Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 251: Ngươi chết như thế nào

"Bước vào mẹ ngươi!"
âu Dương trừng mắt nhìn Đại hòa thượng ở trước mặt, hòa thượng này mặt mày sáng sủa lại có vẻ bề ngoài ưa nhìn, tại sao miệng lại thâm độc như vậy chứ?
Vừa gặp đã mắng người?
Sau khi bị lão Nhị và lão Tam nhà ta thay nhau đánh, có phải còn muốn bị mình đè ra đánh thêm một trận nữa hay không?
Tuệ Trí nhìn vào âu Dương bị mình chọc giận, hắn ngược lại hơi nghi ngờ mà mở miệng hỏi: "Thí chủ không biết chỗ này là chỗ nào sao?"
âu Dương nghe được câu hỏi này của Tuệ Trí mà tức hổn hển nói:
"Ta mặc kệ chỗ này là chỗ nào, chính ngươi mới là người nên nghĩ xem mình muốn chôn ở đâu!"
Tuệ Trí cúi đầu nhìn xuống bông hoa tuyệt đẹp đang nở rộ rực rỡ ở dưới chân của mình, hắn cúi người xuống rồi nhẹ nhàng vuốt ve bông hoa và nói:
"Mạn Châu Sa còn được gọi là Bỉ Ngạn, nở hoa sẽ không ra lá, trổ lá sẽ không đơm hoa, hoa và lá sinh ra sẽ không gặp nhau.”
"Đầu của Đại hòa thượng này có phải là có bệnh hay không? Chỗ này vừa có hoa vừa có lá, hắn không phải nói hoa và lá sinh ra sẽ không gặp nhau sao?" âu Dương ngắm nhìn xung quanh thì thấy lá xanh sum xuê và từng khóm hoa đang nở rộ.
Tuệ Trí nhìn thấy âu Dương bắt đầu xắn tay áo, mới cuống quít mà mở miệng nói:
"Thí chủ chẳng lẽ không có phát hiện ra mỗi gốc hoa hoặc là chỉ có hoa, hoặc chỉ có lá sao?"
"Vậy thì thế nào, trả lời vào trọng tâm là ta sẽ đánh ngươi sao?" âu Dương đưa tay nắm lấy y phục của Tuệ Trí lại phát hiện cơ thể của Tuệ Trí rất nhẹ nhàng gần như là không có sức nặng vậy.
Tuệ Trí cũng hoảng sợ nhìn vào âu Dương với vẻ khó tin mà nghĩ thầm:
"Thể xác của người này vậy mà đi đến đây? Không đúng! Thần hồn của người này thế nhưng cô đọng đến tình trạng như thế! Gần như là một cơ thể thật sự!"
Khi âu Dương giơ nắm đấm lên, trên mặt của Tuệ Trí rốt cuộc lộ ra vẻ sợ hãi.
Trực giác của hắn nói cho chính mình biết, nếu như mình tiếp nhận một đấm này của âu Dương, mình thật sự có thể sẽ phải chết thêm một lần nữa!
"Thí chủ! Chậm đã, ta còn có tác dụng với ngươi!" Tuệ Trí vội vàng lấy tay ngăn ở trước người của mình rồi lớn tiếng kêu lên.
Nhìn thấy hắn không còn lộ ra bộ dạng cao nhân làm ra vẻ huyền bí như vừa rồi nữa, lúc này âu Dương mới hừ một tiếng rồi ném Tuệ Trí xuống đất.
Tuệ Trí có cảm giác tâm thần của mình đang rung lắc, âu Dương chỉ mới hời hợt ném mình ra mà mình thật giống như đã gặp phải một sự va đập thật lớn vậy!
Tại sao người này lại kỳ lạ như vậy?
Tuệ Trí ổn định lại cơ thể rồi mở miệng nói:
"Thí chủ không biết mình đã đi tới chỗ nào sao?"
âu Dương lắc đầu, chẳng qua mình nhìn thấy sư thúc nhà mình bị bắt nạt nên mới đi lên để hỗ trợ, ai biết ba lão già kia lại dẫn mình đến cái chỗ quỷ quái này?
"Vừa rồi tiểu tăng chúc thí chủ sớm bước vào miền cực lạc thật ra cũng không có ác ý, bởi vì thí chủ đã chết! Đây là nơi mà chỉ có người chết mới có thể tới!" Tuệ Trí niệm một tiếng Phật hiệu rồi nhìn âu Dương với khuôn mặt đầy đau buồn mà nhẹ giọng nói.
"Chết mẹ ngươi, ngươi mới chết đấy!"
Tuệ Trí ở trước mắt cũng dám rủa mình, Đại hòa thượng này thật đúng là dám nhảy nhót qua lại ở sát mép của con đường dẫn đến cái chết! Thấy âu Dương không tin, Tuệ Trí hái một bông hoa ở dưới chân lên rồi cẩn thận nhìn bông hoa ở trước mặt mà nói: "Thí chủ có biết Bỉ Ngạn nở ở chỗ nào không?"
“Nở trên mộ mẹ ngươi?” âu Dương cười lạnh một tiếng rồi nói.
Tuệ Trí lại ngoẹo đầu nhìn âu Dương rồi nhẹ gật đầu hơi có vẻ đồng ý nói:
"Cũng có thể nói như vậy, Bỉ Ngạn nở chỗ nào thì đó chính là Hoàng Tuyền lộ của ngươi và ta.”
Nói xong, hắn nghiêng người sang một bên để cho âu Dương nhìn con đường ở phía sau của mình.
Một con đường hẹp nhỏ xuất hiện ở phía sau lưng của Tuệ Trí.
"Mỗi người đều sẽ đi ngược lại hết quãng đời của mình lúc còn sống ở trong hoang mạc này, sau khi đi hết thì sẽ đi đến chỗ mà Bỉ Ngạn nở! Nếu thí chủ không tin, ngươi nhìn xem sau lưng của ngươi… Hả, thí chủ, Hoàng Tuyền lộ của ngươi đâu?"
Tuệ Trí muốn giải thích các đặc điểm về Hoàng Tuyền lộ và Bỉ Ngạn cho âu Dương biết để cho âu Dương tin tưởng, nên đã bảo âu Dương nhìn Hoàng Tuyền lộ chỉ thuộc riêng về âu Dương ở phía sau lưng.
Nhưng Tuệ Trí lại phát hiện không có cái gì ở phía sau lưng của âu Dương cả, giống như là âu Dương bỗng rơi xuống trong biển hoa Bỉ Ngạn vậy.
âu Dương cũng xoay người lại nhìn về phía sau của mình, khi hắn không có phát hiện Hoàng Tuyền lộ giống như lời mà Tuệ Trí vừa nói ở phía sau lưng của mình, trong lòng của hắn mới thở ra một hơi dài đầy nhẹ nhõm.
Vừa rồi Tuệ Trí ở trước mắt nói rất trôi chảy, suýt chút nữa đã dọa được âu Dương.
Lúc nhìn thấy sau lưng của âu Dương không có cái gọi là Hoàng Tuyền lộ kia, vẻ mặt của Tuệ Trí còn ngạc nhiên nhiều hơn âu Dương nữa.
"Điều này là không thể nào! Mỗi sinh linh đến đây thì sau lưng đều sẽ xuất hiện Hoàng Tuyền lộ, không thể nào có người không đi qua hoang mạc mà đến được chỗ này!" Tuệ Trí vội vã đi đến bên người của âu Dương rồi đi một vòng xung quanh của âu Dương, giống như là muốn tìm ra con đường khi âu Dương đến đây vậy.
"Đừng tìm, nếu như chỗ này thật sự gọi là địa phủ, vậy lão tử thật đúng là không có chết! Lại nói, Đại hòa thượng ngươi thật sự không có lừa ta? Chỗ này là địa phủ sao?" âu Dương tóm lấy Tuệ Trí đang lẩm bẩm không thể nào, rồi gấp không thể chờ mà hỏi.
"Địa phủ? địa phủ là chỗ nào?" Tuệ Trí ngẩng đầu lên và nghi ngờ nhìn về phía âu Dương.
Ở trong mắt của Tuệ Trí, âu Dương ở trước mắt chợt trở nên thần bí. Lúc mình đến Thanh Vân tông để xem lễ, mình đã liên tiếp thua ở trong tay hai tên sư đệ của người đang trước mặt này.
Đúng là có sư đệ nghịch thiên như thế thì sư huynh không thể nào chỉ có tu vi Luyện Khí bình thường như vậy!
“Bỉ Ngạn, Hoàng Tuyền lộ mà ngươi vừa mới nói thật lâu kia không phải là điểm du lịch âm tào địa phủ mà chỉ có người chết mới có thể tìm tới hay sao?” âu Dương nói chắc như đinh đóng cột.
Trong những câu chuyện thần thoại và tiểu thuyết của kiếp trước, cái gì mà Bỉ Ngạn hoa, Hoàng Tuyền lộ, Vong Ưu sơn, Nại Hà kiều, Tam Sinh thạch…
Những vật này đều là tiêu chuẩn thấp nhất ở âm tào địa phủ!
Nhưng Tuệ Trí thật giống như mới lần đầu tiên nghe được cái danh từ địa phủ này vậy. Tuệ Trí lắc đầu mở miệng nói ra:
"Chỗ này là Cửu U, thí chủ có thể không biết cái tên này, nhưng thí chủ chắc chắn đã nghe nói qua Thiên Sa cốc!"
"Thiên Sa cốc? Một trong chín đại thánh địa? Không phải đã nói ta sẽ tới chỗ này để làm lính canh ngục sao?" âu Dương ngây người một lúc rồi lập tức mở miệng hỏi.
"Lính canh ngục? Đó là cái gì?" Tuệ Trí có chút choáng khi bị âu Dương quấn.
Rõ ràng có một sự chênh lệch thông tin rất lớn giữa hai người, sau đó âu Dương đã kể về cuộc nói chuyện giữa mình và Động Hư Tử về Thiên Sa cốc.
Tuệ Trí chắp tay và liên tục nói: “Tội lỗi, tội lỗi, thí chủ có thể đã hiểu lầm ý của chưởng giáo Thanh Vân, cái gọi là đệ tử của chín đại thánh địa hàng năm phái tới chỗ này, chỉ sợ là đang ám chỉ về những đệ tử tử vong hàng năm?"
"Mẹ nó, ý của ngươi là lão đầu tử lại chơi con mẹ ta?" âu Dương ngây người một lúc, hắn có cảm giác mình thật sự là ngu ngốc, mỗi ngày đều bị đám lão gia hỏa kia đùa giỡn đến xoay vòng!
Tuệ Trí lại lắc đầu nói ra: "E rằng chưởng giáo Thanh Vân cũng không có lừa gạt thí chủ, dù sao thí chủ không có Hoàng Tuyền lộ, nên tự nhiên cũng không tính là đã chết."
Chết lại không chết?
âu Dương trong hòm?
Động Hư Tử chơi âu Dương?
Thật sự là một tiêu đề hỏng bét!
Chẳng qua khi xác nhận bây giờ chỗ mà mình đang ngây người là chỗ chỉ có người chết mới có thể tới, mặc kệ có phải là âm tào địa phủ hay không, âu Dương cũng không cảm thấy sợ hãi chút nào.
Thứ nhất, lão đầu tử chắc là còn không đến mức lừa gạt mình đi chết.
Thứ hai chính là còn có nhiệm vụ của hệ thống rác rưởi xem như là một sự chứng thực.
Thứ ba, phía sau lưng mình cũng không có cái gọi là Hoàng Tuyền lộ giống như sau lưng của Đại hòa thượng ở trước mặt đây, rất có thể là có quan hệ tới sợi dây thừng vừa kéo mình qua kia.
Mình không có Hoàng Tuyền lộ cũng có nghĩa là mình không có chết.
Cho nên tuy âu Dương đã đi tới Cửu U lại không có hoảng sợ chút nào, đến nỗi còn có chút muốn cười đối với tên Tuệ Trí đã chết kia.
âu Dương tò mò nhìn Tuệ Trí ở trước mắt, nếu như mình nhớ không lầm là phía trên bảng của tiểu tử này còn treo một cái dấu ngoặc “Thánh tử Phật môn (giả)” mà?
Nói thế nào hắn cũng là Thiên Mệnh chi Tử có tư chất 11 điểm, làm sao mà dễ dàng treo như vậy được?
âu Dương nhịn không được tò mò mà mở miệng hỏi:
"Ha ha, Đại hòa thượng, ngươi là chết như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận