Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 292: Ai làm?

Bỗng nhiên, truyền tống trận của Thanh Vân tông sáng lên. Trần Trường Sinh mặc áo tím đi ra từ trong truyền tống trận.
Lúc đệ tử hộ trận thấy Trần Trường Sinh đi tới thì mặt người đó lộ vẻ kỳ lạ, trong đó hai đệ tử ngự kiếm bay thẳng về phía Thanh Vân phong.
"Trong khoảng thời gian mình rời đi này, Thanh Vân tông đã xảy ra chuyện gì?" Trần Trường Sinh nhíu mày, có thể cảm nhận được không khí khẩn trương ở khắp nơi rất rõ ràng.
Trần Trường Sinh giả bộ như lơ đãng khép hai tay trong tay áo, hắn gọi phi kiếm, chuẩn bị ngự kiếm về Tiểu Sơn phong.
Nhoáng một cái, mình đã rời đi hơn ba tháng, không biết bây giờ đám Đại sư huynh sống thế nào, nhật ký sinh hoạt của Tiểu Sơn phong mà mình vất vả sáng tác đã thiếu đi tròn ba tháng!
Trần Trường Sinh vừa ngự kiếm bay lên, Động Hư Tử đã đột ngột xuất hiện trước mặt Trần Trường Sinh.
Động Hư Tử cười ha ha nhìn Trần Trường Sinh, thân mật hỏi: "Trường Sinh, lần này đi Vạn Pháp tông có thu hoạch gì? Sao không ở thêm chút thời gian nữa?"
Trần Trường Sinh cung kính nói với Động Hư Tử: "Đa tạ chưởng giáo quan tâm, lần này đi Vạn Pháp tông, Trường Sinh thu hoạch được rất nhiều, từ ngày rời đi đã hơn ba tháng, Trường Sinh nóng lòng muốn về, cho nên không dám ở lại thêm."
Nói thì hay, mình mà ở lại chỗ đó thêm một thời gian nữa, không chừng còn lên nắm quyền Vạn Pháp tông luôn ấy chứ!
Động Hư Tử nhìn Trần Trường Sinh nho nhã lễ độ trước mặt, ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại tràn đầy đau đớn. Bây giờ hắn ước gì Trần Trường Sinh ở bên ngoài mười năm rưỡi đừng về.
Tiểu tử âu Dương vẫn hôn mê, nếu để cho Trần Trường Sinh biết hồn phách của âu Dương đã đến Cửu U, sợ rằng hắn sẽ lật tung trời lên!
Nghĩ tới đây, Động Hư Tử càng cảm thấy Trần Trường Sinh không thể trở về Tiểu Sơn phong, cho dù có kéo cũng phải mượn cớ kéo tiểu tử này đi lần nữa!
Động Hư Tử vuốt râu, cười nói: "Lần này ngươi đi Vạn Pháp tông học hỏi, đã nợ ân huệ của Vạn Pháp tông, Thanh Vân tông ta cũng không phải người nhỏ mọn, ngươi phải hiểu rằng có ơn tất báo!"
"Chưởng giáo nói rất đúng!" Trần Trường Sinh cung kính mở miệng đáp.
"Trận pháp chi đạo của Vạn Pháp tông tương hợp với ngươi, ngươi vội vã trở về như thế này, sao có thể xem là có lòng học hỏi?" Bỗng nhiên Động Hư Tử ra vẻ tức giận.
"Chưởng giáo nói rất đúng!" Trần Trường Sinh mở miệng đáp.
Động Hư Tử đảo mắt một vòng, nghiêm nghị nói: "Như vậy đi, ngươi đến Vạn Pháp tông ở lại một thời gian nữa, chưa học thành thì không nên quay lại!"
"Chưởng giáo nói rất đúng!" Trần Trường Sinh vẫn mở miệng đáp như trước.
"? ? ? Tiểu tử này dễ nói chuyện như vậy từ khi nào vậy?" Vẻ mặt Động Hư Tử đầy dấu chấm hỏi, nhìn Trần Trường Sinh trước mặt, lại phát hiện Trần Trường Sinh này chỉ cúi đầu giống như đang nghe mình răn dạy.
Lúc này Động Hư Tử mới quá sợ hãi: "Mẹ nó! Tiểu tử này đổi chân thân thành khôi lỗi từ khi nào vậy?!"
Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Tiểu Sơn phong, hít một hơi thật sâu: "Ai có thể thương cho cái bộ xương già này của ta với không hả?"
Còn Trần Trường Sinh đã ve sầu thoát xác từ lâu, trong lòng hắn tràn đầy nghi ngờ, sau khi mình về luôn cảm thấy không đúng lắm.
Cho dù là cách sư huynh đệ xung quanh truyền tống trận hay là cách chưởng giáo nhiệt tình quá mức, dường như họ đều như đang vô tình hay cố ý ngăn cản mình về Tiểu Sơn phong?
Mình chỉ rời đi ba tháng, trên Tiểu Sơn phong sẽ không xảy ra bất trắc gì đó chứ?
Trần Trường Sinh nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi trở nên phiền muộn, hai mắt hơi ngưng tụ, tốc độ ngự kiếm tăng lên một bậc!
Hắn vội bay thẳng về phía Tiểu Sơn phong.
Càng đến gần Tiểu Sơn phong, cảm giác sốt ruột trong lòng Trần Trường Sinh càng mãnh liệt, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Khi Tiểu Sơn phong xuất hiện trong tầm mắt Trần Trường Sinh, Trần Trường Sinh ngự kiếm bay về phía đỉnh núi.
Bỗng nhiên, một luồng kiếm khí vạn tượng đánh về phía Trần Trường Sinh.
Trong lòng Trần Trường Sinh giật mình, trong mắt lưu chuyển đạo vận, giơ một tay lên, Tiên Thiên Tam Tài trận xuất hiện trong tay.
Luồng kiếm khí vạn tượng kia lập tức bị Tiên Thiên Tam Tài trận trong tay hắn hấp thu gần như không còn.
Kiếm khí này là của Bạch sư đệ!
Trần Trường Sinh suy nghĩ chưa dứt thì một bóng người áo trắng xuất hiện trước mặt Trần Trường Sinh, Bạch Phi Vũ nhìn mình với vẻ mặt lạnh lùng, nhỏ giọng nói:
"Người tới gần Tiểu Sơn phong! Chết!"
"Đây là sức mạnh hư ảnh? Biểu tượng của cường giả Phân Thần! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Bạch sư đệ có phản ứng như thế? Đại sư huynh đâu?" Trần Trường Sinh nhìn hư ảnh Bạch Phi Vũ trước mặt, trong lòng hoảng hốt.
Trần Trường Sinh dừng ngự kiếm trên không trung, ngón tay phải đưa lên trước mắt, trong hai mắt lưu chuyển pháp tắc, hét lớn một tiếng: "Trận lên!"
Toàn bộ bốn phía Tiểu Sơn phong, đột nhiên có vô số đại trận màu vàng dâng lên, vô số đại trận khắc đầy phù văn huyền ảo bắt đầu chuyển động chậm rãi.
Những đại trận này đều do mình vất vả thiết lập ở xung quanh Tiểu Sơn phong mấy năm nay, để Tiểu Sơn phong có thể tự vệ được khi gặp tai ương diệt tông!
Theo lý mà nói ngoài Đồ Đồ ra, mọi người trên Tiểu Sơn phong đều biết cách dùng đại trận, vì sao đại trận không có dấu vết được khởi động?
Trần Trường Sinh không suy nghĩ được nhiều, tay phải lập chỉ, tay trái bày chưởng, quát: "Phù hiện!"
Tấm Tiên Thiên phù lục kia xuất hiện trong tay, lưu quang lưu chuyển, trên Tiên Thiên phù lục chợt bắn ra một vệt ánh sáng vàng bay về phía hư ảnh của Bạch Phi Vũ.
Hư ảnh Bạch Phi Vũ cầm kiếm mà đứng bị ánh sáng vàng nổ thành mảnh vỡ.
Bạch Phi Vũ trong Tiểu Sơn phong lập tức cảm nhận được sức mạnh hư ảnh mình đặt đã bị phá, đôi mắt ngưng tụ, Phong Thần bảo thư xuất hiện trong tay hắn.
Một tay hắn nhấn trên Lượng Thiên xích treo bên hông, một tay cầm Phong Thần bảo thư, Bạch Phi Vũ dịch chuyển tức thời đến mặt Trần Trường Sinh.
Khi thấy Trần Trường Sinh lần đầu tiên, Bạch Phi Vũ hơi sững sờ, lập tứ kích động gọi một tiếng: "Tam sư huynh!"
Trần Trường Sinh nhìn thấy Bạch Phi Vũ xuất hiện ở trước mặt mình, cũng kinh ngạc hỏi: "Bạch sư đệ? Rốt cuộc ngươi đang làm gì?"
Bạch Phi Vũ nghe thấy Trần Trường Sinh tra hỏi, biểu cảm hơi cứng lại, lập tức ngượng ngùng nói: "Tam sư huynh, có lẽ có chuyện ngươi vẫn chưa biết."
Trần Trường Sinh nhìn thấy Bạch Phi Vũ xuất hiện ở trước mắt mình, trong lòng lập tức thở dài một hơi. Nếu Tiểu Bạch vẫn ở đây, vậy chứng tỏ cũng không có chuyện lớn gì, hắn không nhịn được mở miệng hỏi ngược lại: "Đại sư huynh đâu? Đồ Đồ đâu?"
Bạch Phi Vũ ấp a ấp úng nói: "Đại sư huynh ở trong phòng của hắn, ngày nào Đồ Đồ cũng đến chỗ Tô sư thúc học tập âm luật chi đạo."
Trần Trường Sinh khẽ gật đầu, thoáng nhìn lên bầu trời, bây giờ vẫn là buổi sáng, có lẽ Đại sư huynh còn đang ngủ nướng.
Hắn lập tức cười nhìn Bạch Phi Vũ nói đùa: "Tiểu Bạch, sao ta mới ra ngoài mấy tháng mà ngươi đã không nhận người sư huynh này rồi? Còn cản ta về tông?"
Bạch Phi Vũ nhìn Trần Trường Sinh cười nói đùa với mình, trong lúc nhất thời không biết mở miệng thế nào, sau đó chỉ có thể thở dài một hơi, nói: "Tam sư huynh, sau khi trở lại Tiểu Sơn phong, ngươi có thấy tình hình của Đại sư huynh cũng đừng nóng nảy!"
Trần Trường Sinh nghe vậy, cảm giác tim của mình chợt ngừng một nhịp, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ hít một hơi thật sâu rồi mới đuổi theo.
Bạch Phi Vũ vừa đáp xuống đất, lại phát hiện mình rơi vào trong một đại trận.
Trần Trường Sinh đứng ở cửa phòng âu Dương với vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Bạch Phi Vũ với ánh mắt không mang theo bất cứ cảm xúc nào, hỏi:
"Nói! Ai làm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận