Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 722: âu gia

"A! Chết tiệt!"
Cái cảm giác mất trọng lượng từ trên cao rơi xuống khiến âu Dương nhịn không được hét lên.
Hai người một trước một sau rơi xuống dòng chảy thời gian bên dưới giống như hai viên thiên thạch đang lao đầu rơi thẳng xuống đất.
Mà dòng chảy thời gian trước mặt giống như chưa thể tiếp nhận hoàn toàn cỗ lực lượng khủng bố đến từ hai người.
âu Dương kéo "Tử" ra khỏi hư không cũng có nghĩa bên trong dòng chảy thời gian này sự sống và cái chết đều ở trạng thái bình thường.
Cho dù bây giờ nó có ý thức riêng nhưng không thể tìm ra được dấu vết tồn tại của bọn họ.
Đối với dòng chảy thời gian mà nói, lực lượng "Sinh" và "Tử" của bọn họ giống như là một dạng tồn tại song song với nó.
Sau sự tính toán của âu Dương, kéo "Tử" xuống dòng chảy thời gian này đã khiến tự bản thân nó hình thành ý thức tự chủ, độc lập quyết định tất cả. Viptruyenfull.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Và hai người họ mặc dù có thể quan sát tất cả diễn biến đang xảy ra trong dòng chảy thời gian nhưng không có cách nào hòa nhập vào dòng chảy thời gian này.
âu Dương và những sinh linh trong dòng thời gian này giống như hai đường thẳng song song vậy.
Nhưng ít nhất vẫn còn tốt hơn bị nhốt trong cái lồng nhỏ ở hư không kia đến nổi muốn duỗi thẳng thắt lưng cũng không được.
Hai người hiện đang đứng ở một bên của dòng chảy tập trung nhìn chăm chú vào vô số tuyến thời gian nhỏ san sát nhau rồi hội tụ lại thành một dòng chảy thời gian tráng lệ trước mắt họ.
âu Dương chờ không kịp nóng lòng muốn xem đám tiểu tử thúi kia sau khi hắn rời đi thì đã làm được chuyện vĩ đại gì chưa.
Nhưng khi nhìn kỹ trạng thái biểu cảm của âu Dương từ đang hồi tưởng những chuyện trong quá khứ chuyển thành kinh ngạc cuối cùng lại cau chặt đôi mày.
Đúng như hắn dự đoán, đám tiểu tử nhà hắn hết người này đến người khác còn làm tốt hơn nhưng gì mà hắn nghĩ. Trăm vạn năm trôi qua, dù thực lực cá nhân của mỗi người vượt trội hơn nhưng lại như nước với lửa, lại như đất với trời không thể hòa hợp.
Đặc biệt là Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh, cả hai không còn bất kỳ sự qua lại nào, nếu hai người có cơ hội chạm mặt đối phương thậm chí sẽ lao vào trạng thái chém giết lẫn nhau!
Chuyện xấu ba người họ từng làm trong khoảng thời gian hắn không có mặt, từng chuyện từng chuyện đều rơi vào mắt âu Dương, bị hắn nhìn rõ mồn một không sót điều gì.
"Ba người cùng chung một nhà bây giờ lại chém giết lẫn nhau, ngươi thấy khó chịu lắm đúng chứ, không chấp nhận nổi đúng chứ?" "Tử" đứng cạnh chậm rãi nói.
âu Dương lại lắc đầu, nhẹ giọng nói ra: "Đây là con đường bọn họ tự chọn, ta chỉ giúp bọn họ đạt đến đỉnh cao mà bọn họ muốn mà thôi. Nếu đã chạm tới đỉnh cao mà còn cần sự trợ giúp của ta, vậy thì không xứng đáng đứng ở vị trí đó."
Bây giờ ba người đều được thiên đạo công nhận là Tam Thánh. Mà mỗi một vị Thánh đều đại biểu cho một thế lực khác nhau.
Lạnh Thanh Tùng đại biểu lực lượng tu tiên duy nhất của thiên địa.
Bạch Phi Vũ đại biểu lực lượng thần đạo của vạn chúng thần.
Trần Trường Sinh thì đại biểu lực lượng Quỷ đạo hiện đang chấp chưởng đạo luân hồi của vạn vật.
Mặc dù âu Dương đoán được sau khi hắn rời đi thì mối quan hệ của ba người ngày sẽ không tốt lắm.
Dù sao cũng mỗi người đó ai mà không phải là thiên kiêu chi tử, trước kia có thể an ổn mà sinh sống tu luyện trên đỉnh núi cũng bởi vì hắn ở đó.
Mà bây giờ bản thân hắn không còn ở đó nữa, đường đường là kẻ mạnh một cõi, ba người họ cũng sẽ thuận theo đạo cùng tín ngưỡng riêng của mình vì sinh linh mà dốc lòng tu luyện và bảo vệ. Mà xích mích của ba người cũng tượng trưng cho xích mích của các sinh linh nơi đây.
Nhưng có xích mích cũng xem là chuyện tốt, cho dù toàn bộ đất trời này vững chắc như thép, nhưng chỉ có một người đứng đầu dẫn dắt mà không có ai dám đứng lên cạnh trạnh thì chắc chắn kết cuộc sẽ dẫn tới diệt vong chỉ vì sự cố chấp đến cùng cực mà không ai lay chuyển được.
Cũng sẽ không có cách nào tạo những cảnh tượng hoành tráng, vĩ đại trong vô số dòng chảy thời gian!
Đáng tiếc ba người từng là sư huynh đệ, giờ lại thành đồng môn tương tàn.
Có lẽ đây chính là lý do vì sao người tài giỏi thường cô độc!
"Nhưng thế này cũng rất tốt, bọn họ đều tìm được thời khắc đỉnh cao của đời mình, mặc dù ta rất muốn lôi bọn chúng ra đập một trận nhưng những tiểu tử này từ người này đến người khác đều cứng đầu như nhau, thật là không biết phải làm sao!"
Nghe âu Dương cảm thán thở dài, lại nhìn thấy vẻ mặt âu Dương xem mọi chuyện như đương nhiên, "Tử" không khỏi có chút tức giận.
Tại sao cho dù bất cứ chuyện nào xảy ra hắn đều có thể nắm rõ trong lòng bàn tay như vậy?
Rõ ràng cũng tồn tại giống như mình nhưng lúc nào cũng mang nét mặt hiểu rõ sự đời rồi dạy dỗ mình!
Hiện tại còn lôi mình vào đạo luân hồi. Thật sự phiền phức mà!
Hắn giật sợi dây lụa xanh trên cánh tay do âu Dương buộc vào lúc nãy.
Cho dù bản thân hắn có kéo giật tới cỡ nào sợi dây lụa này cũng không xê dịch lấy một chút.
Lúc âu Dương còn đang thất thần bị động tác kéo sợi dây lụa của "Tử" làm choàng tỉnh, cau mày nhìn "Tử" trước mặt: "Mặc dù nhìn nó giống sợi len, nhưng tiểu tử ngươi lại muốn nghịch len?"
"Ta mới không muốn đi đầu thai cùng với ngươi! Ta đường đường là "Tử", người chưởng quản dòng chảy thời gian còn cần phải đi đầu thai với ngươi sao?"
"Tử" bất mãn trừng mắt âu Dương.
"Ai nha, ngoan, không tức giận nữa, không tức giận nữa này!" âu Dương mỉm cười vươn tay, xoa đầu "Tử".
Nhìn cái dáng vẻ dạy dỗ tiểu hài tử của âu Dương khiến máu nóng của "Tử" vọt tới đỉnh đầu, thẳng tay hất tay âu Dương ra, tức giận nói: "Bỏ cái tay của ngươi ra! Đừng có xem ta là con nít!"
"Tử" cảm giác chính mình cũng không hiểu nổi, thậm chí còn thấy mình có chút ngu!
Rõ ràng mình và tên âu Dương kia như nước với lửa, là hai trạng thái đối lập hoàn toàn nhưng lại hết lần này đến lần khác tìm mọi cách để cứu tên này như vậy?
Ngay cả hậu thuẫn lớn nhất mà hắn cố ý chuẩn bị riêng cho bản thân là Trần Trường Sinh và linh hồn bị oan ở tương lai kia cùng mang về thế giới này, giờ đều trở thành người trợ giúp cho âu Dương hồi sinh!
Gia hỏa này thật sự đáng ghét!
"Tử" có chút căm giận bất bình, nhưng trong lòng cũng có một chút vui vẻ, hắn nhìn về phía người mặc bộ thanh y đang chắp tay nhìn dòng chảy thời gian trước mặt.
Người đang mặc bộ thanh y này giống như có một lực hấp dẫn vô hình, khiến hắn luôn muốn nhìn rõ con người bên trong dưới lớp y phục kia.
âu Dương cảm nhận được từ ánh mắt từ bên kia truyền đến, không hiểu quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sáng rực của "Tử" đang nhìn mình chằm chằm, chần chừ một chút mở miệng: "Mặc dù ta có tính kể hại tiểu tử nhà ngươi, nhưng chuyện này đã thương lượng xong rồi không cho phép ôm hận ý trả thù."
"Hừ, ta có lòng dạ hẹp hòi giống như ngươi sao?" "Tử" trợn trắng mắt, vừa định trả lời lại âu Dương thì bị âu Dương vỗ nhẹ vào vai.
"Thật ra ta biết ngươi rất vất vả, ở hư không vô tận một thân một mình cô đơn lắm chứ gì, ta hiểu mà." âu Dương cười, mắt chớp nhẹ nhìn "Tử"
"Hừ! Ta là. . ." "Tử" theo bản năng mở miệng muốn phản bác âu Dương, nhưng nhìn thấy cặp mắt trong veo kia, lời đến khóe miệng đành ngưng lại.
âu Dương trong mắt mang theo ý cười, nhẹ giọng nói ra: "Thật ra không có ta đi nữa, ba tên tiểu tử thúi nhà ta cũng sẽ đạt được những vị trí đó mà thôi, thế giới này luôn có những chỗ đứng riêng cho bọn họ nhưng ngươi và ta thì khác, nơi này không có chỗ cho chúng ta, đi thôi cùng ta tìm một nơi có thể là nhà!"
Một đạo luân hồi trong nháy mắt cuốn lấy hai người bay về phía một tòa Trung thiên thế giới.
"Tử" tức hổn hển, giọng nói vang lên cũng to khác thường: "Đừng có mà xem nhẹ ta à! Tên hỗn đản!"
"Ai da da, tên người như này một tiếng "Tử" hai tiếng "chết" không có may mắn chút nào, để ta đặt cho ngươi một cái tên, ngươi không biết đó thôi ta giỏi nhất là đặt tên đó."
"Đừng có mà đặt loạn tên cho ta."
"Ta tên âu Dương, vậy ngươi tên âu Gia đi!"
"Tiểu tử ngươi cút ngay!"
"âu Gia! Ha ha ha!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận