Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 530: Nên ta mới ghét đối phó với nữ nhân nhất!

Trực tiếp thổ lộ khiến người ta không biết làm sao, cũng khiến người ta khó từ chối nhất.
Giữa rừng hoa bay bay, tạo nên khung cảnh nơi nam nữ chính trong phim tình cảm gặp gỡ nhau.
So với người thanh niên áo xanh đang lúng ta lúng túng kia, thiếu nữ váy ngắn có phần bình tĩnh hơn.
Tô Linh Nhi thẳng thắn cho âu Dương một kích, đâm thẳng vào trái tím íu đuối của hắn.
Vô số nơtron trong não hắn đều đặt lên bàn cờ thiên địa hết mất rồi, tự dưng va phải tình yêu khiến hắn chả biết nên làm sao cả.
Tình yêu tu tiên ngọt ngào, ai lại không muốn cơ chứ.
Huống chi người trước mặt hắn là Tô Linh Nhi, hắn vốn không có lý do từ chối nàng.
Bất kể là dung mạo, hay là thiên tư, nàng đều đứng hàng đầu.
Không có lý do từ chối nhưng cũng chẳng có lý do gì để đáp ứng nàng.
Bất kể gánh vác âu Dương hay là chuyện tuổi thọ của mình kéo dài được bao lâu.
Dựa vào tư chất của nàng, mệnh đã định sẽ trở thành đại tu sĩ, sống đến nghìn vạn năm cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà hắn bây giờ chỉ là Trúc Cơ, tuổi tho chỉ đếm ngón tay cũng tính ra còn sống được mấy ngày.
Mình đứng trước mặt Tô Linh Nhi chỉ như kiếp phù du sống qua ngày.
EQ của hắn không hề thấp, ngược lại rất cao là đằng khác.
Không giống kiếp trước mấy cái kiểu tình yêu nhảm nhí như nam chính trong tiểu thuyết, giờ đây con gái nhà người ta đã nói rõ tâm ý, mình lại không biết nên làm gì.
Bất kể đến từ phương diện nào, mình cũng không thể cam đoan với thiếu nữ này.
Trách cái gì đây?
Chỉ có thể trách bản thân mình thôi, cớ gì mình lại đi cưa tình thánh, lại đi trêu ghẹo Tô Linh Nhi.
Nhớ đến chuyện này, không thể không nói, mình đúng là tra nam sắt thép không còn gi để bàn mà!
Thật kinh tởm nha, âu Dương tự thầm mắng mình đúng là tên khốn nạn mà.
Nhìn con gái nhà người ta đang đứng trước mặt lại chẳng biết nên nói gì cho phải.
Xin lỗi?
Cứ đơn giản nói một câu xin lỗi, là có thể kết thúc tấm chân tình Tô Linh Nhi dành cho mình sao?
Mình mà có suy nghĩ như vậy đúng là càng thêm khốn nạn mà.
Vậy mình thích Tô Linh Nhi sao >
Nhớ tới lúc trước mình cùng với nàng đi lại, không thể không khỏi, ở chung với vị sư muội này, mình có chút cảm giác tự tại không nói nên lời.
Muốn đùa cái gì thì đùa, muốn nói cái gì thì nói, hơn nữa so với mình còn biến thái hơn.
Từ trước đến nay âu Dương hay chơi xấu, bày trò, đến giờ đối mặt với lời tỏ tình thẳng thắn của Tô Linh Nhi, lại biến thành một tên ngốc đứng đơ ở đó.
Hắn ấp a ấp úng một hồi lâu, mà không nói được gì.
“Hì hì!” Tô Linh Nhi nhìn tên đại ngốc âu Dương đang đứng ở đó, bỗng dưng cười.
“Sư muội …ta…ừm …ờ thì.." âu Dương liếc ngang ngó dọc muốn nói vài ba câu, nhưng không biết nên nói như thế nào.
Tô Linh Nhi tự nhiên lùi lại một bước, nhìn âu Dương, đôi con ngươi lạnh lẽo bây giờ tràn đầy ý cười, nàng nói: “Ta thích sư huynh là chuyện của ta, không có liên quan gì đến sư huynh hết. chỉ là hôm nay muốn nói điều đó ra thôi!”
Nói rồi không chờ âu Dương kịp mở miệng, liền xoay người rời đi, dáng vẻ tự nhiên khác thường.
Giữa mưa hoa, nàng xoay người rời đi
Ngay cả âu Dương nhìn thấy bóng lưng của nàng, bỗng nhiên cảm thấy thiếu nữ lại có dáng vẻ đẹp trai lạ thường.
Ta thích ngươi, nhưng không liên quan gì đến ngươi cả!
Mà Tô Linh Nhi quay lưng rời đi trên mặt vẫn mang ý cười, nắm thật chặt hầu bao mình tự tay thêu cho âu Dương, nhẹ giọng nói: “Chí ít ngươi đã biết tâm ý của ta, tuy ngươi không nói ra nhưng không phải ngươi cũng đang do dự sao?”
Khó nhất là nhận ơn của mỹ nhân.
Mà mình cũng không từ chối cũng chẳng đồng ý, cứ lấp lửng như vậy, rõ ràng cuối cùng có thể thoải mái thở dài một hơi nhưng sao trong lòng nặng nề quá, chả biết nên đi đâu cả.
Đành quay người tiếp tục lên đỉnh núi, tâm tư rối như tơ vò.
“Cô bé này ở trên đỉnh núi? tính cách thẳng thắn mà quả cảm!” Tông chủ Bồng Lai tiên sơn Mộ Vân Ca nhìn tấm gương đang phản chiếu âu Dương đang đi trên đường kia gật gù, nhìn Tô Tiểu Thất hỏi.
“Đúng là đệ tử thân truyền của ta! Tô Tiểu Thất nhìn Tô Linh Nhi trong đôi mắt phức tạp lạ thường, thậm chí còn có một chút vui thích ở trong đó.
“Không biết tự kiểm điểm! nên phế bỏ tu vi, đuổi khỏi tông môn!” Phó sơn chủ Bồng Lai tiên sơn Mộ Vân Hải mặt không biểu cảm nói.
Nghe thấy những lời này của Mộ Vân Hải, Tô Tiểu Thất đứng bên cạnh lập tức phản bác: “Thanh Vân tông ta quản giáo đệ tử ra sao mà đến lượt Bồng Lai tiên sơn quản?”
Mộ Vân Hải lập tức yếu thế, nhìn âu Dương trong tấm kính, nghiến răng nghiến lợi.
Tên nhãi này có gì tốt mà nhiều đứa con gái cứ thích hắn?
Trong lòng bỗng dấy lên một suy nghĩ lạ kỳ, nếu mình nhận Tô Linh Nhi kia làm đồ đệ liệu mình có tư cách quản giáo nàng chăng?
Dù sao Phó sơn chủ Bồng Lai tiên sơn vẫn nghe hấp dẫn hơn Ngọc nữ phong Thanh Vân tông mà nhỉ?
Cái suy nghĩ thần kỳ này xuất hiện trong đầu Mộ Vân Hải, khiến hai mắt của nàng sáng lên, nàng nhìn Tô Tiểu Thất mỉm cười sâu xa.
Tô Tiểu Thất nhìn nụ cười của nàng có chút không hiểu.
Khi thấy âu Dương bước vào chỗ điện chính Ngọc Nữ Phóng, Mộ Vân Ca vội vàng phất tay áo, tấm gương ban nãy lập tức biến mất không thấy thăm hơi.
âu Dương dường như hơi gõ cửa.
“Tiểu tử ngươi không biết gõ cửa sao? Quy củ Hồ Vân dạy ngươi đâu?”
Tô Tiểu Thất thấy hắn liền trách mắng, những lời trách mắng giống như là đang dạy dỗ đệ tử.
Điều này khiến âu Dương đang bị mắng có chút ngu ngơ. Mình là đẩy cửa vào mà, sao lại chọc mấy vị sư nương này rồi?
Mặc dù trong lòng không thấu, nhưng hắn vẫn thật thà đứng trước ba vị đại tu sĩ hành lễ: “Chào sư nương! Chào sư nương!Chào tiểu sư nương!”
“Ngươi vì sao lại hành lễ với nàng trước? Không hành lễ với ta trước?”
“Dĩ nhiên phải hành lễ với ta trước rồi. Việc gì phải hành lễ với ngươi trước?”
“Đừng có gọi ta là tiểu sư nương!”
“Đồ Đồ đâu? sao nó không về cùng ngươi?”
“Tiểu tử ngươi về được mấy hôm rồi cuối cùng mới nhớ ra mình còn những trưởng bối này à ?”
“Ta không phải tiểu sư nương của ngươi!”
“Ngươi là tên đầu gỗ!”
...
Ba người đàn bà hợp lại thành cái chợ, còn ồn hơn tám trăm con vịt, líu nha líu nhíu khiến hai mắt âu Dương đờ ra.
Mấy nàng dường như vẫn mấy câu nói đấy mà nói rất nhiều, mình chả hiểu cái gì sất.
Như có hạt đậu to đùng đập vào mặt hắn, nghe đến cuối cùng âu Dương vẫn chẳng hiểu ba mụ này nói gì hết.
Đầu đau như búa bổ, y như Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng niệm kim cô chú, hắn ôm đầu hét lớn: “Đừng nói nữa! Ồn quá!”
Lời vừa dứt đã bị hai bàn tay trắng trắng nhéo tai.
Nên là mình ghét nhất phải đối phó với phụ nữ.
...
Muốn mỗi vai phụ đều được đối xử tử tế đúng khum.
Tên này thẳng nam khỏi phải bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận