Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 333: Phật môn phân tách

Động Hư Tử vừa dứt lời, trong cả Đại Hùng bảo điện yên lặng đến mức có cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Vừa rồi âu Dương nói Phật môn phân chia, mọi người chỉ cảm thấy đó là nói đùa mà thôi, nhưng lời này do Động Hư Tử nói ra lại có ý nghĩa hoàn toàn khác.
Với tư cách là người đứng đầu thiên hạ, đứng đầu Huyền môn hiện giờ, lời nói của Động Hư Tử có thể đại biểu cho cái nhìn của toàn bộ Huyền môn ở trình độ nhất định.
Cho phép đông tiến, Phật môn phân chia.
Một tin tốt, một tin xấu.
Bất kể là cái nào cũng khiến cho các hòa thượng cả ngày chỉ biết ăn chay niệm Phật cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.
Còn âu Dương đang đứng tại chỗ lại lộ ra vẻ mặt kinh dị nhìn Động Hư Tử, mặc dù không biết lão tiểu tử này lấy được tin tức từ chỗ nào, nhưng đây cũng chính là ý kiến ban đầu của âu Dương.
Phật môn không phá thì không xây được, sau khi vượt qua tai ương này thì cần tìm cách để Phật môn giãy thoát ra được từ phương tây và dung nhập vào toàn bộ giới tu hành.
Ngay từ đầu âu Dương đã nghĩ tới ý tưởng tuyệt diệu hóa Hồ thành Phật này, thậm chí ngay cả người thừa kế hóa Hồ thành Phật cũng đã tìm được.
Hiện tại từ trong chính miệng Động Hư Tử nói ra Phật môn phân chia, âu Dương lại cảm thấy có chút là lạ.
Mặc dù lão tiểu tử này bình thường cũng không động não, nhưng chỉ dựa vào đôi câu vài lời của âu Dương đã hiểu được mục đích chuyến đi này của âu Dương, thậm chí còn từ trong lời nói nhìn như nói đùa của âu Dương mà gãi đúng chỗ ngứa, tìm ra điểm mấu chốt!
Phật môn muốn không phá không xây thì nhất định phải phân chia, hoàn toàn độc lập từ trong Phật giáo phương Tây, trở thành tông môn thích hợp trong bản thổ của giới tu hành!
Động Hư Tử sống lâu như vậy, sóng to gió lớn gì cũng đã gặp, chỉ dựa vào kinh nghiệm đã ngửi được mục đích chuyến đi này của âu Dương.
Mà Tuệ Trí đứng ở phía đối diện, sắc mặt âm trầm bất định, thế cục trước mắt gần như hình thành một cái góc đối lập với mình.
Một bên là Thánh tử Phật môn đột nhiên xuất hiện, được chí bảo Phật môn Kim Liên Công Đức mười hai cánh nhận định, một bên là điều kiện tiên quyết để đông tiến qua miệng chưởng giáo Thanh Vân tông, Phật môn phân chia!
Hai điều kiện này đều không có bất kỳ chỗ tốt nào với mình.
Nếu như lại cho mình thời gian mấy chục năm nữa, Tuệ Trí có lòng tin hắn sẽ khiến toàn bộ phương tây bền chắc như thép, thậm chí còn từng bước xâm chiếm toàn bộ giới tu hành!
Tiếc là không có nếu như!
âu Dương và Động Hư Tử đến quá đột ngột, đột nhiên họ đến giống như đã biết được hành động của mình trong Phật môn, giống như thần binh từ trên trời giáng xuống để cản trở mình!
Trong Phật môn nhất định không thể có vị trí của âu Dương, đây đã là chuyện chắc như đinh đóng cột ở trong lòng Tuệ Trí.
Một vị Thánh tử Phật môn được Phật môn tiên hiền tán thành, càng có sự uy hiếp lớn hơn với mình.
Thậm chí còn có thể dao động căn cơ hiện tại của mình ở Phật môn.
Thay vì để âu Dương ở lại Phật môn, chẳng bằng thật sự nghe theo ý kiến của Động Hư Tử, để âu Dương rời đi, thuận tiện đuổi tất cả những tu sĩ Phật môn không chịu quy y theo mình đi, để cho từ nay về sau toàn bộ Đại Linh sơn tự trở thành Phật quốc trong tay mình!
Nhưng như vậy sẽ làm suy yếu thực lực của Phật môn ở một mức độ nhất định, thậm chí sẽ uy hiếp đến tính chính thống của Đại Linh sơn tự ở Phật môn!
Tuệ Trí nhìn về phía Không Điệu mày trắng, còn Không Điệu lại nhíu chặt mày trước lời đề nghị này của Động Hư Tử, ở trong lòng hắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy Phật môn ở trước mắt mình phân tách ra ngoài!
Nhưng trước mắt thực sự không có biện pháp nào tốt hơn, Không Điệu lông mày trắng thở dài một tiếng, trong nháy mắt như đã già nua rất nhiều, thở dài: “Nếu đã như vậy, tu sĩ Phật môn nguyện ý đi rời theo Thánh tử sẽ được tự do rời đi!”
“A Di Đà Phật, nếu Không Điệu chủ trì đã nói như vậy, tiểu tăng lại có một yêu cầu!” Khi Không Điệu đã đáp ứng lời nói của Động Hư Tử, Tuệ Trí lập tức.
Động Hư Tử nghiêng đầu nhìn Tuệ Trí hỏi: “Tiểu hòa thượng, ngươi có gì muốn bổ sung?”
Tuệ Trí hai tay chắp trước ngực, hơi cúi đầu nhìn lướt qua một số tu sĩ Phật môn bây giờ đã bắt đầu rục rịch, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu muốn rời đi theo Thánh tử, sau này sẽ không thể đi lại với tên Đại Linh sơn tự! Từ nay Đại Linh sơn tự sẽ không liên quan gì đến bọn họ!”
Muốn đi cũng được, sau này Đại Linh sơn tự sẽ không thừa nhận ngươi là người trong Phật môn nữa!
Nghe thấy Tuệ Trí nói như vậy, các tu sĩ Phật môn vốn có chút rục rịch, trong nháy mắt đã không có ý nghĩ đó nữa, nếu như rời đi sẽ đại biểu cho mình đã không còn là người trong Phật môn.
Thân là tu sĩ Phật môn, rời khỏi Phật môn thì tính là cái gì đây?
Động Hư Tử gật đầu: “Có thể, đó là tự nhiên!”
Tuệ Trí yên tâm, trở về ngồi trên bồ đoàn, đưa lưng về phía mọi người, đối diện tượng Phật trong đại điện, không lên tiếng nữa.
Động Hư Tử thì nhìn về phía Không Điệu, trong mắt tràn đầy sự cảnh cáo, giống như đang: “Lão tiểu tử ngươi làm người đầu têu, nếu không không có ai đi thì chẳng phải là lời nói của Đạo gia giống như đánh rắm sao?”
Nhưng Không Điệu lại lắc đầu nhẹ giọng: “Ta đã già rồi, cả đời ta ở Đại Linh sơn tự, cũng không thể trước khi già rồi lại chôn ở nơi không biết, xin ngài cho phép ta ở lại đây! Từ Hàng!”
Theo tiếng gọi của Không Điệu, một tăng lữ trẻ tuổi đứng lên, hơi cúi đầu với Không Điệu và miệng nói A Di Đà Phật.
Tăng nhân này tướng mạo tuấn mỹ, cũng không phải là đẹp trai, mà ôn nhu giống như nữ tử hơn.
“Đây là đệ tử kiêu ngạo nhất của ta, cứ để hắn dẫn dắt các tăng nhân nguyện ý đông tiến rời đi đi!” Không Điệu áy náy cười một cái rồi nói với Động Hư Tử.
Trong nụ cười mang theo sự thoải mái và kiên quyết.
Động Hư Tử thở dài một hơi, biết được tâm ý của Không Điệu, có vẻ như Không Điệu có một chí nguyện quyết tử trong lòng, hắn muốn khi Đại Linh sơn tự hoàn toàn rơi vào sự diệt vong, thử dùng sức mình cứu vãn toàn bộ Phật môn!
Động Hư Tử nhìn thoáng qua Không Điệu rồi chậm rãi: “Nếu đã như vậy, chúng ta đi thôi! Tạm biệt!”
Nói xong Động Hư Tử xoay người rời đi, âu Dương đang ở sau lưng đội đóa Kim Liên mười hai cánh đi theo phía sau.
Tăng nhân trẻ tuổi được Không Điệu chỉ điểm đi theo sau âu Dương rời đi, khi đi tới bên cạnh Không Điệu, hắn quỳ xuống, dập đầu ba cái rồi mới đứng dậy rời đi.
Các tăng nhân ngồi ngay ngắn trong Đại Hùng bảo điện, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lục tục có người đứng lên, đi theo phía sau Từ Hàng rồi rời đi.
Những người này chính là phái thủ cựu Phật môn cho tới nay, bọn họ không muốn Phật môn đi về hướng cực đoan dưới sự dẫn dắt của Tuệ Trí.
Nhưng rất ít, tổng cộng không tới ba bốn mươi người.
So sánh với tất cả ba bốn trăm người trong Đại Hùng bảo điện, những phái thủ cựu này cũng chỉ chiếm một phần mười Đại Linh sơn tự.
Có thể ngồi ở trong Đại Hùng bảo điện tất nhiên là người tinh nhuệ của Phật môn, đương nhiên một phần mười phái thủ cựu này sẽ dẫn theo đồ tử đồ tôn của mình.
Cũng chính là một phần mười tất cả tu sĩ Phật môn lựa chọn đông tiến!
Bọn họ rời khỏi Phật môn đã từng tín ngưỡng, mà hôm nay họ cũng đã đi ngược lại với tín ngưỡng của mình!
Khi cửa lớn của Đại Hùng bảo điện từ từ đóng lại, trong cả Đại Hùng bảo điện không phát ra một tiếng động nào.
Đây là thắng lợi của phái cấp tiến, nhưng trận thắng lợi này lại đổi lấy được sau khi từ bỏ một phần mười lực lượng Phật môn!
Không Điệu thở dài một tiếng, trực tiếp xé mở không gian trước mắt rời khỏi Đại Hùng bảo điện, trở lại thiền phòng của mình chuẩn bị đóng cửa thanh tu.
Khi Không Điệu đã rời đi rồi, những tiếng thảo luận mới dần vang lên trong Đại Hùng bảo điện.
Sự hưng phấn, kích động, cuồng nhiệt, điên cuồng, dần biến thành một cuộc cuồng hoan của người thắng!
Còn Tuệ Trí ngồi ngay ngắn ở phía trước Đại Hùng bảo điện lại không nói một lời nào, hắn hơi ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ trách trời thương dân.
Nhưng trong nháy mắt Tuệ Trí cúi đầu xuống, một tia cười tà treo ở trên mặt Tuệ Trí.
Ngẩng đầu Phật Đà, cúi đầu Tu La.
Từ nay về sau, toàn bộ Đại Linh sơn tự không còn sự tồn tại nào cản trở Tuệ Trí ta nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận