Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 303: Nhà

Trong ánh mắt sốt ruột của hai nghịch tử, âu Dương giống như một con khỉ chui ra khỏi quan tài băng.
Vừa mới rơi xuống đất dưới chân hắn đã mềm nhũn, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Bởi vì đã nằm quá lâu, nên bây giờ âu Dương có chút không quen thuộc với thân thể mình.
Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh một trái một phải lập tức đỡ lấy âu Dương, hai nghịch tử lộ ra vẻ mặt lo lắng nhìn âu Dương.
âu Dương lại cười mắng: “Ta chỉ ngủ một giấc, các ngươi không gây chuyện gì cho ta chứ?”
Nghe thấy những lời này của âu Dương, trên mặt hai người đồng thời lộ ra mất tự nhiên, Lãnh Thanh Tùng cười ngượng ngùng hai tiếng, cũng không trả lời.
Trần Trường Sinh lại cười nói: “Dưới sự dạy dỗ của đại sư huynh, làm sao chúng ta có thể làm ra chuyện gì khác người chứ? Chẳng phải đặc sắc của Tiểu Sơn phong chúng ta là tôn sư trọng đạo, trung thực an phận sao?”
âu Dương gật đầu đồng ý sâu sắc, giả vờ nói: “Trường Sinh nói không sai, Tiểu Sơn phong chúng ta chính là thành thật an phận quá, nhưng cũng không thể thành thật quá, nếu không thì người khác sẽ cảm thấy chúng ta dễ bắt nạt!”
Nghe âu Dương chỉ điểm giang sơn, Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh gật đầu như gà con mổ thóc, tỏ vẻ phụ họa.
âu Dương thử đi hai bước, chân vẫn không dùng được sức, Trần Trường Sinh bắt mạch cho âu Dương, mới yên lòng nói: “Đại sư huynh nằm trên giường quá lâu, dẫn đến khí huyết không thông, qua vài ngày nữa là tốt rồi!”
“Nằm trên giường lâu quá? Ta nằm mấy ngày rồi?” âu Dương kinh ngạc hỏi, mình đi Cửu U cũng không được mấy ngày? Thân thể mình đã yếu thành cái dạng này?
Trần Trường Sinh nhẹ giọng nói: “Đại sư huynh ngươi ngủ suốt một năm ba tháng mười bảy ngày!”
“Bao nhiêu?!” âu Dương thất thanh hỏi lại.
Sau khi nghe được câu trả lời xác thực của Trần Trường Sinh, âu Dương có chút buồn bực, thọ nguyên của mình vốn đã ít, lần này lại thiếu mất một năm.
Chẳng lẽ tốc độ thời gian trôi qua trong Cửu U không giống ở thế giới hiện tại?
Vô duyên vô cớ bị trộm đi một năm tuổi thọ, cho dù là ai cũng cảm thấy có chút buồn bực, âu Dương nhìn quanh gian phòng, đặt mông ngồi trên xe lăn Trần Trường Sinh lấy từ trong tay áo ra.
Cũng không biết Trần Trường Sinh làm sao bỏ thứ này trong tay áo được, dù sao cũng không cần đoán xem Trần Trường Sinh sẽ móc ra thứ gì từ trong tay áo.
âu Dương hỏi: “Tiểu Bạch và Đồ Đồ đâu?”
Trần Trường Sinh ở bên cạnh trả lời: “Tiểu Bạch đi tìm đạo, Đồ Đồ thì đi Ngọc Nữ phong học vẫn chưa trở về!”
âu Dương gật đầu, rồi được Lãnh Thanh Tùng đẩy xe lăn đi ra khỏi cửa.
Mới vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy trên bầu trời xanh thẳm, mặt trời treo cao, một cơn gió thổi tới, tóc bị thổi loạn mấy sợi.
So với Cửu U tối tăm không có ánh mặt trời, đây mới là thế giới chân thật.
“Trở về rồi!” âu Dương ung dung nói.
“Đúng vậy, đại sư huynh, cuối cùng ngươi đã về nhà!” Trần Trường Sinh ở bên cạnh cảm thán.
Mà Lãnh Thanh Tùng đứng sau người âu Dương đẩy xe lăn, từ sau khi âu Dương tỉnh lại ánh mắt của hắn vẫn luôn không rời khỏi người âu Dương.
Tất cả đều không nói lời nào.
“Gâu gâu gâu! Chủ nhân, chủ nhân!” Con chó lạp xưởng từ phòng bếp chui ra, đằng sau còn có con khỉ khua tay múa chân đi theo.
Chính là Tịnh Tử và Lông Bông.
âu Dương cười nhìn một chó một khỉ ăn đến trên mặt dính đầy mỡ lắc lư trước người mình, đột nhiên thèm ăn nói: “Trường Sinh, ta đói bụng, làm chút gì ăn đi!”
Trần Trường Sinh vừa định giơ tay cho hai con súc sinh trước mắt giáo huấn, hai con súc sinh này thật sự nhớ ăn không nhớ đánh, chỉ cần mình không chú ý đến đã chạy vào phòng bếp!
Phòng bếp chính là sân nhà của Trần Trường Sinh ta!
Nhưng nghe thấy đại sư huynh nhà mình nói vậy, Trần Trường Sinh lập tức cười đáp ứng, hung hăng trừng mắt một cái với một chó một khỉ đang khua tay múa chân, ngay sau đó xoay người trở lại phòng bếp.
âu Dương nhìn trái nhìn phải, lại phát hiện không có nhìn thấy cáo Tây Tạng Soái Ca.
“Huynh trưởng đang tìm hồ yêu Độ Kiếp?” Lãnh Thanh Tùng hỏi.
“Ồ? Ngươi nhìn ra con hồ yêu kia rồi à?” âu Dương hỏi.
Lãnh Thanh Tùng gật đầu, lập tức nói: “Vì sự an toàn của Đồ Đồ, ta đã nhờ hắn mỗi ngày đi cùng với Đồ Đồ.”
Nghe thấy câu trả lời ổn trọng của Lãnh Thanh Tùng, âu Dương có chút vui mừng quay đầu nói: “Lão Nhị, ta phát hiện ngươi càng ngày càng có dáng vẻ của nhị sư huynh!”
Nghe thấy lời khích lệ của huynh trưởng, Lãnh Thanh Tùng ngượng ngùng gãi đầu, nhưng ngay sau đó nhẹ giọng nói: “Cho nên ta mới biết được, ngày thường huynh trưởng vất vả bao nhiêu!”
Huynh đệ nhà mình nói nhiều ngược lại có vẻ hơi già mồm, âu Dương bảo Lãnh Thanh Tùng đẩy mình đến dưới cây đại thụ trong sân, lẳng lặng cảm thụ không khí và gió, còn có tiếng lá cây lay động.
Sinh mệnh bao giờ cũng sống động, khiến âu Dương trước nay chưa từng có cảm giác an tâm, trong lúc bất tri bất giác, âu Dương lại ngủ thiếp đi.
Nhưng lần này lại không giống như người chết sống lại như trước, mà còn mang theo tiếng ngáy nhẹ nhàng.
Nhìn âu Dương ngủ, ban đầu Lãnh Thanh Tùng còn có chút lo lắng, vừa định giơ tay lay người huynh trưởng nhà mình, nhưng khi nghe thấy tiếng ngáy, hắn cũng yên tâm.
Cầm kiếm đứng ở trước mặt huynh trưởng, đề phòng.
Hiện tại, cho dù tông môn bị diệt, cũng không thể quấy rầy huynh trưởng ngủ!
Sau khi Trần Trường Sinh bưng thức ăn đi ra, nhìn thấy âu Dương lại ngủ lần nữa, trong lòng căng thẳng, nhưng nhìn thấy Lãnh Thanh Tùng làm động tác im lặng với mình, cũng yên tâm.
Lập tức đặt thức ăn ở trên bàn đá, ngồi ở trên bàn đá lẳng lặng chờ.
âu Dương cúi đầu ngủ say, Lãnh Thanh Tùng cầm kiếm đứng ở bên cạnh, Trần Trường Sinh ngồi ở trên ghế đá khóe miệng mỉm cười, thời gian như tạm dừng.
Mãi cho đến khi mặt trời sắp xuống núi, cửa tiểu viện bị một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đẩy ra, Hồ Đồ Đồ đeo ba lô nhỏ mà Tô Tiểu Thất thêu cho mình đi vào.
So với trước khi âu Dương đi Cửu U, trên mặt Hồ Đồ Đồ xuất hiện một tia ổn trọng, ít đi non nớt, thậm chí còn có chút theo khuôn phép.
Xét từ dáng vẻ bước đi, Hồ Đồ Đồ càng ngày càng có một khí chất tiểu thư khuê các, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tròn trịa cũng thon đi vài phần.
Tiếng mở cửa cũng đánh thức âu Dương, âu Dương duỗi lưng một cái, ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với Hồ Đồ Đồ đang ngơ ngác đứng ở đó nhìn mình.
“Ơ, Đồ Đồ tan học rồi! Mau tới đây cho sư huynh xem!” âu Dương cười vẫy tay nói với Hồ Đồ Đồ.
Hồ Đồ Đồ ngơ ngác nhìn âu Dương, đại sư huynh mình ngày nhớ đêm mong đã thật sự thức tỉnh lại và xuất hiện trước mặt mình!
Từ nhỏ gia gia đã nói mẫu thân mình đã đi rất xa, nhưng thật ra mình cũng biết mẫu thân đã không còn nữa.
Mấy vị sư huynh đều tự nói với mình đại sư huynh chỉ ngủ, Hồ Đồ Đồ cũng ngầm thừa nhận đại sư huynh cũng đã mất.
Đều là các trưởng bối vì an ủi mình mà bịa ra những lời nói dối, mình vì không muốn các trưởng bối lo lắng, cho nên cũng đã giả vờ tin là thật.
Mình cũng chỉ dám ban đêm trốn ở trong chăn nhỏ của mình lén lút khóc.
Nhưng hiện tại đại sư huynh thật sự xuất hiện ở trước mắt của mình!
Hồ Đồ Đồ ném cặp sách đi, vừa định như một con chim yến về rừng chui vào trong vòng tay quen thuộc kia.
Nhưng hiện tại mình đã là đại hài tử, cần phải chững chạc!
Sư nương nói, đại sư huynh thích nhất là đại hài tử chững chạc!
Hồ Đồ Đồ cố nén kích động, ba bước như một bước đi tới trước mặt âu Dương, hai tay hành lễ cung kính nói: “Sư muội chúc mừng đại sư huynh tỉnh lại!”
Một cái cốc đầu nhẹ nhàng gõ vào đầu Hồ Đồ Đồ.
Giọng nói ôn hòa nhờ mong ngày đêm vang lên bên tai Hồ Đồ Đồ: “Tiểu gia hỏa giả vờ giả vịt cái gì?”
Suy cho cùng vẫn là tiểu hài tử.
Cùng với mặt trời chiều ngả về phía tây.
Tiếng khóc của tiểu nữ hài rung trời một lúc lâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận