Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 211: Tiên nhân ngàn mặt

Có điều gì làm cho người ta còn vui sướng hơn việc nạy mộ phần của người khác.
Vậy có lẽ đó chính là mộ phần của mình vừa bị nạy xong thì đã xuống tay nạy mộ phần của người khác đi.
Giống như mang theo hận thù cá nhân, Bạch Phi Vũ làm việc đặc biệt ra sức.
Bạch Phi Vũ nhìn thấy âu Dương tiêu cực lười biếng xách ngược con chó, vốn tinh thần của Bạch Phi Vũ không phấn chấn lắm, nhưng lại trực tiếp đưa tay chộp lấy con chó rồi thay thế âu Dương mà xách ngược Tịnh Tử lên đào.
"Ta là Đạo Bảo có nguyên tắc, ngoại trừ chủ nhân, ngươi cũng muốn chỉ huy ta?" Tịnh Tử dừng lại móng vuốt rồi quay đầu nhìn về phía Bạch Phi Vũ mà vênh váo tự đắc, nói.
Vẻ mặt của Bạch Phi Vũ không chút thay đổi mà nói:
"Nếu như ngươi còn muốn được thước đánh thì nhanh lên!"
Tịnh Tử nhớ tới cảm giác mình bị treo lên đánh vừa rồi mà mặt chó đỏ lên. Nhìn thấy âu Dương có bộ dạng thờ ơ, nên nó lập tức vung móng vuốt lên đào.
Làm việc còn có phần thưởng, việc này ai mà không làm?
Dưới sự hấp dẫn của phần thưởng Bạch Phi Vũ, Tịnh Tử phát huy ra sức lực lớn nhất trong cuộc đời chó của mình để điên cuồng đào đất.
Kiếm tiên Thượng Cổ xách theo một con chó lái máy xúc, cho nên âu Dương tự nhiên là dùng Ký Lục thạch mà chụp lại toàn bộ cái cảnh tượng không thể thấy nhiều này.
Dưới công suất phát ra toàn bộ của máy chó đào, một đường hầm hình tròn sâu hơn hai mét xuất hiện trước mặt của âu Dương và Mộ Vân Ca.
Cả người của Bạch Phi Vũ mặc y phục màu trắng, tay xách theo một con chó đã đào tới bên trong loa.
Cho đến khi Tịnh Tử phát ra một tiếng kêu vừa đau đớn vừa thoải mái thì giọng nói của Bạch Phi Vũ mới truyền đến từ phía dưới:
"Đại sư huynh, đã đào thông, ngươi xuống nhìn thử xem!"
Nghe được lời này của Tiểu Bạch, âu Dương và Mộ Vân Ca liếc mắt nhìn nhau rồi hắn lập tức nhảy xuống. Về phần người trong lòng còn có chút kiêng kỵ vì đây là nơi mà tổ sư nhà mình an nghỉ - Mộ Vân Ca cũng cắn răng rồi lập tức nhảy theo âu Dương
Sau khi đi qua đường hầm, âu Dương bò vào trong loa dưới đáy cây kèn.
Vừa mới tiến vào bên trong, không khí có cảm giác hết sức sền sệt làm cho trong lúc hít thở mà có ảo giác như đang bị đuối nước.
Loại tình huống bất ngờ này làm cho âu Dương trở nên hoảng hồn, cơ thể của hắn lung lay thiếu chút nữa ngã xuống.
Bạch Phi Vũ không để lại dấu vết mà đỡ lấy sau lưng của âu Dương, ngoài miệng lại như cũ không buông tha người mà nói:
"Dạng trình độ này mà còn liều lĩnh xông vào?"
Chân nguyên bên trong cơ thể của âu Dương bao phủ lấy chính mình làm cho đầu óc sinh ra một sự mát mẻ, lúc này hắn mới hồi phục lại bình thường rồi hùng hùng hổ hổ nói:
"Cái đồ chó gì, vậy mà ở chỗ này dám chơi lão tử!"
âu Dương cảm thấy mất mặt trước mặt sư đệ, nên đã chộp lấy chân sau của Tịnh Tử để chuẩn bị tìm bánh chưng hoá cương thi, mặc kệ ngọt mặn cho nó một con chó rồi nói sau.
Nhưng khi âu Dương nhìn khắp xung quanh lại ngạc nhiên phát hiện chỗ này không hề có một thứ gì, trên vách tường kim loại màu vàng thì được khắc đầy phù văn huyền ảo.
Về phần vì sao huyền ảo điều đó phụ thuộc vào việc âu Dương một cái cũng xem không hiểu, xem không hiểu chính là huyền ảo, vậy thì đúng rồi.
"Bánh chưng đâu?" âu Dương xắn tay áo lên rồi hỏi Bạch Phi Vũ.
"Đại sư huynh ngươi nhìn không thấy sao?"
Bạch Phi Vũ ngây người một lúc rồi lập tức hỏi ngược lại.
âu Dương vừa định mở miệng thì Mộ Vân Ca đã đi tới, trong hai mắt của nàng đầy vẻ xúc động và sắc mặt đỏ bừng, hoàn toàn không có phong thái của cường giả Độ Kiếp. Nhìn về phía vách tường trống rỗng ở trước mặt, nàng quỳ rạp trên mặt đất và làm đại lễ ra mắt, nói:
"Sơn chủ đời thứ mười chín của Bồng Lai tiên sơn, Mộ Vân Ca ra mắt tổ sư!"
Rõ ràng hết sức căm hận đối với tiên nhân đã chiếm cứ cơ thể muội muội, nhưng khi chân chính đi tới nơi này lại chỉ biết nhát gan mà làm lễ.
Xương cốt vị sơn chủ của Bồng Lai tiên sơn này thật đúng là không quá cứng!
âu Dương nhìn Mộ Vân Ca quỳ rạp trên mặt đất mà gãi gãi đầu. Phương hướng đối phương đang quỳ lạy thứ gì cũng không có, cũng không biết là đang lạy cái gì.
Đang lúc âu Dương vừa định mở miệng hỏi Tiểu Bạch thì Tiểu Bạch lại cầm chặt cổ tay của âu Dương, trong mắt của hắn chợt hiện lên ánh sáng và chảy xuôi vô số phù văn nhỏ đầy huyền ảo.
Dựa vào kiến ​​thức nhìn mèo vẽ hổ của âu Dương thì phù văn trong mắt của Tiểu Bạch giống với phù văn trên vách tường đến tám chín phần!
Bạch Phi Vũ nắm chặt cổ tay của âu Dương rồi quát nhẹ:
"Đưa chân nguyên đến hai mắt!"
âu Dương nghe lời, lập tức dẫn động chân nguyên đưa đến hai mắt, dưới sự dẫn dắt của một tia sức mạnh thần bí, mọi thứ trước mắt của âu Dương bắt đầu thay đổi thật nhanh.
Mặc dù nói không rõ, nhưng âu Dương có thể cảm giác được thế giới trong mắt của mình có vẻ nhiều hơn rất nhiều thứ.
âu Dương nhìn về phía Mộ Vân Ca đang quỳ lạy, vốn phía trước trống trải chợt có thêm một lão đầu mập đang ngồi khoanh chân ở trên mặt đất.
Lão đầu để trần hai cánh tay, hai mắt nhắm chặt còn năm giác quan đóng kín như là đang bế tử quan. Tuy rằng hắn chỉ mặc một cái quần lót, nhưng vẫn tạo cho người ta một loại cảm giác tiên phong đạo cốt. Hắn rõ ràng không có bất cứ sự sống nào, nhưng vẫn làm cho âu Dương có cảm giác hắn vẫn còn sống.
Chẳng qua vết sẹo trên cổ nhìn thấy mà giật mình, đầu và cơ thể gần như chỉ còn lại một lớp da là dính liền với nhau, nhìn trông hết sức đáng sợ.
"Lão đầu? Không phải nói tổ sư của Bồng Lai tiên sơn là đạo lữ của Lý Thái Bạch sao? Thế nào có thể là một lão đầu? Chẳng qua lão đầu này nhìn có chút quen mắt, chính mình hình như đã gặp qua ở chỗ nào rồi!" âu Dương nhìn về phía lão đầu đang nhắm nghiền hai mắt, trong đầu lại tìm kiếm ký ức về lão đầu này.
"Mẹ kiếp! Là tên tiên nhân mập có hoa văn hình con hạc bay nhỏ trên quần lót kia!" Trong lòng của âu Dương trở nên chấn động dữ dội, hắn rốt cuộc đã nhớ ra mình gặp qua lão đầu trước mắt này ở đâu rồi.
Lại nói, khi ở bên trong mộ phần của Tiểu Bạch, trong trò chơi nhỏ “Ta là hảo bằng hữu của Kiếm tiên” do hệ thống phát hành, lúc chính mình là nhân vật nhập vai vào âu Dã Tử thì đó cũng là lần đầu tiên mình gặp được hai tên tiên nhân một mập một ốm kia.
Mà lão đầu này chính là lão đầu mập lúc đó!
Làm sao lão gia hỏa này lại ở chỗ này, hơn nữa còn trở thành đạo lữ của Lý Thái Bạch chứ?
Chẳng lẽ ở kiếp trước, Tiểu Bạch lại có khẩu vị nặng như vậy sao?
Vậy mà lại lưng tựa lưng với một tên lão đầu mập!
âu Dương có chút ghê tởm nhìn thoáng qua Bạch Phi Vũ, Bạch Phi Vũ ngược lại bị ánh mắt ghê tởm này của âu Dương nhìn đến không hiểu ra sao.
"Thật sự… Thật sự là tiên nhân, đây là số phận, đây là số phận vĩnh viễn không có cách nào phá vỡ!" Mộ Vân Ca ngẩng đầu lên, trong hai mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.
Trong tầm mắt của chính mình, có một mỹ nhân tuyệt thế ngồi ở trước mặt. Khi nhìn thấy mình, trên mặt còn mang theo nụ cười, cùng lúc quanh người cũng đang chảy xuôi quy luật. Tuy nàng chưa từng mở miệng, nhưng âm thanh của đại đạo như có như không lại đánh thẳng vào ngực của chính mình.
Mình thân là sơn chủ của Bồng Lai, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên mình nhìn thấy chân thân tổ sư ở trong Đạo Bảo và cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chân thân của tổ sư.
Lúc này, mình mới cảm nhận được, cho dù đã là Độ Kiếp tầng tám thì chính mình ở trước mặt của tiên nhân vẫn hết sức nhỏ bé!
Tuy Mộ Vân Ca đã là Độ Kiếp tầng tám nhưng tại bên trong âm thanh của đại đạo này lại hoàn toàn không có bất cứ sự chống cự nào mà chỉ còn lại sự vui lòng phục tùng đối với vị tiên nhân ở trước mắt!
Nhìn Mộ Vân Ca quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng nói lẩm bẩm, âu Dương rỏ ra nghi ngờ mà hỏi:
"Tiểu Bạch, sư nương làm sao vậy? Một lão đầu mập đã chết sao có thể để cho nàng phản ứng mạnh như vậy?"
Bạch Phi Vũ lại nhẹ giọng nói:
"Ta từng nghe một lão ăn mày nói qua: Lý do tiên nhân gọi là tiên nhân chính là vì bọn họ có thể ở trước mặt của sinh linh lấy hình tượng hoàn mỹ nhất trong suy nghĩ của sinh linh để xuất hiện ở trước mặt của sinh linh!"
Đối với lý do sứt sẹo về một lão ăn mày, âu Dương cũng lười phủ nhận lão ăn mày trong miệng của Bạch Phi Vũ, ngược lại đối với tiên nhân sinh ra hứng thú thật lớn.
"Cho dù là bất cứ sinh linh nào cũng đều có thể hiện ra hình tượng hoàn mỹ nhất sao? Vậy nếu như trong mắt hàng ngàn hàng vạn người thì hình tượng đó sẽ là gì?" âu Dương hỏi.
Bạch Phi Vũ suy nghĩ chậm lại rồi nói với giọng điệu nhẹ nhàng:
"Tiên nhân ở trước mặt của một ngàn sinh linh thì sẽ có một ngàn mặt, cuối cùng cũng không biết hình dạng ban đầu. Ngươi và ta nhìn thấy cũng sẽ không giống nhau, bởi vì đây mới là tiên nhân là một tồn tại chân chính trở thành một phần của trời!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận