Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 309: Bây giờ Phật Tổ Tây phương có trên Tây Thiên hay không

Mỗi người ở Thanh Vân tông đều nhận được một kiện pháp bảo hộ thân.
Tâm cảnh của Trần Trường Sinh nâng cao một bước.
Trong tiếng hoan hô nói cười, Vấn Kiếm phong đánh ra dấu "?"
âu Dương một lần nữa bị Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh đẩy trở về Tiểu Sơn phong, hắn vẫn như cũ ngồi ở trên xe lăn và hai tay gác sau đầu nhìn về phía Trần Trường Sinh còn đang bận rộn trong phòng bếp.
Chợt, ánh mắt của hắn rơi vào trên người của Lông Bông đang lẻn qua cửa ra vào để chuẩn bị trộm đồ.
Nhìn thấy bộ dạng lấm la lấm lét của con khỉ, âu Dương nhịn không được phải bật cười.
Mà Lông Bông nhỏ với vẻ mặt đang căng cứng cũng quay đầu lại và nhìn về phía âu Dương đang cười với mình, nó không hiểu thấu nên đã cúi đầu nhìn vào chính mình, không biết vì cái gì đại lão đại lại cười mình.
Trần Trường Sinh là lão đại trong lòng của Lông Bông nhỏ, mà ngày ngày âu Dương bị Trần Trường Sinh đuổi theo hô Đại sư huynh, nên được Lông Bông nhỏ ngầm xem là đại lão đại.
Mặc dù không biết âu Dương đang cười cái gì, nhưng Lông Bông nhỏ vẫn ngượng ngùng sờ lên cái đầu đầy lông của mình rồi nhếch miệng lên và cười một tiếng với âu Dương.
“Lại đây!” âu Dương vẫy vẫy tay với Lông Bông nhỏ, hiệu con khỉ ngốc ở trước mắt đi tới.
Lông Bông nhỏ chỉ tay vào chính mình, xác nhận đại lão đại đúng là đang gọi mình, nên mới nhảy tung tăng hai ba bước đến trước mặt của âu Dương.
Rồi tỏ ra rất lễ phép nằm ở bên cạnh của xe lăn và ngoan ngoãn vươn đầu ra để âu Dương xoa đầu của mình.
Vị này chính là lão đại của lão đại, trong ngày thường mình làm lão đại không vui thì nhiều nhất là bị treo lên đánh một trận, nhưng nếu như chọc phải vị đại lão đại này, lão đại nhà mình không lột da của mình mới lạ!
Bàn về nhận định tình hình, Lông Bông vẫn còn rất là sáng suốt.
âu Dương xoa đầu con khỉ lông xù rồi móc một sợi dây thừng từ trong ngực ra, sau đó hắn tiện tay buộc nó lại thành một cái vòng và đeo lên trên đầu của Lông Bông.
Sợi dây này chính là sợi dây thừng mà Hồ Vân đã đưa cho chính mình, cũng là sợi dây thừng đã giúp mình ân huệ rất lớn ở Cửu U.
Kể từ khi trở về thế giới hiện thực, sợi dây thừng này một lần nữa trở thành bình thường không có gì lạ, hoàn toàn không có linh tính như khi ở trong Cửu U.
âu Dương nhìn vào Lông Bông nhỏ đang mang theo sợi dây thừng, giống như Tôn Ngộ Không mang theo vòng kim cô, nên lại bật cười.
Lông Bông nhỏ không biết vì cái gì đại lão đại lại đeo một sợi dây thừng cho mình. Rõ ràng là có cảm giác hơi không thoải mái, khi nó vừa định giơ móng vuốt lên để gãi gãi đầu.
Thì âu Dương lại lên tiếng ngăn lại rồi nói: "Từ giờ về sau, sợi dây này sẽ là của ngươi, đưa tay ra!"
Lông Bông dừng móng vuốt đang chuẩn bị gãi đầu lại rồi lộ vẻ ngơ ngác đưa bàn tay đến trước mặt của âu Dương. âu Dương gõ gõ nhẹ nhàng ở trên móng vuốt của nó và nói: "Tương lai một ngày nào đó, ngươi sẽ làm nên một chuyện lớn, nên cái tên Lông Bông này có vẻ hơi không hay."
"Ta chính là Tề Thiên Đại Thánh ở Thủy Liêm động trên Hoa Quả Sơn, tiểu Lông Bông!" Lông Bông nhỏ nghe được âu Dương đang nhắc tới tên của mình, nó nói thật nhanh ra câu cửa miệng của chính mình để bày tỏ mình yêu thích cái tên này.
"Ha ha ha! Rất tốt, không sai không sai, ngược lại là rất có ngạo khí, vậy sau này nếu như chính ngươi muốn đổi tên thì tự làm đi!" âu Dương cười ha ha, càng thêm tán thưởng Lông Bông nhỏ ở trước mắt.
Lông Bông nhỏ biết điều nên đã khéo léo tới bóp vai cho âu Dương, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm thẳng vào trong phòng bếp, bên trong bay ra mùi thơm thật sự là quá mê khỉ!
âu Dương cười mắng và vỗ vỗ sau gáy của Lông Bông nhỏ, Lông Bông nhỏ vừa thè lưỡi vừa cúi đầu với âu Dương rồi một lần nữa chui vào dưới phòng bếp.
Ở đằng xa, chú chó lạp xưởng Tịnh Tử đang có cảm giác phập phồng lo sợ về việc Lông Bông nhỏ sẽ bị bị chủ nhân phát hiện thì giờ đã lập tức yên tâm lại, sau đó trao đổi tin tức trong phòng bếp bằng ám hiệu chỉ thuộc về riêng bọn chúng.
"Đồ Đồ nên đi kế thừa huyết mạch!" Giọng nói xa thẳm của cáo Tây Tạng Soái Ca chợt vang lên ở bên cạnh của âu Dương.
Làm cho âu Dương bị dọa đến trực tiếp nhảy dựng và đứng lên trên bánh trước của xe lăn rồi quay đầu nhìn về phía cáo Tây Tạng mà hùng hùng hổ hổ nói ra: "Ngươi đó, đi đường có thể phát ra chút tiếng động hay không hả!"
"Ta là một con sủng vật nên đi như thế còn cần người quản? Sao? Ngươi đã không có việc gì?" cáo Tây Tạng vừa mở miệng phản bác, lại bỗng phát hiện âu Dương đứng lên trên bánh trước của xe lăn, nó lập tức tỏ ra ngạc nhiên mà hỏi.
âu Dương cúi đầu nhìn xuống hai chân mà chính mình tự đứng lên, sau đó nhanh chóng nhìn trái nhìn phải rồi lại đặt mông ngồi ở trên xe lăn.
Hắn đưa tay ghìm chặt cổ của cáo Tây Tạng lại rồi thấp giọng nói ra: "Chuyện này đừng nói bừa, ta còn chưa có ngồi đủ đâu!"
cáo Tây Tạng nhìn vào âu Dương với vẻ không hiểu thấu rồi hỏi: "Ngươi không có việc gì thì giả bộ ngồi xe lăn làm cái gì?"
âu Dương thì nửa dựa vào xe lăn ở phía sau rồi nói: "Ta phát hiện sau khi trở thành người bệnh, thái độ của toàn bộ thế giới giống như cũng tốt hơn rất nhiều! Nếu như hôm qua ta mà đứng nguyên vẹn ở chỗ đó, Tô sư thúc thật có thể gõ đầu của ta thành đầy cục bánh bao!"
Nhìn thấy âu Dương cố làm ra vẻ huyền bí, cáo Tây Tạng lắc đầu mà tỏ ý không hiểu âu Dương ở trước mặt đến cùng đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng cáo Tây Tạng cũng rất rõ ràng, từ sau khi âu Dương tỉnh lại, hình như tính cách đã xảy ra thay đổi rất lớn, cả người trở nên điềm tĩnh hơn không ít.
Trong mọi hành động và cử chỉ đều có nét giống như Động Hư Tử!
Nhưng cái này thì có liên quan gì đến một con cáo như ta chứ?
Cáo Tây Tạng nhìn vào âu Dương rồi tiếp tục nói ra: "Đồ Đồ đã là Nguyên Anh tầng chín, nàng phải đi đến vùng đất truyền thừa thuộc yêu tộc để tiếp thu truyền thừa của Yêu thần Thượng Cổ!"
âu Dương nhìn thoáng qua vẻ mặt thành thật của cáo Tây Tạng ở trước mắt rồi hỏi: "Có phải mấu chốt để Đồ Đồ trở thành Cửu Vĩ thiên hồ là ngay ở nơi đó hay không?"
Cáo Tây Tạng từ chối cho ý kiến rồi nhẹ gật đầu mà nói ra: "Mỗi Yêu thần Thượng Cổ đều chỉ còn lại có một con, chỉ có đi đến vùng đất truyền thừa thuộc yêu tộc mới có thể lọt vào mắt xanh của Yêu thần Thượng Cổ, từ đó mới đạt được tẩy luyện huyết mạch để tiến hóa đến đỉnh điểm của yêu tộc!"
âu Dương nhẹ gật đầu, từ lúc Đồ Đồ lên núi đến bây giờ cũng chính là vì chuyện này, chờ sau khi mình xử lý xong những chuyện trong tay thì sẽ dẫn Đồ Đồ đi tiếp nhận cái truyền thừa cực khổ muốn chết kia.
Thẳng đến khi Trần Trường Sinh cầm theo chày cán bột mà đuổi theo Lông Bông nhỏ và Tịnh Tử chạy khắp sân thì cơm cũng đã đến lúc làm xong.
Cơm nước xong xuôi, âu Dương mở miệng nói với hai tên nghịch tử: "Ta phải đi xa một chuyến!"
Nghe được lời này của âu Dương, Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh cùng lúc liếc nhìn nhau một cái, sau đó cả hai đặt bát đũa ở trong tay xuống rồi cùng kêu lên nói: "Ta sẽ đi cùng với huynh trưởng (Đại sư huynh)!"
âu Dương khoát tay áo rồi nói ra: "Lần này chỗ ta muốn đi còn không cần tới các ngươi đi cùng, vì có người sẽ cùng đi với ta."
"Ai?" Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh cùng lúc rất ăn ý mà mở miệng hỏi.
Không đợi âu Dương mở miệng trả lời, Động Hư Tử đã trực tiếp xé mở không gian đi ra với vẻ mặt hết sức khó hiểu.
"Tiểu tử ngươi mới từ nơi đó trở về đã muốn đi Đại Linh sơn tự? Tiểu Sơn phong các ngươi nhất định phải lần lượt tai họa một lần chín thánh địa lớn mới cảm thấy cao hứng sao?" Động Hư Tử nhìn âu Dương ở trước mắt rồi mở miệng nói với vẻ hơi không hài lòng.
Nghe được Động Hư Tử mở miệng nói như vậy, biểu hiện trên mặt của Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh, là hai người đã làm nghiêng trời lệch đất ở Kiếm tông và Vạn Pháp tông, chợt trở nên mất tự nhiên.
Nhưng âu Dương lại mở miệng nói mà không để ý chút nào: "Đừng nói nhiều như vậy, nếu chậm thêm chút nữa, e rằng ta không kịp ăn tiệc nóng, bây giờ nói không chừng ngay cả tiệc đều không có mà ăn!"
Động Hư Tử nhìn thấy âu Dương nói rất trôi chảy thì tỏ ra khó hiểu và hỏi: "Tiểu tử ngươi rốt cuộc muốn đi Đại Linh sơn tự làm gì?"
âu Dương cười với vẻ thần thần bí bí rồi nói ra: "Nghe nói Tây Thiên có Phật Tổ?"
"Đâu chỉ có Phật Tổ, nghe những đại hòa thượng kia nói Tây phương có mấy chục vạn vị Phật, còn Bồ Tát và La Hán thì nhiều vô số kể!" Động Hư Tử bĩu môi một cái rồi nói.
âu Dương xòe hai tay ra và nói: "Ta muốn đi xem, bây giờ Phật Tổ Tây Thiên có đang ở tây phương hay không!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận