Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 56: Hoàng thành ở hướng nào?

Mặc dù ba người không thể ngự kiếm phi hành nhưng lại có biện pháp khác, phi hành tiêu hao chân nguyên rất lớn nhưng nếu như chỉ gia trì vỏn vẹn ở trên chân thì lượng dùng lại không đáng kể.
Cùng loại với khinh công ở phàm ‌thế, ba người bay nhảy ở trên ngọn đại thụ hai bên đường, trong nháy mắt đã có thể nhảy ra xa mười mấy mét.
Âu Dương cõng Hồ Đồ Đồ, Lãnh Thanh Tùng hơi không thích ứng kiểu dùng chân đi đường này, bình thường đều bay, đột nhiên dùng chân nên có chút không quen, nhưng hơi thích ứng một chút cũng đã có thể theo kịp sau lưng Âu Dương.
Hai người đang nhảy nhót ở giữa ‌đám cây cối, bỗng nhiên phía trước truyền đến một loạt tiếng hô giết.
Âu Dương cau mày, cũng không muốn quản loại chuyện này.
Trước đó cũng đã nói qua, thân là tu sĩ không nên tùy ‌tiện tham gia nhân quả giữa người phàm, nếu không sẽ không tốt cho việc tu hành.
Âu Dương chưa kịp mở miệng, Lãnh Thanh Tùng ở sau ‌lưng đã vọt tới.
Đến cùng vẫn là tuổi trẻ mà, đụng đến chuyện bất bình là lập tức cầm kiếm ra tay hoàn toàn không bàn đến hậu quả.
Còn chưa kịp há miệng gọi Lãnh Thanh Tùng lại, Lãnh Thanh Tùng đã rút kiếm ra phóng xuống dưới, Âu Dương đành xách mông Hồ Đồ Đồ đi theo.
Âu Dương đứng trên một nhánh cây nhìn xuống.
Ở bên dưới, nhân mã hai bên đã hỗn chiến rất lâu, khắp nơi đều là người ngã trên mặt đất, không rõ sống chết.
Có điều rất rõ ràng một phe là sơn tặc mặc áo gai vải thô bịt mặt, một bên thì là hộ vệ mặc quần áo luyện công giống nhau.
Nhóm hộ vệ mặc dù trang bị đầy đủ, vũ khí trên tay rất tốt nhưng nhân số chiếm thế yếu, chỉ có hai mươi mấy người, còn phải phân tâm bảo vệ mấy chiếc xe ngựa phía sau lưng.
Trái lại phía sơn tặc là một đám người ô hợp, một đám dở dở ương ương cầm vũ khí thậm chí còn có cuốc liềm đao nhưng thắng ở nhân số đông đảo, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, tiếng kêu "giết" rần trời.
Cho nên đội hộ vệ rất nhanh đã bị sơn tặc bao vây lại, đồng thời vòng vây đang không ngừng thu nhỏ, thương vong cũng đang không ngừng gia tăng.
Vào lúc Lãnh Thanh Tùng cầm kiếm từ trên cây bay xuống, tình hình chiến đấu rốt cục mới bị xoay chuyển lại.
Mặc dù tu vi bị áp chế nhưng Lãnh Thanh Tùng có tư chất kiếm đạo cao tới mười một điểm, tu vi cao thấp và dùng kiếm giết người cũng không có quan hệ với nhau.
Một con du long màu bạc xuyên qua bên trong đám sơn tặc, chỗ nó ghé qua là người ngã ngựa đổ, sơn tặc còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì đầu đã tựa trên mặt đất, không thể dậy được nữa.
Mỗi tên sơn tặc tử vong, trên cổ đều có vết kiếm sâu một tấc, không hề có chút sai lệch.
"Có tiên thiên đại tông sư! Đều tránh ra!". Bên trong đám sơn tặc truyền đến một tiếng hét lớn, bọn sơn tặc nhao nhao lùi lại, Lãnh Thanh Tùng toàn thân áo đen sắc mặt lạnh như nước đứng tại chỗ.
Mà từ bên trong sơn tặc, một đại hán thân cao hai mét tay cầm hai lưỡi búa đi ra nhìn Lãnh Thanh Tùng cười gằn một tiếng nói: "Mao đầu tiểu tử không nhìn mình có bao nhiêu cân lượng đã muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Gia gia ngươi. . ."
Lời còn chưa nói hết, đại hán tay cầm hai lưỡi búa đã ngửa mặt ngã trên mặt đất, âm thanh im bặt, hắn chẳng thể nghĩ tới tiểu tử đối diện này vậy mà ra kiếm nhanh như vậy, ngay cả tên mình còn chưa báo xong, cứ qua loa như vậy đã chết rồi?
"Lắm lời!"
Lãnh Thanh Tùng vẩy thân kiếm một cái, nhìn ‌đại hán ngã trên mặt đất cau mày nói.
Đại hán vừa ngã xuống, đám sơn tặc lập tức hỗn loạn tưng bừng:
"Đại đương gia bị giết!"
"Chết tiệt! Đại đương gia ‌cứ như vậy bị giết?"
"Ngươi không nói võ đức! Đại đương gia còn chưa nói xong mà ngươi đã ra tay đánh lén!"
Lãnh Thanh Tùng đảo mắt một lượt, nhàn nhạt nói: "Lăn hoặc là chết!"
Đám sơn tặc liếc nhìn lẫn nhau, tràn đầy sợ hãi nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện này.
Với thân thủ của đại đương gia, cứ xem như kiếm khách mạnh nhất Phong Diệp thành cũng không phải là đối thủ của đại đương gia.
Thiếu niên đột nhiên xuất hiện này không biết dùng thủ đoạn gì, vừa đối mặt cũng không kịp nhìn, Đại đương gia cứ như vậy đi nhận cơm hộp.
Thân là cá thối tôm nát, bọn họ còn không phải trở thành heo bị thịt?
Mấy trăm sơn tặc đối mặt Lãnh Thanh Tùng đột nhiên cảm thấy hô hấp nặng nề, giống như đối mặt với ác quỷ đòi mạng.
Mấy trăm sơn tặc bắt đầu bỏ chạy bốn phương tám hướng, trong nháy mắt chỉ để lại một cái thi thể.
Lãnh Thanh Tùng một người một kiếm bức lui mấy trăm sơn tặc, lúc vừa định quay người rời đi thì hộ vệ xung quanh xe ngựa lại đi tới.
Một người trung niên mặc áo giáp dày thận trọng đi lên trước chắp tay nói: "Đa tạ thiếu hiệp cứu giúp, không biết thiếu hiệp có thể lưu lại danh tính? Tạ gia ta tất có hậu báo!"
Lãnh Thanh Tùng chỉ nhìn thoáng qua người trung niên, giọng lạnh nhạt nói: "Tránh ra!"
Lãnh Thanh Tùng cứu người chỉ là do nhất thời hứng khởi, đối với chuyện hậu báo mà người trung niên nói, Lãnh Thanh Tùng vốn dĩ không có hứng thú, đồ vật phàm trần không có một chút tác dụng nào với hắn mà nói.
Người trung niên lúng túng thả tay xuống, nhích người nhường đường cho Lãnh Thanh Tùng.
Lãnh Thanh Tùng vừa định nhảy lên cây, sau lưng lại lần nữa truyền tới một giọng nói trẻ tuổi: "Là Tiểu Lãnh ca sao?"
Lãnh Thanh Tùng dừng người nhìn lại thì thấy một hộ vệ trẻ tuổi cầm đao đứng ở bên cạnh xe ngựa đang không xác định nhìn mình.
Khi thấy rõ là Lãnh Thanh Tùng, hộ vệ trẻ tuổi lộ vẻ mặt mừng rỡ, một đường chạy tới trước mặt Lãnh Thanh Tùng kích động nói: "Thật là Tiểu Lãnh ca! Là ta đây! Vương Minh!"
Lãnh Thanh Tùng nhìn thiếu niên kích động trước mặt, trong đầu lập tức hiện lên ký ức về thiếu niên, vẻ mặt cũng trở nên nhu hòa.
"Tiểu Lãnh ca, Âu Dương lão đại đâu? Làm sao chỉ có một mình ngươi trở về vậy?" Vương Minh hưng phấn mở miệng hỏi.
Đột nhiên một nhánh cây nhỏ đập vào đầu Vương Minh, Vương Minh ôm lấy đầu của mình quay lại nhìn lên phía trên.
Âu Dương ôm Hồ Đồ Đồ cười nhìn Vương Minh: "Vương Tiểu Minh, một năm không gặp, giờ đã biết ra ngoài kiếm ăn rồi nha!"
Vương Minh trước mặt chính là một tên trong đám tiểu tùy tùng hắn đã thu nhận lúc còn ở Phong Diệp thành.
"Âu Dương lão đại!" Vương Minh nhìn thấy Âu Dương lập tức kích ‌động hô rồi òa lên khóc.
Nhìn thấy Vương Minh ngửa mặt khóc lớn, Âu Dương đứng ở trên cây cũng thu lại vẻ trêu chọc, từ trên cây nhảy xuống, nhìn hắn khóc lớn làm Âu Dương trở nên hơi khó xử hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
"Lão đại! Làm sao giờ ngươi mới trở về đây!" Vương Minh quỳ rạp xuống đất, khóc ròng ròng.
Âu Dương không hiểu xảy ra chuyện gì, đưa tay bắt lấy cổ áo Vương Minh nhấc bổng hắn lên, giọng trở nên vội vàng nói: "Đừng khóc, mau nói!"
Vương Minh lúc này mới nức nở kể: "Mọi người, mọi người đều bị quan phủ bắt đi, chỉ có. . . chỉ có ta trốn thoát, nhóm Huyên Nhi tỷ bị đưa tới hoàng thành!"
Một đạo kiếm ý bén nhọn từ trên người Lãnh Thanh Tùng đột nhiên bạo khởi, sát ý gắt gao!
Đám hộ vệ vốn đã trầm tĩnh lại lập tức một lần nữa khẩn trương cầm vũ khí nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng.
Âu Dương luôn luôn phóng khoáng, lúc này sắc mặt cũng trở nên âm trầm như nước, liếc nhìn người trung niên đứng một bên mà ngoẹo đầu hỏi: "Hoàng thành ở hướng nào?"
"Thiếu hiệp, chuyện Phong Diệp thành cũng không phải như các ngươi nghĩ!" Người trung niên vội vàng mở miệng giải thích.
Ầm!
Người trung niên lập tức bay ngược ra ngoài, đâm vào một cây đại thụ mà ngất đi.
Âu Dương nhìn về phía đám hộ vệ đang nắm chặt vũ khí phía đối diện, một lần nữa nhàn nhạt nói:
"Bây giờ đổi người trả ‌lời ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận