng này được gọi là thiên tài vạn năm mới gặp của Hổ tộc sao?
Sao lại có dáng vẻ không có đầu óc này.
Quả nhiên không hổ là Đồ Đồ? Chính mình cũng đã để người trong tộc cố gắng che giấu Đồ Đồ như vậy nhưng vẫn không thiếu kẻ ngốc nhìn ra Đồ Đồ bất phàm?
Thật sự không có cách nào ngăn cản mị lực của Cửu Vĩ thiên hồ sao?
Nhìn biểu cảm táo bón của Ngưu Nhị, hổ trắng đối diện tự nhận là mình sắp nổ tung, trong lòng càng thêm khẳng định chắc chắn là tiểu hồ ly kia không sống nổi ở trong tộc!
Khi còn bé mình đã từng tới ở nhờ Hồ tộc, cũng chính vào thời điểm này đã quen biết tiểu hồ ly bị tất cả mọi người xa lánh kia.
Thân là Tam hoàng tử Hổ tộc, từ nhỏ mình cũng đã thường bị những hổ lớn trong tộc bắt nạt nên bất đắc dĩ phải đến nhà tam cữu, là con rể Hồ tộc, ở một thời gian để giải sầu một chút.
Cũng chính lúc đó, ở một nơi trong rừng cây, mình đã bắt gặp Hồ Đồ Đồ.
Mấy hồ ly vây quanh một con tiểu hồ ly trên đầu mọc ra một đám lông, nói lời ác độc:
"Ngươi là người có dáng vẻ quái dị, không xứng đáng được ở núi Thanh Khâu!"
"Nhưng gia gia cho ta ở đây mà!"
"Núi Thanh Khâu sẽ không có tai tinh tai tinh dạng như ngươi này!"
"Đồ Đồ không phải tai tinh mà, gia gia nói Đồ Đồ là tiểu bảo bối đáng yêu nhất!"
"Mẹ ta nói ngươi là tai tinh!!"
"Mụ mụ là cái gì? Tại sao Đồ Đồ không có mụ mụ!"
"Ha ha ha, ngươi không có mụ mụ thì sao lại là bảo bối?"
"Gia gia nói Đồ Đồ là bảo bối!"
"Trên đời chỉ có mụ mụ tốt, có mẹ thì hài tử là bảo bối, không có mẹ thì hài tử chỉ là rễ cỏ..."
Mấy hồ ly cầm tay nhau vây quanh Đồ Đồ vừa nhảy vừa hát, âm thanh vui vẻ nhưng càng giống chế giễu hơn.
Tiểu hồ ly ngốc bị vây quanh ở giữa cũng uể oải ngồi xổm xuống.
Nhìn thấy một màn trước mắt này, nội tâm Hổ Bính giống như là bị thứ gì đánh vào, mình là bán yêu Hổ tộc và nhân tộc.
Mà sau khi mẫu thân sinh hạ mình thì cũng rời xa nhân thế.
Thân phận đặc biệt và lông tóc biến dị khiến cho từ nhỏ Hổ Bính đã vô cùng nhạy cảm, lưu ngôn phỉ ngữ cũng theo mình từ nhỏ đến lớn, dường như lúc này hắn có thể sinh ra đồng cảm gì đó với con tiểu hồ ly ngốc kia.
"Này, các ngươi!" Không biết Hổ Bính lấy dũng khí từ đâu, đi từ trong bụi cỏ ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy hồ ly trước mắt, giống như là nhìn chằm chằm con mồi.
Mặc dù trong Hổ tộc thì mình tương đối yếu ớt, nhưng trước mặt mấy hồ ly này, chỉ cần dựa vào dáng vẻ thì cũng đủ để mình đối phó với mấy tiểu hồ ly ngay cả tu hành còn chưa bắt đầu này!
Mà đối diện với mấy tiểu hồ ly bắt nạt Hồ Đồ Đồ là một con hổ trắng dài hơn hai mét, trời sinh cảm giác áp bức của bề trên đối với bề dưới, vẫn làm cho bọn họ sợ hãi!
"Cút!" hổ trắng nhe răng nanh, giận dữ hét lên với mấy hồ ly.
Mấy hồ ly lập tức bị dọa cho hồn phi phách tán, chạy trốn khỏi nơi này thật nhanh!
Mà Hồ Đồ Đồ thì ngơ ngác nhìn hổ trắng trước mắt, dáng vẻ giống như là sợ đến choáng váng.
Hổ Bính nhìn thoáng qua Hồ Đồ Đồ đang ngơ ngác, tự cảm thấy chỉ là làm một chuyện cỏn con, lúc quay người chuẩn bị rời đi thì sau lưng vang lên tiếng nói mềm mại: "Cái kia... Cám ơn ngươi!"
Hổ Bính khinh thường trong lòng, cùng lắm chỉ là một việc nhỏ vô nghĩa mà thôi, mình thân là Tam hoàng tử Hổ tộc, không để tâm chuyện như này...
Hổ Bính kiêu ngạo trong lòng còn chưa xong thì đã có một đóa hoa trắng cắm vào trên trán của mình.
Một thân tiểu hồ ly da lông hỏa hồng giống như một cơn gió lướt qua mặt mình sau đó chạy về phía xa, vừa chạy vừa sợ hãi nói: "Đây là bông hoa mà hôm nay ta thấy xinh đẹp nhất, cho đại ca ca ngươi đấy!"
Giọng nói trong cảm kích lại có chút sợ hãi không biết lão hổ trước mắt có ăn chính mình hay không.
Hổ trắng nhìn bông hoa trắng cắm ở trên đầu mình, loại đồ vật vớ vẩn của con gái này sao có thể xứng với uy phong lẫm liệt của hổ trắng đại nhân!
Định giơ móng vuốt lên để giật bông hoa trắng trên trán xuống nhưng khi móng vuốt chạm vào bông hoa trắng thì động tác lại trở thành nhẹ nhàng hái xuống.
Giơ bông hoa trắng lên trước mắt, trong mắt hổ toát ra tình cảm.
Đây hình như là lần đầu tiên mình nhận được lễ vật?
Cẩn thận thu lại bông hoa trắng, nhìn về phía thân ảnh chạy thật nhanh như chớp kia, lông kia đung đưa trái phải theo bước chạy, thật ngốc nhưng lại giống như rung động đi vào nội tâm của mình!
Từ đó về sau, ở núi Thanh Khâu, mình lại có thêm một cái đuôi.
"Hổ Bính ca ca, đây là bánh bao hôm nay Đồ Đồ ăn, ăn rất ngon đấy!"
Nửa cái bánh bao giơ lên trước mặt Hổ Bính, mắt sáng long lanh làm cho Hổ Bính không nói nên lời, mình là lão hổ chứ không phải chó hoang ăn cơm thừa của người khác.
"Hổ Bính ca ca, đây là rượu mà Đồ Đồ trộm của gia gia mang đến, ngươi mau nếm thử đi!"
Kia hình như là lần đầu tiên mình uống say, khi say đã lăn lộn khắp nơi đùa nghịch xin được ôm một cái.
"Hổ Bính ca ca, gia gia nói Đồ Đồ có mụ mụ, chỉ là mụ mụ đã đi đến nơi rất xa!" Hồ Đồ Đồ vui vẻ chạy đến trước mặt Hổ Bính, nói cho Hổ Bính tin tức tốt này.
Câu nói này như là ngọn lửa lớn đốt lên phẫn nộ của Hổ Bính, lúc này vết sẹo thống khổ mất mẹ lại lần nữa bị Hồ Đồ Đồ mở ra khiến cho trong lúc nhất thời Hổ Bính đã mất đi lý trí.
Mở miệng hổ ra, cắn một miếng vào cổ Hồ Đồ Đồ dọa nàng sợ, một đôi mắt hổ sâm nhiên mở miệng nói: "Mẹ ngươi đã chết! Là chết! Chôn dưới đất, vĩnh viễn sẽ không trở về!"
Câu này là phụ thân đã từng nắm cổ họng mình nói với mình, vậy mà mình lại cũng nói với Hồ Đồ Đồ như vậy.
"Oa..." Không biết là bị dọa sợ hay là bởi vì mụ mụ mình chết mà ngày đó Hồ Đồ Đồ khóc rất thương tâm, Hổ Bính muốn xin lỗi, nhưng kiêu ngạo lại làm cho hắn trầm mặc không nói.
Từ đó về sau, phía sau mình đã thiếu đi một cái đuôi, nhiều thêm một tiểu hồ ly trốn tránh mình khắp nơi.
Chuyện này cũng khiến cho Hổ Bính càng cảm thấy thua thiệt, cuối cùng đến tận khi rời đi Hổ Bính cũng không nói với Hồ Đồ Đồ cho dù chỉ một câu.
Chỉ có ngày ấy, khi rời đi, lúc mình quay lại nhìn về phía núi Thanh Khâu thì thấy được lông ngốc kia trốn ở sườn đất phía sau thì trong lòng Hổ Bính mới tràn đầy đắng chát.
Từ trong suy nghĩ quay trở về hiện tại, Hổ Bính đứng bằng hai chân, biến thành đầu hổ thân người, người mặc quần đùi thêu hoa văn một đầu thú, cõng một thanh trường đao, còn trên khe hở của vỏ đao thì có một đóa bông hoa trắng.
"Tam hoàng tử, cữu cữu ngài ra ngoài đi xa vẫn chưa về, nói đến ngài vẫn là thân thích với núi Thanh Khâu ta, ngài quên sao? Khi còn bé ta còn đưa ngươi đi tiểu đấy!" Ý đồ của Ngưu Nhị là dùng tình ý đã từng có để đả động Tam hoàng tử danh tiếng bây giờ đã lẫy lừng Hổ tộc ở trước mắt này.
Đôi mắt Hổ Bính lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngưu Nhị ở đối diện, mở miệng nói: "Ngưu gia gia, hôm nay ta đến chính là để đưa Hồ Đồ Đồ đi, giao ra thì thôi, không giao ra được thì hôm nay ta sẽ làm cho cả núi Thanh Khâu máu chảy thành sông!"
Ngữ khí thiếu niên hổ trắng âm vang, tràn đầy kiên quyết thiếu niên!
Ta đã từng phạm sai lầm, bây giờ ta trở về để đền bù!
Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ làm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận