Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 483: Hôm nay tiểu tử nhà ta thật sự rất đẹp trai!

Con nai khổng lồ lập tức biến thành những đám mây cát tường trắng xóa cuồn cuộn, tụ lại dưới chân Bạch Phi Vũ, một tòa tháp bạch ngọc cắm thẳng giữa trời đất.
Trên đài cao chính là Bạch Phi Vũ áo trắng tung bay!
Bạch Phi Vũ cầm trong tay Lượng Thiên xích, trước mặt là Phong Thần bảo thư, khí Huyền Hoàng hai bên dâng trào, lực tinh thần tung tăng nhảy nhót.
Trên vô số tản mây còn sót lại, thần hồn lít nha lít nhít đứng đó chờ đợi sắc phong.
Khung cảnh tráng lệ, áo trắng sáng rực!
Trong lòng Bạch Phi Vũ cảm giác được điều gì, Lượng Thiên xích vung ra, khí Huyền Hoàng giao hòa cùng lực tinh thần, hóa thành một quyển trục, từ từ mở ra trước mặt Bạch Phi Vũ.
Một bức bản đồ sông, núi, mạch nước tại nhân gian chầm chậm xuất hiện trước mặt Bạch Phi Vũ.
Sinh động như thật, như thể toàn bộ nhân gian được đặt trên bản đồ.
Tấm bản đồ này chính là bản đồ sông, núi, mạch nước tại nhân gian này!
Mà mười vạn chúng thần hồn lại muốn phong ấn bên trong nhân gian này!
Bạch Phi Vũ sắc mặt nghiêm nghị, dáng vẻ trang nghiêm, ánh mắt tập trung trên bản đồ sông, núi, mạch nước trước mặt, cũng trong chớp mắt đó, hắn đã nhớ kỹ tất cả sông núi và nguồn nước, nhánh sông trên bản đồ.
Chín mươi bảy ngàn ngọn núi, hai mươi hai ngàn mạch nước.
Nói cách khác, lần này phong thần nhân gian, là muốn phong khoảng chừng 119,000 vị thần minh!
Sông núi mạch nước bề bộn như thế, làm sao có thể hoàn thành tách đất phong hầu đây?
Bạch Phi Vũ nhìn thần hồn đông đảo đứng trên những tản mây còn sót lại, trầm tư một chút rồi nghiêm giọng nói: “Lần này phong thần, lấy năm ngọn núi làm chủ, Ngũ Nhạc chi sơn trở thành Sơn Thần chi chủ, sông lớn sông nhỏ trở thành Thủy Thần chi chủ! Ngoài ra, hai vạn chúng thần thổ địa, lấy thân an ủi đất trời!"
Giọng nói như chuông đồng, âm thanh vang vọng!
Giữa thiên địa trời ngả trăng nghiêng, dường như thiên địa đang ghé tai lắng nghe lời của thiếu niên áo trắng trước mặt.
Nhân gian này vốn đã làm theo cách của tiên nhân thời kỳ Thượng Cổ, thậm chí ngay cả hệ thống quan lại cũng được áp đặt trên người thứ gọi là Tiên Nhân ở nơi đây.
Mỗi thần hồn yêu tộc vốn đều có một mảnh đất riêng.
Tiên nhân cũng chia thành nhiều cấp bậc, khiến Bạch Phi Vũ cảm thấy mới mẻ.
Mà như vậy cũng giúp hắn bớt đi không ít chuyện!
Chỉ cần những thần hồn yêu tộc này lần lượt đến trước mặt hắn, hắn tự tay thắp sáng thần cách cho họ, tái tạo kim thân, tấm bản đồ sông núi mạch nước trước mặt sẽ điểm sáng nơi vốn thuộc về thần hồn ấy.
Thần hồn xếp hàng theo thứ tự chờ đến lúc được phong thần.
Chim xanh Điêu Mao bay đến trước mặt Bạch Phi Vũ, trong miệng ngậm một sợi dây thừng màu đỏ.
Khi nhìn thấy sợi dây thừng màu đỏ ấy, Bạch Phi Vũ không khỏi sững sờ, người khác có thể không biết sợi dây thừng này là thứ gì.
Nhưng hắn lại cực kỳ quen thuộc với nó, sợi dây đỏ này chính là tua kiếm của Kiếm tiên Lý Thái Bạch hắn dùng ở kiếp trước.
Nhìn thấy tua kiếm này, Bạch Phi Vũ không khỏi nhớ đến Khương Tiểu Thương bị mình ngộ sát, ánh mắt dịu đi, nhận lấy tua kiếm trong miệng Điêu Mao.
Quay đầu nhìn lại, thấy Đại sư huynh nhe răng cười với hắn, hắn cười đáp lại, sau đó nhìn về đám đông thần hồn đang chờ đợi trước mặt, hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói:
“Giờ lành đã đến, sắc lệnh phong thần!”
Vô số thần hồn bay về phía Bạch Phi Vũ, thời điểm Lượng Thiên xích vừa chạm đến thần hồn, những thần hồn yêu tộc kia đều cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng!
Thần hồn của bọn họ nhanh chóng ngưng tụ, thậm chí có vài thần hồn dường như tụ lại thành thực thể.
Nguyện lực và hương hỏa góp nhặt suốt ngàn vạn năm có thể giúp bọn họ hội tụ chân thân, một ngày nào đó sống lại cũng không thành vấn đề!
Mà sau khi có được thần cách, vô số bí pháp ảo diệu cũng vô sự tự thông, lời nói ra lại biến thành sự thật, hoàn toàn không cần mượn nguyên khí của thiên địa, phương thức tu luyện mới khiến bọn họ cảm thấy vui mừng.
Trong ngàn vạn năm sau khi Yêu Tổ chết đi, họ đi theo hắn, ngoại trừ có thể sử dụng thần hồn để kích động đạo vận và lấy nguyên khí thiên địa mỏng manh của nhân gian để kích phát một số thuật pháp cấp thấp ra, họ chẳng còn năng lực gì khác.
Bây giờ sau khi trở thành thần, họ đã có thể trực tiếp mở miệng thi pháp, quả thật vô cùng thần kỳ!
Họ còn tưởng rằng tiểu tử áo trắng này là người kế vị mà Yêu Tổ tìm cho chính hắn, không ngờ lại là lối thoát mở ra dành cho bọn họ!
Biết vậy, bọn họ cần gì phải chống lại vị đại nhân này?
Dù kêu bọn họ mang Yêu Tổ nhà mình tự tay trói đến trước mặt vị đại nhân này thì cũng đâu có xá gì?
“Con mẹ nó! Thành thần lợi hại dữ vậy sao!”
“Sao không nói sớm, nói sớm thì ta cũng quỳ làm chó luôn rồi!”
“Vị đại nhân này, ngài là vị thần của lòng ta!”

Trong ngàn vạn năm, Yêu Tổ đại nhân đã từng như tín ngưỡng không thể chạm tới cũng sớm chiều chung đụng với bọn họ, sớm đã mất đi sự kính trọng cao hơn cả nỗi sợ hãi kia, thậm chí còn cùng nhau trêu đùa vài ba câu.
Trong bầu không khí hân hoan vui vẻ, nghi thức phong thần đang tiến hành, số lượng đông đảo như thế phong tên liên tục ròng rã suốt ba ngày ba đêm.
Mà sinh linh tầm thường đang quỳ trên mặt đất lại không hề kinh ngạc trước cảnh tượng hùng vĩ trên bầu trời hôm nay nữa, thậm chí còn có vài kẻ gan lớn soi mói bình luận về những cựu tiên trên trời.
Hóng chuyện vui là thói quen tốt của người bình thường.
Trên trời, dưới đất đều chìm trong niềm vui ngày phong thần, chỉ có Yêu Tổ đứng sau lưng âu Dương lộ ra chút thất vọng mất mát.
Hắn đã từng là tiên nhân, bây giờ lại là người quản lý nhân gian này, tận mắt nhìn nhân gian nơi đây lần nữa thay hình đổi dạng, hắn không khỏi có chút thổn thức.
Thậm chí nghe thấy những thuộc hạ lớn gan chế nhạo mình, hắn cũng nhịn không được mà bật cười.
Yêu Tổ không khỏi đưa mắt nhìn người trên xe lăn ở phía trước.
Người mặc áo xanh kia cúi đầu, hai tay gắt gao nắm chặt tay vịn, đầu tóc rối bời che khuất khuôn mặt, như một pho tượng bất động.
Trên trời phong thần náo nhiệt như vậy, ai nào hay biết, có một người mặc áo xanh giờ phút này lại nhận lấy nỗi đau như thiên đao vạn quả.
Chân nguyên thoát khỏi thân thể của mình, chẳng khác gì dao nhỏ lóc lấy một miếng thịt, một đao có thể nhẫn nhịn được, nhưng hôm nay trên trời có hơn trăm ngàn thần hồn.
Hơn trăm ngàn đao, nỗi đau bị lóc đến không còn một miếng thịt.
Yêu Tổ ngẫm lại mà tê cả da đầu, đến trước xe lăn xem xét trạng thái của âu Dương, khi phát hiện âu Dương yếu ớt hít thở, Yêu Tổ không khỏi nhíu mày.
“Tiểu tử này không thể tiếp tục phong thần nữa! Cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ chết!” Yêu Tổ thấp giọng nói với âu Dương, lập tức chuẩn bị tiến lên cắt ngang đại lễ phong thần trên trời.
Quần áo hắn bị một bàn tay túm chặt lấy, Yêu Tổ kinh ngạc quay đầu lại, hắn ngạc nhiên không phải vì âu Dương ngăn cản hắn, mà là kinh ngạc vì âu Dương lại có thể cử động!
“Còn bao lâu?” Giọng nói âu Dương khàn khàn vang lên.
Yêu Tổ nhìn trời, nhẹ giọng nói: “Còn một phần tư nữa!”
âu Dương cúi đầu trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: “Giúp ta giữ bí mật!”
“Ngươi bây giờ thảm tới mức nào rồi? Còn muốn giữ bí mật? Giữ cái gì nữa? Giả bộ làm anh hùng à? Khi hắn hoàn thành hết thảy nghi thức phong thần thiên địa, hắn tự nhiên sẽ biết!” Yêu Tổ nhịn không được mà trách cứ.
âu Dương không quay đầu lại, dường như dùng hết sức lực toàn thân mà chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên người áo trắng được vạn thần kính ngưỡng trên bầu trời, gương mặt trắng bệch mỉm cười:
“Hôm nay, tiểu tử nhà ta thật sự rất đẹp trai!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận