Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 382: Hồ Ngôn và Động Hư Tử

Lúc âu Dương dùng tay đâm vào ngực Cửu Vĩ, cáo Tây Tạng Hồ Ngôn đang ở Tiểu Sơn phong bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn ngơ ngác mỉm cười.
"Quả nhiên tin tưởng âu Dương tiểu tử là quyết định đúng!" Cáo Tây Tạng vui mừng, thở phào nhẹ nhõm, nhìn cây cổ thụ trong sân, nghĩ tới chuyện cũ lúc xa xưa.
Trong lúc hắn hoảng hốt, đám mây trên bầu trời giống như biến thành đầu một con hồ ly, sau đó thì tan biến.
Tất cả mọi người đều không biết, thật ra hắn không những có vẻ ngoài xấu mà tư chất cũng rất thấp.
Nếu không phải ở trong hồ máu ngẫu nhiên đụng phải điện hạ chưa hóa hình sống lại, nhận được một nửa truyền thừa của điện hạ thì có lẽ hắn mãi mãi không có tu vi cao như bây giờ. Ngoài kế thừa truyền thừa, hắn còn nhận được vô số kí ức, hắn nhìn thấy vô số lần nàng gặp nguy hiểm, từ cõi chết trở về như chính bản thân hắn đã trải qua.
“Ta hưởng phúc của điện hạ lâu như vậy, bây giờ cũng đã đến lúc phải trả lại cho ngài ấy rồi!” Hồ Ngôn tự lẩm bẩm, đứng dậy.
Hắn run lông trên cơ thể, hóa thành hình người, mặc một chiếc áo màu xám đen, trên gương mặt vẫn là bộ dạng ngốc nghếch của cáo Tây Tạng, gương mặt đó khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã bật cười. Chỉ có pháp tắc di chuyển và sức ép gần như ngưng tụ thành vật thật quanh cơ thể mới chứng tỏ đây là một yêu tu có tu vi cao cường.
Hồ Ngôn đưa tay xé mở không gian trước mắt rồi bước vào, đi thẳng vào Thanh Vân điện.
Lúc này, trong Thanh Vân điện bày hai chiếc bàn vuông, trên một bàn bày trái cây và rượu ngon, còn ở bàn đối diện thì Động Hư Tử đã ngồi chờ từ lâu.
Hồ Ngôn không khách khí ngồi ở chiếc bàn vuông đằng sau, tự mình rót một chén rượu, uống cạn, lập tức hài lòng nói với Động Hư Tử: "Các ngươi không gạt ta, tiểu tử kia thật sự làm được!"
Khi Hồ Ngôn nói câu này, hắn đã sợ hãi thán phục, lúc Hồ Đồ Đồ vừa tới đây thì hắn vẫn chưa nhận ra nàng, không ngờ, chỉ có mấy năm mà điện hạ đã trưởng thành tới mức này.
Lúc trước khi Hồ Vân tới tìm hắn, hắn đã không tin, thậm chí còn mắng Hồ Vân, hắn kế thừa một phần kí ức của điện hạ nên dễ dàng nhận ra Hồ Vân, nhưng chuyện khiến hắn không ngờ là Hồ Vân được điện hạ nuôi dưỡng từ nhỏ lại là người ngăn cản điện hạ trở về!
Điện hạ lại nuôi một kẻ vong ân bội nghĩa như vậy!
Nhưng khi Hồ Vân đưa Ký Lục thạch mà điện hạ để lại cho hắn, Hồ Ngôn kinh ngạc, không ngờ điện hạ có thể dự báo tương lai xa như vậy!
Trong Ký Lục thạch, điện hạ nói bởi vì nàng bị tiên nhân tính kế phân làm hai người, khi nàng xuất lần nữa chính là trước lúc sinh linh gặp nạn hủy diệt!
Hồ Ngôn vẫn còn nghi ngờ, dù sao Ký Lục thạch có độ tin cậy cũng không cao.
Cho đến khi Hồ Đồ Đồ thức tỉnh huyết mạch lần thứ nhất, con Cửu Vĩ kì lạ kia lại muốn nuốt sạch thần hồn mới sinh ra của điện hạ, mà cách làm của nó gần như muốn nuốt toàn bộ Vạn Yêu điện, lúc này, Hồ Ngôn mới hiểu lúc đó Hồ Vân nói thật.
Cho nên lúc đó Hồ Ngôn mới ra tay đánh gãy quá trình thức tỉnh huyết mạch của Hồ Đồ Đồ, rồi mang theo nàng thức tỉnh thất bại mà biến thành hồ ly con trở về Thanh Khâu sơn, sau đó nghe theo đề nghị của Hồ Vân, mang theo lực lượng của điện hạ mà rời đi.
Chuyện này cũng là nguyên nhân vì sao khi điện hạ lấy hình người xuất hiện trước mặt thì hắn không thể lập tức nhận ra thậm chí hắn cũng không thể tin Hồ Đồ Đồ ngây thơ là điện hạ?
Nhưng cũng vì như thế, điện hạ chưa bao giờ thả lỏng bản thân mới có thể sống cuộc sống vô tư trong nhiều năm như vậy!
Hồ Ngôn nhớ tới những lúc gặp Hồ Đồ Đồ, hắn đột nhiên mừng rỡ, cười to.
Động Hư Tử nhìn Hồ Ngôn ngồi trước mặt, sắc mặt hắn hơi phức tạp, nói: "Lúc sư đệ nói cho ta biết, ta còn không dám tin là tiên nhân có thể bày mưu tính kế đến tận bây giờ?"
Hồ Ngôn cảm thấy việc này bình thường, hắn nói: "Dù sao bọn họ cũng từng là quản lí trời đất cả một thời đại, có vài thủ đoạn cũng là chuyện bình thường."
Hai người nhìn nhau không nói gì, Động Hư Tử yên lặng giơ chén rượu trong tay lên mời Hồ Ngôn một chén.
Trên thế giới này, bây giờ không có nhiều người đáng giá để hắn mời rượu, Hồ Ngôn xứng đáng để Động Hư Tử hắn mời một chén.
Hồ Ngôn cũng không khách khí, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, có lẽ đã lâu chưa uống rượu nên vừa uống hai chén đã hơi lâng lâng trong người.
"Tiểu tử Hồ Vân kia rất có tài, không uổng công điện hạ chăm sóc hắn lâu như vậy." Hồ Ngôn chắt lưỡi, đột nhiên nhớ tới việc gì đó nên vừa cười vừa nói.
"Thanh Vân tông sẽ nhớ kĩ ân của Đồ Vân điện hạ, nếu không thì tiểu tử kia cũng sẽ không lấy tên là Hồ Vân." Động Hư Tử cười, đáp.
Hai người tiếp tục im lặng, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, uống xong chầu rượu này, cũng là lần gặp mặt cuối cùng của hai người.
"Ta nói này, từ trước tới giờ, ta đều nghĩ ngươi sẽ chết sớm hơn bất cứ ai, không ngờ lão già ngươi lại sống lâu hơn mọi người!" Hồ Ngôn nói.
Sắc mặt Động Hư Tử hơi cứng đờ, nhẹ nhàng nói: "Có đôi khi chết thoải mái hơn còn sống rất nhiều!"
Hồ Ngôn không cam lòng gật đầu, tán thành ý kiến của Động Hư Tử, hắn nói: "Ai cũng không đánh lại tiểu tử ngươi, không ngờ ngươi cũng gặp khó khăn ở vấn đề này, đây cũng là việc khiến người khác hài lòng đấy!"
Động Hư Tử nắm chặt chén rượu trong tay, hắn không trả lời.
Hồ Ngôn tiếp rót cho mình một chén, giơ ly rượu lên nói với Động Hư Tử: "Những năm qua, ta có thể yên tĩnh tu luyện ở Thanh Vân tông, cảm ơn ngươi!"
"Là chúng ta nợ ngươi, không nhận nổi câu cảm ơn này!" Động Hư Tử lắc đầu, giọng nói hơi chần chờ.
"Ồ, cho nên ta ghét liên quan tới Nhân tộc, muốn làm thì cứ làm, muốn nói thì cứ nói, còn bày đặt ra sức từ chối, chỉ nhìn đã cảm thấy phiền phức!" Hồ Ngôn lại uống một chén, rồi nhìn Động Hư Tử.
Hồ Ngôn uống từng chén một cho đến khi hết rượu trong bầu rượu, hắn mới thỏa mãn đặt bầu rượu xuống, đứng lên đi ra ngoài điện, để tay trên khung cửa, Hồ Ngôn đột nhiên lên tiếng: "Mọi chuyện sẽ thành công sao?"
Đợi một hồi không nghe được câu trả lời, Hồ Ngôn tự giễu cười, mở cửa, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, bầu trời xanh thẳm giống như một chiếc gương hoàn mỹ, có thể soi ra cái bóng của mình.
Cơ thể Hồ Ngôn chậm rãi hóa thành từng điểm ánh sáng dưới ánh nắng, cơn gió nhẹ thổi qua, hắn biến mất ngay cửa ra vào.
Động Hư Tử ngơ ngác nhìn chỗ Hồ Ngôn biến mất, trước mắt giống như có rất nhiều người đi vào từ cổng rồi giống như có rất nhiều người đi ra từ cổng. Cho đến khi không còn người trở về.
Một quả trứng yêu thú to bằng miệng chén rơi trước mặt Động Hư Tử.
Động Hư Tử đặt chén rượu xuống, cẩn thận lấy quyển kinh phật ra khỏi vạt áo, nhẹ giọng tụng kinh cho quả trứng trước mặt.
Tu đạo cả đời, không ngờ có lúc hắn sẽ ngẫu nhiên tụng kinh Phật mà không nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận