Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 753: Trong lúc tiến hành nhận nuôi

Toà cô nhi viện nằm ở ngoại ô Phong Thành đột nhiên bắt đầu náo nhiệt.
Vốn là nơi không ai hỏi thăm, cô nhi viện giống như là chỗ thế ngoại đào nguyên lại đột nhiên có rất nhiều người mặc y phục lộng lẫy, khí chất bất phàm tiến đến.
Bọn họ nhao nhao tỏ ý mong muốn được nhận nuôi cô nhi trong cô nhi viện càng nhanh càng tốt.
Bất kể cách cư xử hay y phục của bọn họ, những người này nhìn thoáng qua có thể biết rằng thân phận của họ chắc chắn không đơn giản.
Mỗi một người trong số họ dù là lúc nhấc tay đều khiến người ta cảm thấy được khí chất cao sang hay là lời khi nói ra khiến cho người ta bất giác mà cảm nhận được sự tin tưởng.
Thậm chí trong cô nhi viện không ít cô nhi đều bị những lời nói hứa hẹn của đám người này mà rung động và cũng vì khát vọng có được một mái ấm gia đình hoàn chỉnh cho nên đều nhao nhao đáp ứng.
Mấy ngày nay sắc mặt của viện trưởng cô nhi viện đều đen thui, mỗi ngày nhìn thấy đám đại tu sĩ cười tủm tỉm đến đấy khiến hắn cảm thấy giống như cải trắng mình nuôi bị heo ủi mất.
Đối mặt với những người này đến mỗi ngày, viện trưởng không những châm chọc khiêu khích, âm dương quái khí, thậm chí nếu có một lời không hợp lập tức đuổi người ra khỏi cửa.
Mà những người kia cũng không giận, một lần không được, vậy đến hai lần, hai lần tới vẫn không được, vậy thì mỗi ngày đều tới.
Không cứng rắn được thì mềm mỏng cho dù dùng bất cứ cách nào cũng phải dẫn được một người đệ tử về.
Hơn nữa còn có một vị đạo sĩ đầu trọc lời nói hùng hồn muốn dẫn năm, sáu hài tử đi.
Những ngày tháng yên bình ban đầu ở cô nhi viện vì bị đám người đến quấy nhiễu mà trở nên ầm ĩ không chịu nổi.
Mà trong lúc đó có một nam hài đang ngồi ở bậc thang, nhìn cô nhi viện trở nên náo nhiệt, trên miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó, cảm thấy có chút nhàm chán.
"Ca, ngươi có muốn có cha mẹ hay không? Nếu ngươi muốn, ta đến nói với bọn họ thu dưỡng hai chúng ta!" âu Dạ đứng bên cạnh đang ôm thanh củi quý giá hỏi nam hài đang ngồi ở bậc thang.
"Ồ? Làm sao? Cũng có người muốn thu dưỡng ngươi rồi sao?" Nam hài liếc nhìn qua âu Dạ, có chút buồn cười hỏi.
âu Dạ gãi đầu một cái, có chút thẹn thùng nói: "Có một đại thúc nhìn rất lạnh lùng lại còn cực kỳ lợi hại nói với ta rằng ta là thiên tài kiếm đạo trăm năm mới gặp được nên muốn thu nhận ta làm đồ đệ."
"Sao nghe lời nói này giống như tên lừa đảo vậy? Người kia là ai?" Nam hài nghe âu Dạ hình dung người kia, cảm thấy có chút không đáng tin cậy, nghi ngờ nhìn lướt qua đám người đang đi tới đi lui.
"Là người kia kìa! Đại thúc đang đứng trên lan can đó!" âu Dạ giơ ngón tay lên chỉ chỉ nơi xa.
Nam hài nhìn theo hướng ngón tay âu Dạ chỉ thì thấy một nam tử mặc áo trắng, giắt kiếm bên hông, đứng một chân trên tường, ngẩng đầu góc 45 độ ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
"Nhìn cũng gì và này nọ đấy!" Nam hài tặc lưỡi nhìn nam nhân đang đứng trên đầu tường.
Đầu tường này toàn găm đầy mảnh thủy tinh nếu không có ít tuyệt chiêu độc môn thì với cách đứng trên tường kiểu đấy, mảnh thủy tinh kiểu nào cũng đâm xuyên chân.
Nam tử áo trắng giống như phát hiện ra nam hài đang đánh giá mình, nghiêng mắt nhìn sang thì đột nhiên hai mắt tỏa sáng, trong đầu đang suy nghĩ có nên mua một tặng một hay không.
"Ừm?"
"Hừ!"
"A!"
Ba tiếng cảnh cáo tiếng hừ lạnh bất ngờ vang lên bên tai nam tử áo trắng.
Khóe miệng nam tử áo trắng không dấu vết nhếch lên rồi lập tức khôi phục bộ dáng cũ để lại cho nam hài một cái bóng lưng thần bí mà cường đại.
"Nơi này vốn là chỗ muốn đến thì đến đi thì đi, nếu đã có thể rời đi thì tại sao lại ở đây làm cô nhi làm gì chứ?" Nam hài thu hồi ánh mắt, cười cười nhìn âu Dạ.
"Vậy ta đi tìm hắn nói chuyện bảo hắn thu nhận cả hai chúng ta!" âu Dạ có chút cao hứng nói với nam hài.
Nam hài lắc đầu: "Người ta nói là ngươi, có cơ hội này rồi thì đừng bỏ lỡ!"
âu Dạ nghe nam hài nói vậy nước mắt lập tức đảo quanh hốc mắt mấy vòng rồi chảy xuống, thanh củi luôn coi như trân bảo cũng bị âu Dạ ném qua một bên.
Lôi kéo góc áo nam hài nói: "Ca, ngươi đánh ta đi, ta sai rồi!"
Nam hài không hiểu nhìn âu Dạ đang khóc sướt mướt: "Ngươi sai ở chỗ nào? Ta đánh ngươi làm gì?"
"Ca, ngươi có phải định không cần ta nữa?" âu Dạ lôi kéo góc áo nam hài khóc thương tâm gần chết.
Thiếu niên dùng vẻ mặt bất lực lau nước mắt cho âu Dạ, nhẹ nhàng an ủi: "Ta làm có thể không cần ngươi? Ngươi là đệ đệ ta, nhưng nếu các ngươi đều đi hết, sau này lại có người đến cô nhi viện thì phải làm sao? Cũng nên có người lưu lại, chăm lo cho nơi này!"
Tiểu hài tử không hiểu nếu cô nhi viện đã không có người, vì cái gì còn muốn có người ở lại, cũng không biết rằng vì cái gì nam hài này cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu nhưng lại hiểu được chuyện này.
"Nếu ca không muốn đi, vậy ta cũng không đi nữa!" âu Dạ thản nhiên nói.
Nam hài cười cự tuyệt nói: "Vậy không được, ta ở chỗ này trông coi nhà thì ngươi mới có thể yên tâm ra ngoài xông xáo a!"
Giọng điệu khi nói câu này rất giống người lớn, không giống một tiểu hài tử năm sáu tuổi chút nào.
Cũng nên có người trông coi nhà, để những ai lang thang, phiêu bạt khắp nơi đều có gốc rễ, có cội nguồn.
Không có rễ, sẽ biến thành cây lục bình, nước chảy bèo trôi.
âu Dạ cái hiểu cái không nhẹ gật đầu, nhưng cũng lắc đầu nói: "Ta nghe không hiểu, nhưng ta biết, ca ở nơi nào, ta ở đó!"
Nam hài lắc đầu, nhịn không được cười lên.
Đêm hôm ấy, chờ đến tất cả mọi người đã ngủ say, nam hài nhìn thoáng qua tiểu tử còn đang ôm thanh củi ngáy o o, mặc đồ ngủ đi đến gian phòng của viện trưởng cô nhi viện.
"Đông đông đông!" Nam hài không chút khách khí gõ cửa phòng viện trưởng.
Tạ Tân Tri mang theo hỏa khí mở cửa, nhìn nam hài, nổi giận đùng đùng mắng: "Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, ngươi lại mộng du à? Tiểu tử thúi?"
Nam hài mỉm cười, nhẹ giọng nói với Tạ Tân Tri: "Viện trưởng, ta tới xử lý một chút về thủ tục nhận nuôi thay cho đệ đệ ta!"
Tạ Tân Tri nhìn nam hài trước mặt mình trong khoảnh khắc đó hắn tựa hồ nhìn thấy bóng dáng âu Dương kiếp trước ở trong người nam hài.
"Ngươi xử lý thủ tục nhận nuôi cho đệ đệ ngươi? Còn ngươi thì sao?" Tạ Tân Tri nhìn nam hài đột nhiên xuất hiện, hỏi vấn đề này.
Nam hài sửng sốt một chút, lập tức khoát tay áo, tùy tiện nói: "Ta không đi được, nếu như ta cũng đi mất thì ngươi và tiểu a di về sau trúng gió, đau bệnh sẽ không ai giúp các ngươi thay tã!"
"Xéo đi, tiểu tử ngươi ít rủa ta lại!" Tạ Tân Tri mở cửa, ra hiệu nam hài tiến vào.
Nam hài đi theo Tạ Tân Tri đi vào trong phòng, nhìn bàn sách của Tạ Tân Tri đã sớm chồng chất đầy văn kiện chứng nhận nhận nuôi.
Mặc dù hơi khó nghe, nhưng Tạ Tân Tri cũng biết, những hài tử này cuối cùng cũng sẽ thuộc về Ngàn Vạn Tiên Vực, kiếp trước rất nổi danh, không có đạo lý ở một tiểu thế giới không có tiếng tăm gì.
Nam hài giống như là tiểu đại nhân, chậm rãi nhìn từng văn kiện chứng nhận nhận nuôi trên bàn.
Những tiểu gia hỏa trên tất cả giấy chứng nhận ở đây đều lần lượt đến cô nhi viện trong hai năm qua.
Cho nên mọi người đều biết bọn họ có thể sống một cuộc sống tốt, cho dù hắn có không nỡ đến đâu cũng không thể trì hoãn tương lai của những tiểu gia hỏa này phải không?
Lật đến chứng nhận nhận nuôi của âu Dạ, nhìn vào ô ký tên, nhấn dấu tay và nơi tiểu tử này sẽ đi đang trống không của âu Dạ.
Nam hài nhịn không được cười lên, tiểu gia hỏa này quả nhiên không đi theo nam nhân kia!
Cầm bút lên, vừa định đặt bút, nam hài ngoẹo đầu nhìn về phía Tạ Tân Tri hỏi: "Viện trưởng, ta có thể thay đệ đệ ta ký tên được không?"
"Ngươi là ca ca của hắn, nếu như ngươi bỏ được, ngươi thay hắn ký, cũng không có việc gì!" Dưới ánh đèn mờ nhạt, Tạ Tân Tri biểu lộ chút ý vị sâu xa.
Nam hài vung bút lên thay âu Dạ ký xong cái roẹt, sau đó từ trên ghế nhảy xuống, chuẩn bị trở về đi ngủ.
Tạ Tân Tri nhìn nam hài đi khỏi gian phòng của mình, cầm lấy chứng nhận nhận nuôi, nhìn cẩn thận chữ mà nam hài nắn nót viết đến xuất thần, cuối cùng thở dài một hơi, buông tờ giấy chứng nhận nhận nuôi trong tay ra.
Cho dù là sống lại một đời, tiểu tử này vẫn là không hiểu ôn nhu khiến người ta cảm thấy khó chịu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận