Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 253: Càng gần nhân gian, càng xa cách đạo

Từ khi âu Dương bắt đầu tu hành đều chưa hề nghe nói qua địa phủ cho hồn phách.
Rất quái lạ, rất kỳ quái.
Nếu như là ở kiếp trước tin vào khoa học thì điều này cũng là bình thường, nhưng thế giới này lại cũng không phải là nơi tin vào khoa học!
Tu sĩ bay đầy trời, hơi một tí có chỗ nằm không trúng cầu lửa, thế nhưng chưa từng nghe nói qua sự tồn tại của quỷ.
Vào thời gian trước kia, thần hồn là thứ mà âu Dương không thể hiểu được đến cùng nó là cái gì.
Xuyên việt đến trên thế giới này lâu như vậy, âu Dương vẫn luôn không thể làm rõ ràng được điều này.
Mỗi khi mình hỏi Động Hư Tử hoặc là Hồ Vân chuyện này, bọn họ đều sẽ lừa dối mình bằng những lời nói mập mờ suy đoán cho qua chuyện.
Bọn họ chỉ là gật gù đắc ý nói cái gì mà nhân gian là nhân gian, trời đất là trời đất.
Điều này ngược lại làm cho âu Dương nghi ngờ càng sâu, chẳng lẽ ở cái thế giới này thì quỷ là tồn tại không thể bị nhắc đến sao?
Cho nên âu Dương chỉ là loáng thoáng suy đoán là thần hồn có lẽ chính là một thứ cùng loại với linh hồn.
Nhưng đã có sự tồn tại của linh hồn thì vì cái gì chưa từng nghe nói qua về sự tồn tại của quỷ, có lẽ mình có thể biết được sự thật từ nơi này.
âu Dương nhìn về phía con lừa trọc ở trước mặt, tên hòa thượng này từ khi ra sân đã có bộ dạng giống như tà phật, hắn đến cùng là có thân phận gì?
Vốn cho rằng là Thiên Mệnh chi Tử, không nghĩ tới con lừa trọc lại đoản mệnh như thế, nhanh như vậy đã chết?
Tuệ Trí hình như là xem hiểu được ánh mắt của âu Dương, hắn chắp hai tay trước ngực rồi niệm một tiếng Phật hiệu và nói ra:
“Ta luôn cảm thấy thí chủ đang suy nghĩ một ít chuyện gì đó rất thiếu lễ phép.”
A, còn là một con lừa trọc có trực giác nhạy bén như dã thú.
âu Dương khoanh hai trước ngực rồi nhìn Tuệ Trí ở trước mặt và mở miệng hỏi:
"Đại hòa thượng, ta không hiểu lắm, ngươi nói chỗ này là nơi mà tu sĩ đến sau khi chết?"
Tuệ Trí nhẹ gật đầu rồi nghiêm túc nói ra:
"Người xuất gia không biết nói dối, không chỉ riêng tu sĩ mà chỉ cần là sinh linh đột phá Xuất Khiếu và cảm ngộ ra thần hồn thì sau khi chết đều sẽ đến chỗ này."
Đột phá tới Xuất Khiếu mới có thể đi vào Cửu U?
"Còn những sinh linh không có đột phá đến Xuất Khiếu hoặc là chưa từng tu luyện sẽ đi chỗ nào?" âu Dương mở miệng mà hỏi.
"Vậy tất nhiên là trở lại nhân gian mà đầu thai sang kiếp khác." Tuệ Trí không chút chần chờ, mở miệng nói ra.
Những đại tu sĩ có được thần hồn vượt xa các sinh linh bình thường mới có tư cách để về Cửu U.
Còn những tu sĩ chưa đạt tới Xuất Khiếu sẽ đầu thai sang kiếp khác trở về nhân gian giống như các sinh linh bình thường khác.
Tới bây giờ âu Dương mới hiểu được, thì ra nó giống như một cái cái sàng vậy.
Nhân gian sẽ sàng lọc ra tu sĩ, những người có tư chất cao sẽ vĩnh viễn là tu sĩ, còn những người có tư chất tầm thường sẽ đầu thai vô tận trong nhân gian.
Vô số cái gọi là nhân gian chẳng qua là từng cái lồng giam, cũng là từng đống đất cát sau khi được sàng lọc ra.
âu Dương bỗng có chút tức giận, cũng chợt trở nên gắt gỏng:
"Đây là cái lý lẽ gì? Sau khi đột phá đến Xuất Khiếu là có được đặc quyền vĩnh viễn trở thành tu sĩ hay sao? Dựa vào cái gì? Nghĩa là một con súc sinh bẩm sinh đã tốt chính là có xuất thân tốt hay sao?"
Vấn đề này để cho Tuệ Trí phải suy nghĩ thật lâu rồi mới mở miệng nói ra:
"Giữa trời đất có vô số nhân gian mà nhân gian cũng tượng trưng cho nơi có nghiệp lực nhiều nhất, người bị nhiễm nghiệp lực sẽ không được đầu thai, đây cũng là chỗ mà tu sĩ e ngại."
Người ở trong nhân gian có thể tu hành và có tư chất tu hành hay không, đây luôn là một nghi vấn.
Mà ở nhân gian, người có thể có được tư chất tu hành và được tu sĩ dẫn vào cánh cửa tu hành thì còn khó biết hơn so với trúng số nữa.
"Không thể đầu thai? Nếu không thể đầu thai vậy sẽ đi chỗ nào?" âu Dương hỏi tới.
Tuệ Trí chỉ chỉ dưới chân và nói ra:
"Sẽ lưu lại ở chỗ này để gột rửa tất cả nhân quả và nghiệp lực của chính mình, sau đó đại tu sĩ mới có thể bước vào miền cực lạc."
Vùng đất Cửu U chính là chỗ mà tu sĩ gột rửa nghiệp lực và trừ bỏ nhân quả của chính mình sau khi chết.
Chỉ có hoàn toàn rửa sạch nghiệp lực và nhân quả của chính mình, người đó mới có thể bước vào miền cực lạc trong truyền thuyết.
Nơi đó là nơi gần với đạo nhất mà các tu sĩ dù cho có tu luyện đến chết đều muốn dòm ngó một lần!
Nếu như không muốn gột rửa nghiệp lực và nhân quả của chính mình, thì sẽ mãi mãi bị mắc kẹt ở bên trong Cửu U là nơi vĩnh viễn không có ánh mặt trời này!
Lời Tuệ Trí nói chấn động lòng người, còn âu Dương nghe đến hết hồn hết vía.
Cái đồ chơi này cũng quá dọa người đi? Gột rửa không sạch là sẽ mãi mãi lưu tại chỗ này? Vĩnh viễn không được đầu thai sang kiếp khác?
Vốn cho là sau khi đột phá đến Xuất Khiếu chính là nhảy ra khỏi lồng giam của nhân gian, không nghĩ tới chỉ là nhảy đến trong một cái lồng giam càng lớn hơn?
âu Dương không tin mà cười cười nói ra:
"Trong lời này của ngươi rõ ràng là có lỗ hổng, có nghiệp lực thì không thể đầu thai, vậy nghiệp lực trong nhân gian có nhiều như thế thì chẳng lẽ sinh linh bên trong thế giới đó cũng không thể đầu thai hay sao?"
Tuệ Trí chắp hai tay trước ngực rồi nhẹ giọng nói:
"Vốn là nguồn của nghiệp lực, nên tự nhiên sẽ vĩnh viễn bị vây ở bên trong nghiệp lực."
Rất đánh đố người khác, nhưng âu Dương vừa nghe đã hiểu.
Nhân gian trong miệng của Tuệ Trí chính là chỗ tràn ngập nghiệp lực, sinh linh sống ở đó tự nhiên cả người đều là nghiệp lực và không có cách nào tiêu trừ, cũng không có cách nào tu hành giống như tu sĩ mà chỉ có thể đầu thai sang vô tận kiếp khác trong nhân gian.
Mãi mãi bị vây ở tầng dưới chót nhất trong lồng giam, vĩnh viễn nhảy không ra khỏi lồng giam của nhân gian.
Thỉnh thoảng sẽ có những người vô cùng may mắn được chọn ra để trở thành tu sĩ, từ đó bọn họ mới có cơ hội đổi đời.
Rất không công bằng, nhưng lại hết sức công bằng.
Mặc dù sinh linh bình thường không cách nào tu luyện và bị thất tình lục dục làm cho phiền não cả đời, tuy phiền phức nhưng cũng là một loại hạnh phúc.
Tu sĩ tu đạo vì muốn trường sinh, vì không muốn dính khói lửa trần gian nên phải khổ tu tầm đạo, bọn họ không chỉ bị vây khốn bởi tư chất cùng với tài nguyên mà còn bị lôi kiếp và địa hỏa quấy nhiễu.
Chỉ cần một phút sơ ý là thân tử đạo tiêu, bởi vậy bọn họ lại càng thêm đau khổ hơn sinh linh trong nhân gian.
Nói là chứng đạo tự do tự tại, nhưng từ xưa đến nay những tu sĩ chân chính tìm được tự do và không bị ràng buộc lại có mấy người?
Còn không bằng một giấc mộng kéo dài trăm năm để nếm đủ những mùi vị trong nhân gian và một lần được sống thanh thản.
Mặc dù nhân gian là lồng giam, nhưng nếu đã không biết đó là lồng giam thì như thế nào cho là lồng giam được?
Trong đầu của âu Dương suy nghĩ rất nhiều, hắn thở dài một hơi rồi nói:
"Người tu hành vẫn còn không tự do bằng người trong nhân gian."
Tuệ Trí nhìn vào âu Dương rồi nhẹ giọng nói ra:
"Thí chủ thử nghĩ xem, tại sao tu sĩ lại sợ đi đến nhân gian? Bởi vì nhân gian tự có cách sống của nhân gian và tu sĩ tự có cách tu hành của tu sĩ. Nhân gian có thể sinh ra tu sĩ, tu sĩ cũng có thể rơi trở lại nhân gian."
Người tu luyện từ khi sinh ra đã khác với người thường, cho dù cùng là Nhân tộc đi nữa thì tu sĩ Nhân tộc cũng đã thoát khỏi khỏi phạm trù của người thường rồi.
Trách không được tu sĩ chán ghét đi nhân gian, chán ghét nhiễm nhân quả của nhân gian như vậy.
Cũng có thể không phải chán ghét mà là e ngại mình sẽ biến thành một người thường! Vì một khi đã nhiễm nhân quả là sẽ cách đạo càng xa.
E ngại mình bị nhân quả trong nhân gian kéo vào trong luân hồi ở nhân gian và sẽ không còn cách nào để trở thành tu sĩ.
"Tu sĩ tự có cách tu hành của tu sĩ, nhân gian tự có cách sống của nhân gian?" âu Dương lặp lại lời nói của Tuệ Trí.
Đơn giản và thô lỗ, nhưng cơ chế hợp lý và lại là điều cần thiết để tồn tại.
Toàn bộ thế giới giống như một cỗ máy sàng lọc đang không ngừng vận chuyển để không ngừng sàng lọc ra những người có tài năng xuất sắc.
Mục đích là gì?
âu Dương nghĩ đến kiếp trước của Tiểu Bạch mà kìm lòng không được.
Chẳng lẽ Kiếm Tiên Lý Thái Bạch chẳng qua là người được trời đất sàng lọc ra mà thôi?
Cũng đã định trước sẽ vì trời đất này mà thân tử đạo tiêu?
Vừa nghĩ như thế, âu Dương lại cảm thấy trở thành cái gọi là Thiên Đạo chi Tử, Vị Diện chi Tử gì gì đó càng giống như chỉ là heo con trời đất tỉ mỉ chọn lựa ra vậy.
Chờ ngày chúng được nuôi lớn là có thể giết!
Cả đỉnh núi nhà mình đều là loại heo con có tài năng xuất sắc này?
âu Dương nheo mắt lại, trong mơ hồ giống như có một bộ bàn cờ thật lớn xuất hiện ở trước mặt của mình.
Toàn bộ trời đất hình như cũng đều nằm ở trên bộ bàn cờ này.
Mà bây giờ mình đang đứng trên bàn cờ này mà không có gì trong tay.
âu Dương định thần lại, trong cơ thể chợt phát ra tiếng leng keng đầy vang dội, tiếng ù tai chợt gần chợt xa, rồi hai mắt dần trở nên trong suốt.
Sau đó âu Dương cười lạnh một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời màu mờ nhạt ở phía xa mà thong thả nói:
"Càng gần nhân gian, càng xa cách đạo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận